Mặt trận này cuối cùng không thể giữ được, phía dưới đã truyền lệnh rút lui rồi, lãnh đạo thở dài một hơi, hạ lệnh rút lui, sau đó quân đội rất nhanh rút lui.
Mảnh đất này thất thủ rồi.
Tinh thần đội ngũ lắng xuống, mang theo người bị thương rút lui, trên mặt các chiến sĩ đều đen lại, ánh mắt uể oải như chết lặng.
Ninh Thư vác hòm thuốc đi theo bộ đội, thỉnh thoảng có người bị thương cần chữa trị, cũng tiện ra tay giúp đỡ.
Tiểu Đồng đi theo bên cạnh Ninh Thư, vừa đi vừa thở hổn hển, Ninh Thư bảo cô lên xe tải ngồi, Tiểu Đồng lắc đầu, vẻ mặt có chút sợ hãi, nói với Ninh Thư: “Sư phụ, em không biết nên đi đâu?”
Ở trên chiến trường Tiểu Đồng cảm nhận được giá trị của mình, có thể theo sư phụ đi cứu giúp trị bệnh cho người khác, nhưng bây giờ rút lui, cô bé không biết đi đâu, một lần nữa hòa vào đoàn người, Tiểu Đồng lại nghĩ tới chuyện mình bị làm nhục, sợ người khác cười nhạo khinh thường.
Ninh Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đi theo chị, có thể trở thành một quân y.” Trận xâm lược chiến trường này sẽ kéo dài rất lâu, quân y hẳn là sẽ thiếu hụt rất nhiều.
Sau khi bản thân mình rời đi, Chúc Tố Nương và Tiểu Đồng sẽ là những người cộng tác rất tốt.
“Em cảm ơn sư phụ.” Sắc mặt của Tiểu Đồng an tâm hơn một chút.
“Chúc quân y, ở phía trước có một chiến sĩ luôn kêu đau chân, bảo cô đến xem một chút.” Một chiến sĩ chạy về phía Ninh Thư.
“Được.” Ninh Thư vác hòm thuốc đi đến, Tiểu Đồng đi theo sau Ninh Thư, Ninh Thư nói với cô bé: “Em không cần theo chị, ở trên xe là được rồi.”
Một mình Ninh Thư có thể khiêng được, là vì tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, thể chất rất tốt, nhưng Tiểu Đồng chỉ là một cô gái yếu đuối, không thể bằng cô được.
“Sư phụ, em có thể.” Tiểu Đồng khẽ cắn môi, vẻ mặt kiên nghị, Ninh Thư nhìn thấy cô bé như vậy liền để cô bé đi theo.
Người luôn kêu gào đau chân là Chúc Nghiễn Thu, Chúc Nghiễn Thu nằm trên băng ca được hai chiến sĩ vác đi.
“Chân đau như thế nào?” Ninh Thư đặt cái rương xuống hỏi Chúc Nghiễn Thu, mở bông gòn và băng vải trên đùi ra, vừa tháo ra đã nhìn thấy có chút nhiễm trùng rồi.
Ninh Thư cầm thảo dược mới cho vào trong miệng nhai rồi thoa lên miệng vết thương, Chúc Nghiễn Thu nhìn Ninh Thư chằm chằm, thấy cô cẩn thận xử lý vết thương của mình, hỏi: “Chúc Tố Nương, cô biết làm cái này từ lúc nào vậy?”
Ninh Thư buộc vải xô lại, lạnh giọng nói: “Học người ta.”
Sắc mặt Chúc Nghiễn Thu bàng hoàng, nhìn mình chân hỏi: “Chân của tôi sẽ khỏi chứ?”
“Ai biết, chờ đến bệnh viện mới biết được, đừng có mà lộn xộn.” Ninh Thư nhìn chân của Chúc Nghiễn Thu, đoán chắc sẽ để lại di chứng, dù sao cũng bị thương đến tận xương mà.
Sắc mặt Chúc Nghiễn Thu đen lại, trên mặt mang vẻ bất an, đương nhiên trong lòng cũng biết mình bị thương, mới hết lần này đến lần khác yêu cầu Ninh Thư đảm bảo, chính vì trong lòng bất an.
Hắn cắn răng ra chiến trường, không ngờ lúc ghép lưỡi đao lại bị kẻ địch chém một đao trên đùi, lúc đó hắn đã dốc hết sức bình sinh để hạ gục kẻ địch, kết quả là kẻ địch nằm trên mặt đất rồi còn chém một đao vào chân hắn.
Chúc Nghiễn Thu không trải qua sự rèn luyện quân sự hóa, gặp phải loại chuyện này đương nhiên chậm hơn người ta nửa bước, không chậm rãi trưởng thành ở chiến trường như trong kịch bản.
Khát vọng thành công, ham công hám lợi, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Trong lòng Chúc Nghiễn Thu cũng hơi hối hận.
Ninh Thư nhìn chung quanh một chút, không nhìn thấy Phương Phỉ Phỉ đâu, bây giờ quân đội đã rút lui, phóng viên chiến trường như Phương Phỉ Phỉ cũng nên rút lui cùng quân đội, sao lại không thấy người đâu nhỉ.
Nhất là bây giờ Chúc Nghiễn Thu đang bị thương, Chúc Nghiễn Thu đã bị thương lâu như vậy rồi mà,
Thực sự chia tay rồi sao?!
Ninh Thư cũng chả buồn quản chuyện của hai người này, có điều những chuyện tình yêu như vậy quá yếu đuối rồi, có thể vì đủ các loại nguyên nhân mà chết yểu.
Nhưng không phải chuyện gì cũng phải nhường đường cho tình yêu, tình yêu đích thực không phải là lý do.
Khi Ninh Thư trở lại Thượng Hải phồn hoa, có một cảm giác dường như đã trải qua mấy đời vậy, đã rất lâu rồi không gặp bầu không khí hòa bình như vậy rồi.
Không có mưa bom bão đạn, không có không quân gào thét trên bầu trời, không có tiếng kêu rên thống khổ của các chiến sĩ, những thứ hòa bình này đều là các chiến sĩ dùng mạng đổi lấy cho tiền phương.
Ninh Thư đem theo Tiểu Đồng trở về nhà mình, hai người đi tắm rửa, sau đó nằm trên giường thoải mái ngủ đến khi trời tối đen lại, không muốn làm bất kỳ chuyện gì cả, đánh một giấc trước đã.
Lúc tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.
Ninh Thư mặc quân trang, đeo huân chương quân đội hạng hai ở trước ngực, chân đi giày của người lính đến gặp Chúc Tư Viễn.
Một khoảng thời gian không gặp Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn đã cao hơn rất nhiều, thân thể rất rắn chắc.
“Mẹ.” Chúc Tư Viễn chạy đến trước mặt Ninh Thư, không giống như khi còn bé nhào vào lòng Ninh Thư nữa, hành vi đã khắc chế rất nhiều, có điều nhìn thấy Ninh Thư mắt hơi đỏ lên một chút.
Ninh Thư vừa cười vừa nói: “Tư Viễn, mẹ về rồi đây, chúng ta về nhà thôi.”
Chúc Tư Viễn liên tục gật đầu, dọc theo đường đi hỏi Ninh Thư đủ câu hỏi, biết được Ninh Thư nhận được huân chương hạng hai, liền dán mắt vào huân chương.
Ninh Thư đưa huân chương cho Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn cẩn thận từng li từng tí nhận huân chương, lật qua lật lại quan sát, nói với Ninh Thư: “Mẹ, sau này con cũng muốn ra chiến trường, đuổi hết kẻ xâm lược ra khỏi lãnh thổ của chúng ta.”
Ninh Thư cười ừ một tiếng.
Về đến nhà, Tiểu Đồng đã nấu cơm nước xong xuôi, cẩn trọng nhìn Ninh Thư và Chúc Tư Viễn, Ninh Thư giới thiệu Tiểu Đồng cho Chúc Tư Viễn, Chúc Tư Viễn quay sang phía Tiểu Đồng gọi nhỏ một tiếng chị Đồng.
Trên bàn cơm Chúc Tư Viễn vẫn quấn lấy Ninh Thư, bắt Ninh Thư kể lại những chuyện xảy ra trên chiến trường, nghĩ đến mọi chuyện trên chiến trường, Ninh Thư thực sự không nuốt nổi nữa rồi, bèn nói với Chúc Tư Viễn: “Chúc Viễn không cần hỏi, mẹ sẽ viết tất cả mọi chuyện ra, để con tự đọc nhé.”
Ninh Thư thực sự muốn viết tất cả những vết thương mình gặp phải trên chiến trường thành sách, viết tất cả những tình huống mình gặp phải ra.
Ừm, lấy tên là “Tôi là quân y trên chiến trường”.
Ninh Thư bắt đầu viết lại những sự việc bản thân mình gặp phải trên chiến trường ra giống như viết nhật ký vậy, viết ra xem bản thân mình đã làm việc như thế nào, chiến sĩ phải chịu những vết thương gì ở chiến trường, làm sao để xử lý vết thương.
Mỗi lần viết một chút, Chúc Tư Viễn là người đầu tiên được đọc, mỗi lần đọc xong, đều dùng ánh mắt vừa khâm phục vừa đau lòng vừa phẫn nộ nhìn Ninh Thư, hỏi: “Kẻ xâm lăng thực sự tàn nhẫn như vậy sao?”
“Ừm, chiến tranh chính là tàn khốc như vậy đó.” Ninh Thư nói.
Chúc Tư Viễn tự mình xem xong, còn mang tới trường học cho các bạn học khác cùng đọc, Ninh Thư cũng không để ý, chắc là không lâu nữa, cô sẽ bị phái ra chiến trường.
Đây chỉ là một lần rút lui tạm thời, cuộc chiến này còn cần rất nhiều rất nhiều thời gian nữa mới kết thúc.
Bình thường lúc không có chuyện gì làm, Ninh Thư sẽ dạy Tiểu Đồng một ít kiến thức về quân y, Tiểu Đồng đã từng ở trên chiến trường, hiểu cũng rất nhanh.
Ninh Thư cảm thấy mình đã ở thế giới này rất lâu rồi, đặc biệt là từ khi trở về từ chiến trường, cảm giác mình đã sống hơn nửa đời người rồi, không có thế giới nào khiến Ninh Thư nảy sinh cảm giác tang thương mệt mỏi như vậy.
Có báo chí tìm đến Ninh Thư, muốn đăng “Tôi là quân y trên chiến trường” mà Ninh Thư viết, Ninh Thư không nói gì liền đồng ý, đăng thì đăng, bây giờ khi dân tộc mình gặp khó khăn, có thể khiến quần chúng hiểu được chiến tranh cũng tốt.
Báo chí trả một chút tiền nhuận bút, Ninh Thư cũng nhận, tích góp cho Chúc Tư Viễn cưới vợ.