Tự mình làm Nữ hoàng lại càng hoang đường hơn, xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ này sao có thể để một nữ nhân lên làm hoàng đế?
Nếu không có khả năng, dứt khoát sẽ bị đám nam nhân xung quanh xé thành trăm mảnh.
Chỉ trong vòng năm sáu năm, cô hoàn toàn không thể trèo lên ngai vàng được, lại càng không nói tới chuyện sau khi cô rời đi, Phó Uyển Tuệ trở lại thân xác này, có thể có năng lực ấy không.
Hơn nữa Phó Uyển Tuệ vốn dĩ không có con, với một nữ nhân mà nói không có con đồng nghĩa với việc hết hi vọng vào tương lai.
Ninh Thư lắc đầu, đá bay suy nghĩ làm Nữ hoàng ra khỏi đầu, không thực tế chút nào, làm người thì phải thực tế một chút.
Ách, nhiệm vụ của cô là tiêu diệt Chu tiểu nghi, xóa sổ hệ thống sủng phi này, lo nhiều chuyện như vậy làm gì chứ.
Chẳng thà lấy thời gian này chăm sóc cơ thể này cho tốt, đợi Phó Uyển Tuệ trở lại sinh một đứa con nghe còn thực tế hơn nhiều.
Ở thời đại này phụ nữ đều sống như vậy, tam tòng tứ đức, coi chồng là trên hết.
Bọ ngựa đá xe, kết cục là bị bánh xe đè chết.
“Nương nương.” Phó phu nhân gọi Ninh Thư.
Mẹ nó, tự nhiên lại giở chứng ngẩn người như mất hồn thế này, trước đây ngay lập tức có thể nghĩ ra cách ngay, cái nhiệm vụ này thế mà lại không đơn giản chút nào.
Ít nhất thì lúc nào cũng không phải đối mặt với bạo lực và tấn công bất ngờ.
“Nương, ta nghĩ kĩ rồi, Liên Y này nương cứ dẫn về đi.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
“Nương nương, xin người cho dân nữ ở lại trong cung, Liên Y nguyện làm trâu làm ngựa cho Hoàng hậu nương nương.” Liên Y bước vào trong điện nghe thấy Ninh Thư nói như vậy liền lập tức quỳ xuống, dập đầu: “Xin Hoàng hậu nương nương thu nhận nô tỳ.”
Ninh Thư nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không cần tới ngươi nữa.”
“Nương nương, xin người cho nô tỳ ở lại, nô tỳ nguyện làm con chó dưới chân nương nương, tùy ý người sai bảo.” Liên Y vừa khóc vừa nói: “Nô tỳ không muốn trở về lầu xanh nữa, nô tỳ tình nguyện làm một tỳ nữ rửa chân bên cạnh nương nương.”
Nô tỳ rửa chân?
Ninh Thư đảo mắt, cô nhớ là Lệnh phi - một phi tần của Càn Long chính là tỳ nữ hầu hạ rửa chân bên cạnh Phú Sát Hoàng hậu, về sau Phú Sát Hoàng hậu qua đời, tỳ nữa kia trong tang lễ của bà khóc tới ngất xỉu nên đã lọt được vào mắt xanh của Càn Long.
Từ đó trở thành người thắng trong cuộc đời, sinh cho Càn Long rất nhiều người con, Hoàng đế Gia Khánh cũng là do nàng ta sinh ra.
Ninh Thư nhìn Liên Y khóc lóc sướt mướt đến thương tâm.
“Khỏi cần. Ngươi theo mẫu thân của ta về đi.” Ninh Thư nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hờ hững nói.
Hạng người này giữ bên mình tương đối nguy hiểm.
Liên Y và Chu tiểu nghi đều là những nữ nhân được tạo ra là để dành cho nam nhân, một người đi theo cong đường hèn kém còn một người lại đi theo con đường cao cấp.
Cho dù thế nào thì nam nhân đều xơi ráo cả hai.
Ninh Thư cũng không tin Liên Y sẽ cam lòng làm một tỳ nữ, từ nhỏ đã chịu khổ cực như vậy, hàng ngày bị đầm mình trong thảo dược, chỉ là để cơ thể dẻo dai hơn, có thể bày ra đủ kiểu tư thế với độ khó cao khiến nam nhân cảm thụ được cảm giác sung sướng trào dâng tới mất hồn mất vía.
Những thứ đã học được thế nào cũng phải có đất dụng võ.
“Được rồi, thân phận của ngươi không thích hợp để ở lại trong cung, đi đi.” Ninh Thư sai Thu Linh đưa Liên Y đi.
“Nương nương, vậy thần phụ xin cáo lui trước, nương nương cố gắng chăm sóc cho mình thật tốt.” Phó phu nhân đứng dậy, hành lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư dạ một tiếng, nói: “Nương, chớ có để nữ tử kia ở lại trong nhà, gia trạch sẽ không yên.”
Đúng là cô đã nghĩ đó là chuyện đương nhiên rồi, không nên nghĩ rằng mọi chuyện phải như thế.
Thân là một Hoàng hậu đã không đối phó nổi một phi tần tép diu lại còn muốn kéo thêm một nữ nhân nữa vào, đúng là chẳng được cái nước gì.
Ninh Thư thực sự hận không thể tát cho mình mấy cái vào mặt cho tỉnh.
“Thần phụ đã rõ, sẽ xử lý ổn thỏa nữ nhân kia, tới từ đâu thì trở về lại đó.” Phó phu nhân nói.
Bất kể Liên Y có không bằng lòng rời khỏi hoàng cung thế nào nhưng mà đều bị Phó phu nhân bắt rời đi.
Phó phu nhân đi rồi, Ninh Thư liền nói với Thu Linh: “Trang phi ngã bệnh mấy ngày nay rồi, tới thăm nàng ta xem thế nào.”
“Dạ.”
Ninh Thư tới Ánh Nguyệt cung thăm Trang phi thấy Trang phi đang cắn hạt dưa, sắc mặt trái lại cực kì tốt.
“Nương nương.” Trang phi vội vàng hành lễ với Ninh Thư.
Ninh Thư thản nhiên bịa ra để nói: “Bổn cung tới thăm ngươi, cảm thấy trong người thế nào rồi?”
“Thần thiếp vẫn thấy buồn buồn trong ngực.” Trang phi ôm ngực nói.
“Ta mang cho ngươi ít thuốc, nhớ mà uống thuốc.” Ninh Thư nhếch môi nói.
“Vâng. Thần thiếp nhất định sẽ nhớ uống thuốc đúng giờ.” Trang phi gật đầu nói.
Ninh Thư nhón hạt dưa trên bàn bắt đầu cắn, lại hỏi Trang phi: “Chu tiểu nghi tới vấn an ngươi rồi?”
“Nương nương, thần thiếp không có ý chọc ngoáy gây chia rẽ chứ Chu tiểu nghi từ khi tới Ánh Nguyệt cung chưa một lần tới vấn an thần thiếp, nàng ta vốn dĩ chưa từng tới vấn an chủ nhân của Ánh Nguyệt cung là thần thiếp đây một cách đàng hoàng.” Trang phi nói bằng giọng vô cùng kích động.
“Ngồi xuống uống miếng nước đã.” Ninh Thư chỉ vào ghế: “Chẳng qua cũng chỉ là hình thức mà thôi, không đáng phải bận tâm.”
Trang phi ngồi xuống: “Sao có thể để như vậy được! Phân chia địa vị là để quyết định địa vị tôn quý của một người, vậy sau này phi tần kia diện kiến Hoàng hậu nương nương cũng ra vẻ xấc láo không biết người trên kẻ dưới thì hậu cung này có phải loạn rồi không!”
Ninh Thư gật đầu: “Ngươi nói đúng.”
“Bẩm Hoàng hậu nương nương, Trang phi nương nương, Chu tiểu nghi của Ngọc Quỳnh uyển tới thỉnh an.” Cung nữ đi vào bẩm báo với Ninh Thư và Trang phi.
“Để nàng ta vào.” Ninh Thư bỏ hạt dưa đang nắm trong tay xuống đĩa.
“Còn không mau thu dọn thứ này đi.” Trang phi nói với cung nữ.
Lúc Chu tiểu nghi bước vào, Ninh Thư suýt chút nữa thì không nhận ra, trang phục trên người nàng ta hoàn toàn rất quy củ, đầu tóc cũng chải đâu vào đấy, không phạm phép tắc một chút nào.
Trong cung kiểu dáng và chất liệu trang phục, kiểu búi tóc cũng như trang sức đều phải tuân theo qui định vô cùng nghiêm ngặt, tầng lớp nào thì sẽ mặc trang phục, búi tóc và dùng đồ trang sức đội trên đầu phù hợp với tầng lớp đó.
Một tiểu nghi hàng thứ thất phẩm theo quy định mà nói thì trang phục và đầu tóc khó coi hơn các phi tần khác rất nhiều.
Lý ma ma theo bên cạnh Chu tiểu nghi, bà mặc một bộ y phục tối màu, lại đính kèm một khuôn mặt nghiêm túc hơi nhăn nheo, thật sự là khiến người ta nhìn mà phát khiếp, vừa nhìn biết ngay là một mụ hổ cái.
Không rõ có phải Ninh Thư bị ảo giác hay không mà cô cảm thấy dáng đi của Chu tiểu nghi rất quái dị, bước đi rất nhỏ, giống như nữ nhân mặc ki-mô-nô, trông cứ dị dị thế nào.
Vẫn là mấy bà ma ma già trong cung này biết huấn luyện người.
Ninh Thư nom sắc mặt của Chu tiểu nghi, hồi trước nàng ta mặt mày trắng nõn, hồng hào vậy mà bây giờ không còn phơi phới như trước. Sắc mặt Chu tiểu nghi vô cùng nhợt nhạt, hơn nữa cằm cũng nhọn hẳn lên. Thế này là thế nào?
Chu tiểu nghi thân thể có chút cứng ngắc hành lễ với Ninh Thư và Trang phi: “Tần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương, Trang phi nương nương.”
Chu tiểu nghi hành lễ chẳng khác nào một cái máy, động tác vô cùng chuẩn chỉnh nhưng cũng rất cứng nhắc.
Lúc hành lễ khóe mắt Chu tiểu nghi còn liếc nhìn Lý ma ma, thấy Lý ma ma tỏ ra hài lòng mới thở phào một hơi nhẹ nhõm trong ngực.
Bây giờ Chu tiểu nghi chỉ hi vọng có thể sớm được gặp Hoàng thượng.
Lý ma ma chính xác là một mụ già biến thái, dạy cung quy cho cô bằng cách đánh cô, giày cò cô.
Bây giờ cả người cô đều đau ê ẩm, ngày nào cũng bị mụ già biến thái này ép phải hành lễ hằng vô số lần.
Chu tiểu nghi cũng nghi ngờ mụ già này cả đời không lấy chồng nên mất cân bằng nội tiết đến mức biến thái.
Bị cấm túc mấy hôm nay, Chu tiểu nghi xem như là đã hiểu ra, nam nhân đều là đám chơi bời đê tiện, cô dứt khoát là bị Triệu Húc đá văng đi rồi, hắn chơi đùa cô chán chê rồi, tới bây giờ vẫn chưa hề tìm tới cô.