Dịch: Lạc Đinh Đang
***
Chuyện đã xảy ra chính là, Lư Minh Huyên bị Lư Quân Ninh hại mất trong sạch.
Lư Minh Huyên tức không nhịn nổi, tính thừa dịp đi lễ Phật, vào lúc quan to quý nhân đều ở đó, tìm nam nhân hủy trong sạch của Lư Quân Ninh.
Lư Quân Ninh phát hiện ra âm mưu, lập tức nghĩ ngay đến Ninh Thư, người liên tục mắt đi mày lại với Lê Ngọc trong đại điện.
Vì để Lư Minh Huyên kéo cừu hận, Lư Quân Ninh kêu nha hoàn tới gọi Ninh Thư.
Ninh Thư không khách khí trực tiếp đánh Lư Quân Ninh bất tỉnh rồi kéo nàng ta vào phòng.
Kết quả Lư Quân Ninh không thấy người, Ninh Thư lại đẩy Lư Minh Huyên vào phòng.
Về phần Lê Ngọc sau đó, Ninh Thư trực tiếp tác hợp hai người này thành một đôi, như vậy là giải quyết xong vấn đề gả cho Lê Ngọc.
Nhưng nha hoàn bên cạnh Lư Quân Ninh lại là một gián điệp hai mang.
Vừa nghe lệnh của Lư Quân Ninh, vừa tuân theo Lư Minh Huyên.
Thật thú vị nha, rùa trong ao nhiều, gió trong miếu to.
Ninh Thư giật giật cổ tay, đau tay thật đấy.
Sau khi sư thầy Liễu Nhiên giảng Phật xong, không ít phu nhân đều muốn nhờ đại sư xem mệnh.
Liễu Nhiên đại sư bảo họ viết ngày sinh tháng đẻ ra, nếu có duyên sẽ xem giúp.
Ngụ ý là dựa vào tâm trạng, cũng có thể là chọn người có mệnh cách tốt để xem.
Vân di nương viết ngày sinh tháng đẻ của Lư Minh Huyên cho tăng nhân, tăng nhân cầm giấy đưa lên sư thầy Liễu Nhiên.
Bình thường Liễu Nhiên đại sư không xem mệnh nên danh sách rất quý giá, Vân di nương cũng chỉ chuẩn bị ngày sinh tháng đẻ của Lư Minh Huyên.
Nếu xem mệnh là một người đại phú đại quý thì hay quá, có Phượng mệnh nữa thì càng tốt hơn.
Đương kim Thánh thượng hiện nay từng được Liễu Nhiên đại sư xem là người có mệnh cách thiên tử, quả nhiên sau đó leo lên Hoàng vị.
Vân di nương ao ước trong lòng một chút, rồi nhíu mày, “Minh Huyên đi đâu rồi, ngươi ra tìm xem.”
Ninh Thư mờ mịt nói, “Ngôi chùa này lớn thế con biết đi đâu tìm.”
“Tìm khắp nơi.” Vân di nương bực bội nói, “Bảo ngươi tìm thì ngươi đi tìm, cấm được tranh cãi.”
Ninh Thư chỉ có thể đi tìm người.
Lúc này, ở nơi nào đó có tiếng nữ tử hét thất thanh.
Đám người nghe thấy tiếng động đều vội vã đi qua thì thấy một nam nhân nằm trong bụi cỏ.
Nam nhân này nằm trên đất, không rõ sống chết.
Ninh Thư nhìn gã này, là nam nhân trước đó cô ra tay phế bỏ.
“Đây là ai, sao lại chạy tới Thiên Thai Tự?”
“Thiên Thai Tự xảy ra chuyện gì mà có người tùy tiện bước vào thế này?”
Đám người nghị luận ầm ĩ.
Vân di nương cau mày, Minh Huyên đi đâu rồi, sao bây giờ vẫn chưa về.
Vân di nương sợ xảy ra chuyện gì không thể công khai, chỉ có thể chạy đi tìm khắp nơi.
Còn dặn dò Ninh Thư nếu tìm thấy người cũng không được hô hoán, Ninh Thư tỏ vẻ lúm khúm, ý là Vân di nương nói gì chính là cái đó.
Vân di nương phát hiện ra, không chỉ riêng Lư Minh Huyên, ngay cả Lư Quân Ninh cũng thấy bóng.
Trong lòng Vân di nương hãi hùng khiếp vía, luôn cảm thấy xảy ra chuyện gì đó.
Sợ tiện nhân Lư Quân Ninh kia hại nữ nhi nhà mình.
Ninh Thư cúi đầu nói với Vân di nương: “Phu nhân, con không tìm thấy Đại tỷ tỷ.”
“Phế vật.” Vân di nương quát lạnh một tiếng khiến cả người Ninh Thư run lên.
“Còn không nhanh đi tìm đi?”
Ninh Thư đành phải sầu khổ tìm người
Mà lúc này, Hầu gia phu nhân cũng đang tìm con trai mình, lúc bà thấy Ninh Thư, vội hỏi: “Lư tam tiểu thư, ngươi biết nhi tử Lê Ngọc nhà ta đi đâu không?”
Ninh Thư được quan tâm mà sinh lo sợ, “Sao phu nhân biết tiểu nữ xếp thứ ba trong nhà?”
“Cái này hỏi một chút là biết thôi. Ngươi biết nhi tử nhà ta đi đâu không?” Lê phu nhân hỏi.
Ninh Thư lắc đầu, “Không biết, ta cũng đang đi tìm Đại tỷ tỷ và Nhị tỷ tỷ nhà ta.”
Lê phu nhân nhíu mày.
Ninh Thư cúi đầu không nói lời nào, dáng vẻ nhu nhược sợ hãi.
Lê phu nhân nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới, lại thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Bên này Ninh Thư nói chuyện với Lê phu nhân, Lê phu nhân kéo Ninh Thư hỏi vài thứ.
Ninh Thư đều cúi đầu nhỏ nhẹ đáp.
Bên kia Vân di nương thấy vẫn không tìm thấy nữ nhi nhà mình liền nhờ hòa thượng Thiên Thai Tự giúp đỡ.
Lư Minh Huyên và Lư Quân Ninh đều không thấy bóng, Vân di nương rất sợ Lư Quân Ninh chơi chết nữ nhi nhà mình.
Nhiều người sức lớn, cuối cùng cũng tìm được Lư Minh Huyên.
Trong sương phòng, tình cảnh một nam một nữ vượt ngoài sức tưởng tượng của đám hòa thượng.
Quả thực làm bẩn chốn Phật môn thanh tịnh.
Lê Ngọc giữ eo Lư Minh Huyên, tiến vào từ phía sau.
Sắc mặt hai người ửng hồng, biểu tình mê man.
Vân di nương nhìn thấy tình cảnh kiều diễm này, đầu như bị thứ gì đó đập mạnh, giống như có mũi tên đâm thủng tim bà ta, cả người ngây ra.
Bị người ta phát hiện nhưng hai người bên trong vẫn không dựng lại loại vận động xấu hổ này.
Vân di nương hô lớn một tiếng, bất ngờ tiến lên kéo Lê Ngọc ra, dùng chăn phủ kín người nữ nhi, vết máu trên chăn đâm nhói con mắt bà ta.
Mà Lê Ngọc cũng tỉnh lại, thấy cơ thể xích lõa của mình thì vội vàng lấy quần áo che kín vị trí quan trọng.
Lê Ngọc biểu tình quái dị, nhìn thấy nữ nhân trên giường, vẻ mặt như muốn nôn mửa, mặt mày như đạp phải c*t..
Lúc Ninh Thư và Lê phu nhân chạy tới vừa hay nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Ninh Thư nhìn thấy Lê Ngọc để trần, biểu tình khó hiểu. Chẳng phải nói tên này đi đường bộ sao, xảy ra quan hệ với Lư Minh Huyên kiểu gì được.
“Đây, chuyện này...” Lê phu nhân nửa ngày không nói ra lời.
“Nương, con là bị người ta mưu hại.” Lê Ngọc xanh mặt nói.
Rõ ràng gã đi tìm Tam tiểu thư nhưng lại đột nhiên choáng váng.
Sau đó thì không hiểu ra sao có chuyện kia.
“Ngươi nói cái gì, ngươi vấy bẩn khuê nữ nhà ta còn nói bị mưu hại à.” Vân di nương tức thì gào to.
Lê phu nhân cau mày, “Nhất định là nhi tử ta bị người ta tính kế.”
Lê phu nhân biết nhi tử nhà mình có đam mê khác người, đương nhiên sẽ không phát sinh chuyện này với nữ tử.
Lư Minh Huyên trốn trong chăn không dám ra, cả người phát run.
“Rõ ràng là nữ nhi nhà ta chịu thiệt, ý ngươi lại bảo nữ nhi ta tính kế nhi tử ngươi. Dù nữ nhi nhà ta ngu xuẩn cũng không làm ra chuyện như vậy.” Vân di nương phẫn hận nói, “Nếu chuyện này không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, Lư gia ta không bỏ qua đâu.”
“Nữ nhi ngươi cũng chỉ là một thứ nữ muốn trèo cao, nhi tử ta là người thừa kế Hầu phủ, lại là con trai trưởng, không phải nữ nhi ngươi tính kế nhi tử ta sao?”
Lư Minh Huyên thò đầu ra từ trong chăn, vừa khóc vừa lắc đầu, “Ta không có, nương, ta không có.”
Nàng ta cũng không biết sao mọi chuyện lại biến thành thế này.
Đây không phải là kết cục của Lư Quân Ninh sao?
Vì sao chứ, vì sao?
“Ngươi...” Vân di nương nghe Lê phu nhân nói vậy, xém chút giận đến phát ngất.
“Cho dù là Hầu phủ, chuyện này Lư gia cũng không bỏ qua đâu.” Vân di nương cắn răng nói, dám hủy thanh danh nữ nhi bà ta à.
Lê phu nhân nhìn Lư Minh Huyên trên giường. Mọi người đều thấy nhi tử bà phát sinh quan hệ với nữ tử này.
Nữ tử này miễn cưỡng có thể chấp nhận, Lê phu nhân từ trên cao nhìn xuống, nói: “Chuyện này Hầu phủ sẽ phụ trách, thương lượng ngày đính ước đi.”