Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 422: Chương 422: Cưng chiều tận xương (16)




Bị một người đàn ông cự tuyệt nhiều lần như vậy, khuôn mặt của Tống Ngưng có vẻ không thể chịu đựng được nữa rồi, hơn nữa tính cách của một mỹ nhân như cô ta lại rất kiêu ngạo, Tống Ngưng cảm giác mình đã mất hết thể diện để theo đuổi Cung Lạc rồi, nhưng người ta vẫn giữ cái thái độ này đây.

Thực sự rất là bực mình, có chút muốn cứ vậy mà bỏ đi cho xong, nhưng trong lòng lại bướng bỉnh cố chấp, nhất định phải có được người đàn ông thoát tục này.

Ninh Thư nhìn Tống Ngưng hỏi: “Em có muốn về không?”

Tống Ngưng lắc đầu: “Em chóng mặt quá, em đi ngủ đây.” Nói xong đi luôn vào phòng khách.

Ngủ sớm một chút có phải xong chuyện rồi không, còn làm ầm ĩ cái gì chứ, Ninh Thư lắc đầu, nhìn Tống Ngưng, cho dù có chọc ghẹo cô như thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không thích Tống Ngưng.

Trước tiên không nói đến chuyện cô không phải Cung Lạc, mà mình là con gái lại đi thích một người con gái khác sao, còn nữa Ninh Thư rất ghét mấy thể loại yêu đương như thế này, một khi đã sa vào chuyện phiền phức này, quả thực giống như bị rơi vào đầm lầy vậy, có giãy giụa đến mức nào đi chăng nữa cũng là phí công vô ích.

Hoàn cảnh của cô lúc này không có cách nào để yêu một người, có lẽ phải đợi đến khi mọi chuyện êm đẹp rồi, sẽ thử cùng với một người làm những chuyện mình thích.

Nhưng không phải là bây giờ và trong tình huống này

Ninh Thư cảm thấy tình hình lúc này chẳng khác gì trước đây bị bệnh nan y phải nằm trong bệnh viện vậy, không biết tương lai của mình sẽ ra sao, hay là lại chết khi đang làm nhiệm vụ nào đấy, biến mất không để lại dấu vết.

Tống Ngưng yêu Cung Lạc sâu đậm đến như vậy, đợi Cung Lạc trở về rồi nói sau.

Cả đêm Tống Ngưng nằm ngủ ngoan ngoãn không gây ồn ào gì cả, chỉ là sáng hôm sau thức dậy, gương mặt của Tống Ngưng thực sự không thể nhìn được, khuôn mặt trắng không khác gì tờ giấy, ngay cả đôi môi cũng nhợt nhạt, chưa trang điểm, quả thực không còn gì tiều tụy hơn.

Ninh Thư thấy bộ dạng này của Tống Ngưng, liền hỏi: “Trông em không được khỏe lắm, có cần đi bệnh viện không.”

Tống Ngưng khoát tay áo: “Không cần đâu, em vẫn chịu được.”

Sắc mặt này có thể chịu được sao?

Dù sao cũng là cơ thể của Tống Ngưng, Tống Ngưng nói chịu được là chịu được, Ninh Thư bây giờ không muốn quá quan tâm đến Tống Ngưng, không muốn để mối quan hệ của hai người tiến triển thêm bước nữa, nếu không Tống Ngưng lại muốn cậy mạnh bắt nạt yếu, tức ngực chết mất.

Ninh Thư ngồi đối diện với Tống Ngưng, thấy cô ta nhấp từng ngụm sữa, dường như cố uống thêm một ngụm là sẽ nôn mửa hết ra vậy, hậu quả của việc uống quá nhiều rượu sao?

Dáng dấp nhỏ nhắn tiều tụy, khiến người khác nhìn thôi cũng cảm thấy đau lòng.

“Em không cần phải đi làm đâu, nhìn em lúc này không được khỏe cho lắm.” Ninh Thư nhìn Tống Ngưng nói.

Ánh mắt Tống Ngưng lạnh lùng nhìn Ninh Thư: “Em có thể hiểu đây là anh đang quan tâm em không?”

“Không cần quan tâm đến em, anh cứ coi như không nhìn thấy đi, anh làm như vậy lại khiến cho trái tim kiên định của em bắt đầu rung động rồi.” Tống Ngưng lạnh lùng nói.

Ninh Thư gật đầu: “Lần sau anh nhất định sẽ làm như không nhìn thấy.”

Tống Ngưng:...

Đậu má, Tống Ngưng cực kỳ muốn ném cái đĩa vào mặt người đàn ông này, bôi sandwich lên mặt của hắn.

Từ trước tới nay chưa từng thấy ai như người đàn ông này.

Nét mặt Tống Ngưng càng thêm nhợt nhạt, nhợt nhạt đến mức gần như trong suốt rồi, Ninh Thư không kìm được lại hỏi: “Em không sao thật chứ?”

“Em không sao.” Tống Ngưng nghiến răng nghiến lợi nói.

Ninh Thư ăn xong bữa sáng rồi đi làm, dù sao mỗi ngày cũng có hàng tá công việc đang chờ cô làm, nhưng thật sự vô cùng bái phục năng lực của Cung Lạc, ngày nào cũng yêu đương quấn quýt bên An Noãn mà vẫn không khiến công ty này sụp đổ.

Công việc không phải là chuyện bình thường.

Tống Ngưng thấy Ninh Thư đi rồi, tức giận đến mức giậm chân, cứ như thế mà đi, đi đơn giản như vậy sao.

Trong người cô ta khó chịu thành ra như thế vậy, vậy mà cứ thế đi sao.

Mẹ nó, người đàn ông này quả là không làm theo những đạo lý bình thường mà, có cảm giác như bị chơi một vố vậy.

Tống Ngưng bực dọc khó chịu xoa đầu bứt tóc, cắn môi, nhìn bộ dạng như muốn chuẩn bị đường lui rồi.

Lúc Ninh Thư đến công ty, gặp ngay An Noãn, Ninh Thư làm bộ như không nhìn thấy An Noãn, cứ thế đi lướt qua trước mặt An Noãn.

An Noãn:...

Vốn còn muốn chào hỏi một câu, nhưng người ta không thèm nhìn cô ta mà đi qua như vậy, thật xấu hổ và khó chịu quá.

“Tổng giám đốc đợi đã.” An Noãn bước nhanh đuổi theo Ninh Thư, đứng chặn trước mặt Ninh Thư, thấy vẻ mặt thờ ơ của Ninh Thư, ánh mắt rất lạnh lùng hờ hững nhìn mình, lời nói lên đến cổ họng lại ngay lập tức nuốt xuống bụng, không biết nên nói gì.

Bầu không khí hơi căng thẳng.

Ninh Thư hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

An Noãn hỏi: “Tống tiểu thư không sao chứ ạ, hôm qua cô ấy uống nhiều như vậy.”

“Không sao.” Ninh Thư vòng qua An Noãn mà đi.

Lão này lạnh lùng quá rồi đấy, đúng là đồ máu lạnh, thật khiến cho người khác thấy khó chịu mà.

Trong lòng thật đau khổ, Ninh Thư cảm thấy bản thân mình giống như nhân của một cái bánh quy kẹp, bị kẹp ở giữa An Noãn và Tống Ngưng, thay phiên nhau xuất hiện trước mặt cô, hoàn toàn mặc kệ cô có chịu nổi hay không.

Ninh Thư vuốt mặt một cái, nhiệm vụ này thật sự là một cái bẫy, rốt cuộc phải làm như thế nào để thoát khỏi An Noãn đây.

Ninh Thư tin rằng, dù không có mình, nhưng người con gái nhận được số mệnh của trời như An Noãn cũng sẽ có được cuộc sống tốt đẹp.

Vấn đề là cốt truyện lại muốn ép buộc bọn họ phải trói buộc lại với nhau.

Nếu như kiên quyết đuổi An Noãn đi, nói không chừng cốt truyện sẽ lại làm ra một chuyện gì đó, đúng là kinh tởm mà.

“Tổng giám đốc, có tổng giám đốc bên công ty Đỉnh Phong đến gặp ạ.” Thư ký trưởng nói: “Là để bàn chuyện liên quan đến dự án hợp tác lần này.”

“Để anh ta vào đi.” Ninh Thư đứng dậy.

Tông Chính Bân trong bộ vest bước vào, dung mạo Tông Chính Bân rất anh tuấn, nhưng lại có một đôi mắt hồ ly, có vẻ phong lưu cởi mở, chỉ nhìn vẻ bề ngoài, thì có thể thấy đây là một công tử đào hoa, khiến người ta có cảm giác đùa giỡn với đời.

Tông Chính Bân là nam phụ, che giấu tình cảm sâu đậm với nữ chính, mặc dù không biết ánh mắt của Tông Chính Bân nhìn người đã kết hôn như An Noãn như thế nào, nhìn vợ của người khác, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì hắn thích An Noãn.

Khi Ninh Thư nhìn thấy Tông Chính Bân, ánh mắt sáng lên, đứng thẳng người, tình cảm sâu đậm trong lòng nam phụ lên chức rồi.

Thực sự là muốn vuốt mặt, đây là đang làm gì vậy, bây giờ không chỉ muốn bẻ bỏ couple, đậu má lại còn muốn làm bà mai nữa.

Còn phải dâng vợ của nguyên chủ cho người khác, trời ơi, quả thực không biết phải nói như thế nào.

Nhiệm vụ này, Ninh Thư đã không trông mong tích được điểm cao rồi, có thể rời khỏi cái thế giới này, Ninh Thư đã A Di Đà Phật rồi.

Trong lòng hơi hoài nghi, nếu như không có An Noãn, có lẽ cốt truyện sẽ sắp đặt một cô gái khác xuất hiện trước mặt Cung Lạc, cốt truyện sẽ vẫn cứ thế mà lặp lại.

Ninh Thư lắc đầu, cô chỉ cần làm loạn chuyện của An Noãn và Cung Lạc lên là được, còn những chuyện khác, nên giao lại cho nguyên chủ.

Tông Chính Bân giơ tay ra bắt tay với Ninh Thư, vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Cung, vẫn khỏe chứ.”

“Xin chào.” Mặt Ninh Thư vô cùng lạnh lùng nói, mời Tông Chính Bân ngồi xuống.

Ninh Thư còn muốn nói chuyện, cửa phòng bỗng nhiên mở ra, An Noãn cầm cây lau nhà, xách theo thùng nước đi vào.

Ninh Thư:...

An Noãn thấy Ninh Thư có khách, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi đi ra ngay đây.”

“Chờ một chút, pha hai ly cà phê mang vào đây.” Ninh Thư quay qua nói với An Noãn.

An Noãn hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn làm theo.

Ninh Thư thấy đôi mắt cáo của Tông Chính Bân sáng lên, ánh mắt vẫn nhìn theo An Noãn.

Lẽ nào hai người này đã gặp nhau rồi?

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Tông Chính Bân, chắc chắn là có hứng thú với An Noãn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.