Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 612: Chương 612: Hậu viện của tứ gia (18)




Tin tức Nữu Hỗ Lộc thị mang thai còn chưa lan truyền ra ngoài, thì đã lộ tin tiểu Nữu Hỗ Lộc thị mang thai, cũng khá trùng hợp là đã mang thai hơn một tháng rồi.

Chuyện này thật kỳ lạ, Ninh Thư chép chép miệng, dù sao cũng là tỷ muội đó, giờ lại cùng nhau mang thai.

Nữu Hỗ Lộc thị cũng nói với Ô Lạp Na Lạp thị mình mang thai, trên gương mặt Ô Lạp Na Lạp thị chợt lạnh lại, lập tức bảo Nữu Hỗ Lộc thị và Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị dưỡng thai cho tốt.

Ninh Thư có thể cảm thấy Ô Lạp Na Lạp thị rất không thích Nữu Hỗ Lộc thị, cho dù đối mặt với Niên thị người được Dận Chân sủng ái cũng không đến mức thờ ơ lạnh lùng như vậy.

Nữu Hỗ Lộc thị làm mọi việc đều chu đáo, rất biết thân biết phận của mình, đối với Ô Lạp Na Lạp thị cũng rất tôn kính, nhưng thái độ của Ô Lạp Na Lạp thị đối với Nữu Hỗ Lộc thị vô cùng lạnh nhạt.

Nữu Hỗ Lộc thị và Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị ra khỏi hậu viện của Ô Lạp Na Lạp thị, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị cười với Nữu Hỗ Lộc thị nói: “Tỷ tỷ, không ngờ chúng ta lại mang thai cùng một lúc, không biết hai cái đứa con nghịch ngợm này đứa nào sẽ ra trước đây.”

Nữu Hỗ Lộc thị cười nhạt nói: “Đến lúc tự sẽ ra thôi.”

Nữu Hỗ Lộc thị cũng không nói gì nhiều với tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, hàn huyên đôi ba câu rồi quay người đi.

Ninh Thư đi theo sau Nữu Hỗ Lộc thị, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Nữu Hỗ Lộc thị, tiểu Nữu Hỗ Lộc thị vẫn đứng chỗ cũ, tay sờ lên bụng của mình, kèm theo nụ cười nhạt trên mặt.

Ninh Thư thu lại ánh mắt, trong lòng suy đoán tiếp theo dự là một phen đấu đá đây.

Dận Chân đem một ít thuốc bổ đến hậu viện của Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị nhận thuốc bổ, đặt trong kho cũng không động đến, đương nhiên là không có ý định uống thuốc bổ Dận Chân đưa tới rồi.

Nữu Hỗ Lộc thị nói với Ninh Thư rằng: “Trong hậu viện này, chỉ có ngươi hiểu y thuật, ta hy vọng ngươi có thể chú ý hơn một chút, đến khi đứa con trong bụng ta được sinh ra, sẽ có thưởng lớn.”

Ninh Thư cúi gập người: “Nô tỳ sẽ làm hết sức.”

Nữu Hỗ Lộc thị gật đầu, cũng không ép buộc Ninh Thư nói thì phải làm, thế sự biến đổi khôn lường, ai biết giây phút tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nữu Hỗ Lộc thị sờ sờ bụng mình, bất luận như thế nào nàng cũng phải bảo vệ con mình thật tốt.

Tuy Nữu Hỗ Lộc thị kêu Ninh Thư giúp bảo vệ đứa con trong bụng mình, nhưng tất cả đồ ăn thức uống cũng không để cho Ninh Thư đụng vào, hiển nhiên vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm Ninh Thư.

Ninh Thư cũng không để ý, mỗi ngày vẫn quét sân lau chùi, đứa con trong bụng Nữu Hỗ Lộc thị cũng không tới lượt cô quan tâm, tương lai là hoàng đế có phúc lớn lắm đó, nhất định có thể chào đời một cách bình an vô sự.

Có điều mấy ngày gần đây, Ninh Thư luôn cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, mỗi lần khi đi đến nhà ăn ăn cơm, đều có a hoàn cố ý đụng vào mình, sau đó lại xin lỗi cô, còn hỏi cô tên là gì.

Ninh Thư nhíu mày một cái, quan sát chừng mấy ngày, khẳng định là a hoàn hay đụng mình có lời muốn nói với mình, lúc ăn cơm tìm một chỗ vắng vẻ để ngồi.

A hoàn đó quả nhiên đã tới, ngồi đối diện với Ninh Thư, đưa cho Ninh Thư một tờ giấy dưới bàn, Ninh Thư nhận lấy tờ giấy.

Sau khi ăn cơm xong, Ninh Thư về đến phòng, mở tờ giấy ra, trên đó viết “Giờ Tý gặp nhau ở hòn giả sơn.”

Ninh Thư đốt tờ giấy đi, mình có phải đi không?

Dẹp đi, không cần đi đâu, sa vào mấy việc đấu đá ngấm ngầm xấu xa này, hơi không chú ý là chỉ có ăn sh*t luôn.

Ninh Thư chỉ muốn sống sót ở cái hậu viện này đến khi nhiệm vụ kết thúc.

Ngày hôm sau, lúc a hoàn đó nhìn thấy Ninh Thư, ánh mắt kèm theo sự chất vấn, hiển nhiên là đang tức vì tối hôm qua Ninh Thư không đi rồi.

A hoàn bưng đồ ăn, đâm vào Ninh Thư, rõ ràng muốn đổ hết thức ăn lên người Ninh Thư, Ninh Thư lắc người một cái tránh được, kết quả a hoàn đó bị vấp vào bậc cửa, ngã trên mặt đất, canh đổ hết lên trên người, một bãi hỗn độn.

A hoàn kêu lên the thé, nhìn Ninh Thư với ánh mắt không có gì tốt đẹp, nhưng lập tức lại thay một vẻ mặt khác, nói với Ninh Thư: “Có thể giúp ta một chút không, ta muốn về phòng thay y phục, tay của ta bị mảnh vỡ làm bị thương rồi, nghe nói cô biết y thuật, có thể giúp ta xử lý vết thương một chút được không.”

Mọi người xung quanh thấy a hoàn đó chật vật như vậy, tay bị mảnh sứ nhỏ quệt vào bị thương máu tươi nhỏ trên mặt đất, nhao nhao nói với Ninh Thư rằng: “Cô đi giúp đi mau lên.”

Ninh Thư đỡ a hoàn kia về tới phòng, a hoàn không để ý đến vết thương trên tay mình, hỏi Ninh Thư: “Đêm qua tại sao cô không tới, chủ tử của ta tìm cô có việc.”

“Ta chỉ là một a hoàn nhỏ bé, không có gì đáng để chủ tử cô chú ý.” Ninh Thư nhìn tay cô ta: “Vết thương của cô có cần xử lý hay không, không cần xử lý ta đi trước đây.”

Ninh Thư quay người đi, căn bản cũng không muốn vướng víu vào mấy chuyện này, không biết ai đã theo dõi mình.

“Ê, cô chờ một chút, sao cô nói đi là đi vậy.” A hoàn kia dậm chân, nhìn theo bóng lưng Ninh Thư hét lên.

Ninh Thư chẳng quan tâm tới chuyện này, bây giờ tìm đến mình nhất định không có chuyện tốt lành gì, cô còn muốn sống ở cái hậu viện này nữa.

Thỉnh thoảng Nữu Hỗ Lộc thị sẽ bảo Ninh Thư bắt mạch cho một chút, thực ra đã có đại phu bắt mạch cho Nữu Hỗ Lộc thị rồi, căn bản cũng không cần thiết, để cô bắt mạch hoàn toàn uổng công vô ích.

Nhưng Ninh Thư vẫn trung thành nghiêm túc bắt mạch cho Nữu Hỗ Lộc thị, sau đó nói cho Nữu Hỗ Lộc thị biết những đồ ăn cần kiêng kỵ.

Nữu Hỗ Lộc thị đã nhớ kỹ trong lòng, lại thưởng cho Ninh Thư một ít tiền.

Từ khi đến hậu viện của Nữu Hỗ Lộc thị, Ninh Thư đã nhận được không ít tiền thưởng rồi, khiến Ninh Thư hơi ngại ngùng, hơi không hiểu Nữu Hỗ Lộc thị có ý gì.

Nói là tín nhiệm cô, nhưng căn bản lại không tín nhiệm, nhưng lại thưởng cho ít tiền hết lần này đến lần khác, so với ở hậu viện của Tống cách cách thì tốt hơn nhiều.

Đây là muốn mình đầu hàng khuất phục?

Ninh Thư hổ thẹn với lương tâm, cô đối với Nữu Hỗ Lộc thị không có ác ý gì, mọi người sống rất bình thường, Ninh Thư cũng sẽ không phản bội lại Nữu Hỗ Lộc thị.

“Cách cách, Cách cách của Tẩm Tâm viện tới rồi.” Đồng Ngọc đi vào nói với Nữu Hỗ Lộc thị.

Nữu Hỗ Lộc thị nhíu mày một cái, nói với Ninh Thư: “Cùng ta ra ngoài xem một chút đi.”

Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị thấy Nữu Hỗ Lộc thị: “Tỷ tỷ, muội chán lắm rồi, nên tới tìm tỷ nói chuyện một chút.”

“Đã mang thai rồi, vẫn nên chú ý một chút.” Nữu Hỗ Lộc thị lạnh nhạt nói.

Nhưng tiểu Nữu Hỗ Lộc thị lại không để ý lắm: “Chỉ là mang thai thôi mà, cũng không phải bị tàn phế.”

“Đừng nói càn.” Nữu Hỗ Lộc thị gắt lên với nàng.

Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị đưa ánh mắt nhìn Ninh Thư, giọng nói kèm theo sự ước ao nói: “A hoàn này biết y thuật, lần trước Tống cách cách khó sinh, nhưng a hoàn này ra tay, đến lúc tỷ tỷ hạ sinh không cần lo lắng nữa rồi.”

Ninh Thư: →_→

Thường thì cô bị người khác nhắc tới đều không có gì tốt lành cả.

Nữu Hỗ Lộc thị gật đầu nói rằng: “Đúng rồi, hơn nữa còn là phụ nữ, nói chung là thuận tiện hơn một chút.”

“Thật ngưỡng mộ tỷ tỷ.” Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Ninh Thư: “Đến khi muội hạ sinh, tỷ tỷ cho muội mượn nha đầu này được chứ.”

Tiểu Nữu Hỗ Lộc thị nói chuyện rất thẳng thắn, giống như người phụ nữ chỉ ở nhà rồi đi dùng người của người khác, nữ nhân sinh đẻ như là đến Quỷ Môn quan một lần.

Nếu như lúc này có người ra tay hạ độc, chẳng phải trực tiếp vào Quỷ Môn quan không quay về được nữa sao, thậm chí có thể là một xác hai mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.