Tới khi Dận Chân đi khỏi, Tống cách cách vẫn còn ngây ngẩn, quả nhiên là không hiểu mình đã làm gì khiến gia mất hứng.
Ninh Thư trái lại biết rất rõ, Dận Chân vừa mới khen Tống cách cách hiểu chuyện thì một lúc sau nàng lại mở lời muốn giữ Dận Chân ở lại, một tỳ thiếp mang thai rồi còn muốn hắn ở lại qua đêm ở chỗ nàng.
Vợ cả mang thai không thể hầu hạ chồng nên mới phải tìm nữ nhân cho chồng giải tỏa nhu cầu, một tỳ thiếp đã có thai lại còn muốn giữ nam nhân ở lại, thật là không biết phép tắc.
Với lại Tống cách cách vốn dĩ cũng không được sủng ái.
Tống cách cách giận dữ hất hết thức ăn trên bàn xuống đất.
Bát đĩa rơi xuống đất phát ra âm thanh loảng xoảng, dầu mỡ lẫn lộn với những mảnh bát đĩa tạo thành một mảng hỗn độn trên mặt đất.
Tống cách cách bị thái độ lúc nóng lúc lạnh của Dận Chân khiến cho buồn bực không ngơi, lại mang thai nên dễ cáu kỉnh, kết quả là làm ra hành động quá khích như vậy.
Tống cách cách trút giận một hồi, nhìn lại đống hỗn độn dưới sàn nhà, trên mặt lộ ra một tia ảo não, nàng nói với Hồng Mai: “Xử lý sạch sẽ những thứ trên sàn nhà, đừng để người khác chú ý.”
“Diệu Lăng, mau dọn sạch sàn nhà đi.” Hồng Mai lại sai khiến Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Thật sự cạn lời.
Ninh Thư đành phải dọn dẹp đống hỗn độn kia, dầu mỡ nhơm nhớp, lau mấy lần mới sạch.
“Ôi chao.” Tống cách cách bất chợt kêu lên một tiếng, vẻ mặt kinh hoảng nói: “Ta đau bụng, bụng ta hơi đau.”
“Cách cách, Cách cách...” Hồng Mai hốt hoảng, “Cách cách, người không sao chứ.”
Ninh Thư ném chiếc khăn trong tay xuống, chạy tới bắt mạch cho Tống cách cách. Kỳ thực không có gì đáng quan ngại, Ninh Thư nhìn Tống cách cách làm ra vẻ như đau lắm mà muốn cạn lời.
Thế này thật sự là quá cường điệu rồi.
Giai đoạn đầu của thai kỳ bụng dưới hơi đau cũng là chuyện thường tình, bởi vì cơ thể vẫn chưa thích ứng với việc có thai, một thời gian nữa sẽ đỡ hơn.
“Cách cách, không sao đâu.” Ninh Thư nói với Tống cách cách.
Tống cách cách sắc mặt tái nhợt: “Nhưng mà bụng ta vẫn còn hơi đau.”
“Diệu Lăng, ngươi cũng không phải đại phu, tưởng rằng bắt mạch một cái là biết được sao, mau đi mời đại phu về đây.” Hồng Mai giận dữ nói với Ninh Thư.
“Ta hơi sợ, ngươi đi mời gia tới đây.” Tống cách cách yếu ớt nói với Ninh Thư.
Ninh Thư:...
Trời tối như vậy rồi, mà ban ngày cũng mời đại phu tới một lần rồi, mới được bao lâu mà lại bắt đi mời đại phu.
Ninh Thư thực sự thấy phiền muốn chết.
Rõ ràng là chẳng có chuyện gì, cớ sao phải van nài người ta quan tâm, để ý tới mình cơ chứ.
Ninh Thư cúi người nói: “Nô tỳ đi theo Xích Cước đại phu học y, cũng biết một chút y thuật.”
“Cách cách thân thể nghìn vàng, học được vài chiêu của Xích Cước tiên sinh mà đã tự cho mình là thần y rồi, Cách cách mà xảy ra chuyện gì ngươi có gánh nổi trách nhiệm không? Trong bụng Cách cách đang mang con cả của Bối lặc gia, không thể để xảy ra sơ xuất.” Hồng Mai chỉ vào mặt Ninh Thư: “Bảo ngươi đi mời Bối lặc gia qua, ngươi còn chần chừ cái gì?”
Ninh Thư: Đành chịu thôi...
“Đi nhanh đi, không thấy Cách cách khó chịu sao?” Hồng Mai đẩy Ninh Thư, “Mau đi mời Bối lặc gia qua đây.”
Ninh Thư thở ra một hơi, xoay người đi tới tiểu viện của Ô Lạp Na Lạp thị.
Lúc này Ô Lạp Na Lạp thị đang chuẩn bị đi nằm, nghe được Ninh Thư tới, cũng cho Ninh Thư vào gặp. Giọng nói cua nàng có vẻ không bằng lòng cho lắm: “Chủ tử nhà ngươi lại làm sao?”
Ninh Thư nghe được sự bất đắc dĩ trong giọng Ô Lạp Na Lạp thị bèn khom người nói: “Phúc tấn, Cách cách nói người đau bụng mãi không dứt, muốn mời đại phu.”
Ô Lạp Na Lạp thị xoa xoa trán, nói: “Ngươi đi tìm đại phu trước, bổn cung đi mời gia.”
Ninh Thư gật đầu, xoay người đi tìm đại phu tới phủ, đại phu nhìn thấy Ninh Thư lập tức tỏ vẻ bất đắc dĩ, xách hòm thuốc cùng cô đi thẳng tới tiểu viện của Tống cách cách.
“Ta sai ngươi đi mời gia cơ mà, gia đâu?” Tống cách cách thấy Ninh Thư dẫn theo đại phu tới, mà không nhìn thấy Dận Chân đâu, lập tức sa sầm mặt mày.
“Thế này là thế nào?” Dận Chân đi vào, theo sau là Ô Lạp Na Lạp thị.
“Gia.” Tống cách cách lập tức mừng rỡ kêu lên, ngay sau đó lại có chút hoảng sợ nói: “Gia, bụng thiếp đau quá.”
Dận Chân ngồi bên mép giường, lạnh nhạt nói: “Không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà gia, thiếp sợ lắm.” Tống cách cách túm chặt tay Dận Chân nói.
“Tống cách cách bị sao vậy?” Giọng của Dận Chân càng lúc càng lạnh nhạt hơn, hắn hỏi đại phu.
Ô Lạp Na Lạp thị chỉ ở bên cạnh quan sát, không lên tiếng, dáng vẻ rất mực ung dung, điềm tĩnh.
“Cách cách không có gì đáng quan ngại, đây chỉ là phản ứng bình thường của thai phụ, bây giờ việc Cách cách cần làm là giữ cho tâm trạng thoải mái.” Đại phu lắc đầu nói.
Dận Chân liếc Tống cách cách một cái: “Nàng nghe đi, không sao cả, chịu khó nghỉ ngơi cho khỏe.”
Dận Chân nhíu chặt chân mày, chắp tay sau lưng, xoay người rời đi. Ô Lạp Na Lạp thị dặn dò Tống cách cách đôi lời: “Đừng quá căng thẳng, Tống cách cách, ngươi lo lắng quá rồi.”
“Gia, gia...” Tống cách cách thấy Dận Chân bỏ đi, vội vàng hô lên. Mắt thấy Dận Chân một mạch bỏ đi, đầu cũng không ngoảnh lại, Tống cách cách vô cùng tủi thân, lại nghe thấy Ô Lạp Na Lạp thị nói vậy bèn lên tiếng: “Phúc tấn đã mang thai bao giờ đâu, trong bụng thiếp đang có mang đứa con đầu lòng của Bối lặc gia, thiếp chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên mới lo lắng như vậy.”
Trong mắt Ô Lạp Na Lạp thị lóe lên một tia tàn khốc nhưng ngay sau đó lập tức biến mất, nàng đoan trang, tao nhã cất lời: “Nếu đã là con đầu lòng của gia thì Tống cách cách nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe để còn sinh cho gia một người con nối dõi thật khỏe mạnh.”
Ô Lạp Na Lạp thị nói xong liền quay người rời đi.
Tống cách cách có chút khó chịu trong lòng, vuốt ve cái bụng của mình. Nàng tất nhiên sẽ sinh cho gia một người con nối dõi thật khỏe mạnh, hơn nữa còn là con cả của gia.
Ninh Thư đứng bên cạnh quan sát, quai hàm đều rơi đánh bộp xuống đất luôn rồi. EQ của Tống cách cách quả thực khiến cô phải quỳ, cứ cho rằng nữ nhân sống trong hậu viện đều là những người sắc sảo, thế mà không ngờ cũng có một hai người đầu óc không được minh mẫn cho lắm.
Tống cách cách chính là người như vậy, thiếu kiên nhẫn lại dễ bị kích động.
Không màng hơn thua mới có thể tiến xa được.
Với tính cách này của mình, Tống cách cách đơn giản biến mình thành tấm bia đỡ đạn cho kẻ khác trong cuộc tranh đấu nơi hậu viện.
Lấy đứa con trong bụng mình để lên mặt với vợ cả, cái bản lĩnh này đủ khiến Ninh Thư rớt sạch quai hàm.
Vấn đề là cô vẫn phải hầu hạ một chủ tử như vậy.
Mệt mỏi không muốn giải thích nữa.
“Hồng Mai, ngươi nói xem đứa bé trong bụng ta là bé trai hay bé gái.” Tống cách cách hỏi Hồng Mai.
Hồng Mai lập tức đáp: “Trong bụng cách cách dĩ nhiên là tiểu Bối lặc gia rồi, là con trai cả của Bối lặc gia.”
Tống cách cách sờ bụng mình: “Chỉ cần chờ tới lúc ta sinh ra đứa con của gia.”
“Con yêu, con nhất định không được chịu thua kém đâu đấy.”
Ninh Thư chỉ biết than thở trong lòng, đứa bé trong bụng Tống thị là bé gái, vậy mà cứ thế bị nhận định là bé trai.
Tống cách cách sinh ra hai người con, đều là con gái, cuối cùng đều bị chết yểu.
Bận bịu cả một ngày, Ninh Thư cuối cùng cũng được trở về phòng.
Ba a hoàn kia nhìn thấy Ninh Thư liền châm chọc, mỉa mai, không ngoài chuyện chủ tử của Ninh Thư - Tống cách cách ỷ mình có mang mà làm mình làm mẩy đủ kiểu.
“Chẳng qua là mang thai thôi mà.”
“Rõ là phách lối.”
Không thiếu a hoàn cũng muốn một bước trở thành phượng hoàng, các nàng ai cũng ghen ăn tức ở, tỏ ra khinh bỉ Tống cách cách đang mang thai.
Ninh Thư nằm trên giường, trùm gối lên đầu bịt kín tai, bỏ ngoài tai những lời đậm mùi ghen ăn tức ở kia. Ban ngày phải hầu hạ Tống cách cách, đến tối lại phải nghe những lời này, thật là mệt mỏi muốn chết.