Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1314: Chương 1314: Đích nữ trọng sinh 21




Dịch: Lạc Đinh Đang

Lư Viễn Phàm cảm thấy gần đây Lư gia rất xui xẻo, mà cái xui này bắt nguồn từ Đại nữ nhi.

Đầu tiên là mất trong sạch ở Thiên Thai tự, vất vả lắm kết hôn ới Hầu phủ mà giờ lại thay gả, đẩy tiểu nữ nhi 10 tuổi đến Hầu phủ.

Lư Viễn Phàm nhịn đến phát nghẹn, trước mắt choáng váng.

Lư Minh Huyên bị ánh mắt hung ác của phụ thân nhìn đến cả người run lên. Nàng ta túm lấy vạt áo phụ thân.

“Cha, ngài phải tin tưởng nữ nhi, con bị người ta trói lại thật mà.” Lư Minh Huyên cầu khẩn nói, vẻ mặt bi thương.

Lư Viễn Phàm lấy chân đạp nàng ta ra, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói à, mặt mũi Lư gia bị ngươi làm thành cái gì rồi.”

“Cha.” Lư Minh Huyên bò trở về, “Con bị oan thật, cầu xin cha tin tưởng nữ nhi.”

“Bốp” Một cái tát của Lư Viễn Phàm đánh xuống mặt Lư Minh Huyên, Lư Minh Huyên bị đánh đến lệch mặt, khuôn mặt nhanh chóng sưng lên.

Một tát này khiến người trong phòng giật nảy mình, Vân di nương nhìn thấy nữ nhi bị tát sưng mặt, vội vàng cầu xin, “Lão gia, dù ngài đánh chết Minh Huyên cũng vô dụng, ngài phải tin tưởng Minh Huyên, con bé oan thật.”

“Ta kệ có oan thật hay không, chuyện đã xảy ra rồi, thứ không có tiền đồ. Dù bị người ta hãm hại thật thì ngươi còn mặt mũi đến khóc trước mặt ta à.” Lư Viễn Phàm tàn nhẫn nói.

Lư Minh Huyên bụm mặt, tâm chết như tro tàn, ngay cả nước mắt cũng không chảy ra nổi.

Lư Viễn Phàm vuốt vuốt mi tâm, vẻ mặt mỏi mệt.

“Về sau đóng cửa trong viện không được chạy lung tung, nếu không đến am trong nhà đi.” Lư Viễn Phàm nói đầy tuyệt tình..

“Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng không phải là Lư Minh Huyên.” Lư Viễn Phàm nói.

Lư Minh Huyên bỗng ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn phụ thân của mình, “Vậy con là ai?”

“Tứ tiểu thư Lư Ngọc Tĩnh, bị bệnh liệt giường lâu ngày.”

Da mặt Lư Minh Huyên run lên, cổ họng phát ra tiếng cười đầy châm chọc.

“Lư Ngọc Tĩnh, ta là Lư Ngọc Tĩnh?”

Lư Minh Huyên bò dậy từ đất, quay người từng bước một ra khỏi đại sảnh.

Bóng lưng Lư Minh Huyên tràn ngập tuyệt vọng, mỗi bước đều như hao sạch sức lực.

“Các ngươi lăn hết về viện đi, ngày nào không có chuyện thì không xong à, cút.”

Ninh Thư quay người xám xịt rời đại sảnh, quay đầu nhìn thấy Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần thong thả đi tới nghỉ ở một mái đình cạnh đó, nhìn vào quả là trời đất nên đôi.

Ninh Thư mím môi, quay người đi theo sau lưng Lưu di nương, tới viện của bà.

Về tới phòng, Ninh Thư nhỏ giọng gọi Lưu di nương: “Di nương, thu hết vốn liếng của ngài lại đi, có thể nấp thì nấp kỹ vào.”

“Chuyện gì thế?” Lưu di nương không nhịn được hỏi, “Sao lại muốn thu thập đồ?”

Ninh Thư nói: “Không phải bảo ngài thu dọn đồ đạc, mà là mang hết thứ đáng giá lấy đi, trong lòng con có cảm giác Lư gia sẽ sụp đổ.”

Vẻ mặt Lưu di nương biến hóa khó lường, mỗi khi xảy ra biến cố gì, đám kiến dưới cây sẽ cảm nhận được trước tiên.

Lưu di nương cũng cảm thấy, Lư gia đang ở ngay bên bờ vực, lòng người tan rã, trong nhà liên tục xảy ra chuyện.

“Nguyệt Vân à, nếu xảy ra chuyện thật thì chúng ta nên làm gì đây?” Lưu di nương hốt hoảng.

Ninh Thư trấn an Lưu di nương, “Không có việc gì, con sẽ bảo vệ ngài.”

Nếu Lư gia xảy ra chuyện gì thật, có thể nữ quyến trong nhà sẽ bị giáng làm nô lệ, quan kỹ.

Ninh Thư mệt mỏi day trán.

“Ta đã biết, ta thu đồ lại.” Lưu di nương nắm chặt tay Ninh Thư, “Chắc không xảy ra chuyện chứ?”

Ninh Thư vỗ vỗ tay bà, “Đây chỉ là đề phòng vạn nhất.”

Ninh Thư cắn môi, lật úp xuống thì trứng còn nguyên vẹn hay không.

Trên người họ khắc lấy chữ Lư, đời này vận mệnh sẽ cùng nhịp thở với Lư gia.

“Tốt, tốt.” Lưu di nương bắt đầu chỉnh lý đồ trang sức khá quý giá của mình.

“Ngài đừng làm rõ ràng quá khiến người ta nhận ra.” Ninh Thư nói với Lưu di nương.

Lưu di nương run giọng ừ một tiếng.

Ninh Thư rời khỏi viện của Lưu di nương, nhìn thấy Lư Quân Ninh và Thẩm Diệc Thần ở ngay trong đình.

Hai người ngồi đối diện nhau, không biết đang nói cái gì.

Thẩm Diệc Thần xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt Ninh Thư. Ninh Thư không tránh không né, hơi cong người hành lễ rồi đi.

Thẩm Diệc Thần thu lại ánh mắt, nói với Lư Quân Ninh: “Đó cũng là muội muội nàng à?”

Lư Quân Ninh nhìn bóng lưng Ninh Thư, gật gật đầu, “Đứng hàng thứ ba, là nữ nhi Lưu di nương.”

“Là thứ nữ à, vậy nàng cẩn thận với nàng ta một chút, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà nàng ta vẫn chỉ lo đến bản thân, không thể khinh thường. Nàng cẩn thận ăn thiệt trên tay nàng ta.” Thẩm Diệc Thần nhắc nhở Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh nâng chung trà lên uống một ngụm trà, sau đó chậm rãi buông xuống, cử chỉ nhẹ nhàng ưu nhã, nhàn nhạt nói: “Tính nàng ta như vậy, sợ gây phiền toái, ai đắc thế thì dựa vào đi lên.”

“Lư Quân Ninh, nàng sống ở Lư gia mệt mỏi như vậy, không bằng đến Vương phủ đi, khẳng định nhẹ nhõm tự tại hơn bây giờ.” Thẩm Diệc Thần nói.

Lông mi cong dài của Lư Quân Ninh cụp xuống, che khuất ánh mắt nàng ta, lãnh đạm nói: “Không cần, ta còn có việc phải làm ở Lư gia.”

Thẩm Diệc Thần cũng không thất vọng, dù sao không phải bị Lư Quân Ninh cự tuyệt lần một lần hai.

“Có chuyện gì có thể dựa vào ta, chuyện của nàng ta đều có thể thay nàng giải quyết.” Thẩm Diệc Thần nhìn Lư Quân Ninh, ánh mắt chân thành tha thiết.

Lư Quân Ninh sửng sốt một chút, đời trước vì Thẩm Hạo, đau khổ chuẩn bị, kết quả Thẩm Hạo chỉ nói là có nàng thật tốt, nhưng xưa nay không hề cho nàng ta dựa vào.

Giờ một người nam nhân, muốn để nàng ta toàn tâm toàn ý dựa vào hắn, bảo vệ nàng ta, thì Lư Quân Ninh đã không còn tin tưởng.

Thẩm Diệc Thần nhíu mày, rốt cuộc nữ tử trước mặt này đã trải qua cái gì, sao mỏi mệt như vậy, sao lại xù lông như vậy.

Con đường truy thê thật gian khó mà.

Ninh Thư đi ngang qua viện của Lư Minh Huyên, nghe thấy tiếng gào tê tâm liệt phế trong sân, từng tiếng đều khàn giọng nhói lòng.

Ninh Thư vỗ một cái lên ngực, không nhịn được ngẩng đầu nhìn trời.

Nhốt trong căn nhà nhỏ này, ánh mắt cũng chỉ có thể dừng trên vài truyện nông cạn.

Tất thảy yêu hận tình cừu đều lên men dưới mái hiên này, không ngừng lên men, càng ngày càng đậm hơn, càng ngày càng ô trọc.

Ninh Thư về tới viện tử của mình, ngồi xuống ghế, chống trán suy tư.

Nguyên Hương châm trà cho Ninh Thư, Ninh Thư nâng chung trà lên ùng ục uống.

“Tiểu thư.” Nguyên Hương gọi Ninh Thư, “Chuyện này nên làm gì đây ạ?”

Ninh Thư lắc đầu, “Không quản được, đoán chừng vẫn là cần phụ thân tới Hầu phủ thương lượng.”

Ninh Thư nghĩ thế nào cũng không ngờ Lư Ngọc Tĩnh lại gả tới Hầu phủ.

Đau đầu đến phát điên lên được.

Lư gia không thể bị Lư Quân Ninh tiêu diệt, Lư Quân Ninh vốn không quan tâm cái này, dù sao có nam nhân che chở, cứ vậy mà tiến thẳng.

Nhưng cô và Lưu di nương sẽ bị giáng chức thành nô tịch, đời này sợ phải mua vui sống qua ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.