Trải qua một loạt hiểu nhầm đan xen, sau khi sự cố tai nạn xe tàn khốc cướp đi sinh mạng của tất cả những thành viên trong gia đình.
Thì cuối cùng Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam cũng đến với nhau, bọn họ đến, với, nhau, rồi.
Ninh Thư tiếp nhận toàn bộ vở kịch, thật đúng là bi kịch chồng chất.
Kể từ khi nhận nhiệm vụ đến nay, đây là lần đầu tiên cô gặp một vở kịch phức tạp như thế này, ân oán tình thù cả một đời người đan xen, báo thù, tình yêu, loạn luân và cả giam cầm nữa.
Ừm, người cậu trên danh nghĩa sống chung với đứa cháu gái của mình, họ sống, cùng, nhau.
Ninh Thư bây giờ chính là chị và mẹ của hai người này.
Cảm xúc bây giờ của Thời Lệ Na với đứa con gái Thời Tư Nam rất phức tạp, suy cho cùng thì nó vẫn là con gái mình, thế nhưng hành vi của nó cũng khiến cô căm giận không thôi.
Đã hưởng thụ vinh hoa phú quý của Thời gia rồi mà lại không có một chút trách nhiệm nào, cuối cùng lại có tình cảm với kẻ thù của Thời gia, đúng là lắm drama thật, lại kiểu bà đây tê liệt rồi, phải sống mái với mi, trả lại ông và mẹ tôi đây.
Nhưng mà năng lượng tình yêu đã hóa giải mọi tội ác và sự thù hận.
Ninh Thư: (╯°Д°)╯︵┻━┻
Ninh Thư vuốt mồ hôi lạnh trên trán, mức độ drama đúng là hiếm thấy trên đời.
“Đùng...” Cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông mặc vest vai rộng, eo thon, chân dài bước vào.
Thư ký cảm thấy không ổn mà ngăn cản hắn, cô nói với Ninh Thư: “Xin lỗi tổng giám đốc, tôi không thể ngăn được phó tổng giám đốc ạ.”
Ninh Thư nhìn Tịch Mộ Thành, hắn khoảng 25, 26 tuổi, đường nét khuôn mặt rõ ràng, anh tuấn vô cùng, mọi người đều bị mê đắm khi nhìn hắn.
Ninh Thư phất tay với thư ký: “Đi rót cho phó tổng giám đốc chén trà.”
Tịch Mộ Thành giơ tay ngăn thư ký lại: “Tôi không đến để uống trà.”
Tịch Mộ Thành nhìn Ninh Thư, bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, tim Ninh Thư đập loạn lên.
Quả nhiên là một giám đốc bá đạo, khuôn mặt còn đẹp hơn tiên trên trời, chẳng trách Thời Tư Nam lại có thể bỏ qua mối thù giết cả nhà mà ở bên hắn.
Ninh Thư lạnh lùng nói: “Vậy thì cậu đến đây làm gì?”
“Chị.” Tịch Mộ Thành gọi Ninh Thư, hắn gọi một tiếng chị rất lưu loát, có chút uyển chuyển lại còn gian xảo, hơn nữa điều khiến người khác buốt cả sống lưng chính là sự lạnh lùng và ác ý của hắn.
“Bây giờ đã đến giờ tan làm rồi, em muốn tan làm trước, em không muốn tăng ca, sau này em cũng không tăng ca nữa.” Tịch Mộ Thành vừa nói vừa cầm tấm danh thiếp trên bàn của Ninh Thư.
Tịch Mộ Thành nhìn tấm danh thiếp, hắn ta nhếch miệng cười.
Ninh Thư vươn tay lấy lại tấm danh thiếp của mình từ trong tay hắn, sau đó cô đặt xuống bàn: “Nếu như cậu muốn tan làm thì cứ tan làm đi, cậu không cần phải nói với tôi.”
Tịch Mộ Thành cười một tiếng: “Vậy thì em đi trước đây, chị, chị nhớ tan làm sớm một chút, nếu không bận gì thì ra ngoài hẹn hò đi, chị cứ thế này thì...”
Tịch Mộ Thành nhìn cả người Ninh Thư, ánh mắt của hắn giống như có thể xuyên thấu vậy, chỗ nào bị hắn ta lướt quá, Ninh Thư đều cảm thấy chỗ đó nóng bừng lên, mồ hôi sau lưng cô túa ra.
Đây chính là năng lực nhìn ai thì người đấy mang thai đó ư?
“Chị cứ như vậy thì đúng là lãng phí giá trị của cơ thể mình.” Tịch Mộ Thành nói xong liền quay lưng rời đi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn ta, dù sao thì nhiệm vụ lần này cũng là giết hắn, bảo vệ công ty, còn đứa con gái rẻ mạt như Thời Tư Nam thì để sau hẵng tính.
Ninh Thư cũng chuẩn bị tan làm.
Lúc cô cầm văn kiện đi xuống nhà để xe thì đã không thấy chiếc xe xa xỉ của Tịch Mộ Thành đâu nữa.
Tịch Mộ Thành có rất nhiều của cải, hắn có công ty riêng, hơn nữa lại còn có thế lực ngầm, mọi hoạt động kinh doanh của hắn đều nhằm mục đích trả thù Thời gia.
Thế nhưng bố của Thời Lệ Na lại dẫn sói vào nhà, cháu gái bỏ trốn theo kẻ thù rồi, hơn nữa mình và con gái cũng chết theo.
Ninh Thư lái xe về biệt thự nhà họ Thời, lúc mở cửa thì liền có người giúp việc đặt dép lê ngay ngắn trước mặt, cô đi dép rồi tiến vào phòng khách.
Trong phòng khách không có một bóng người, Ninh Thư hỏi người giúp việc: “Mọi người đi đâu hết rồi?”
“Ông chủ đang ở trong thư phòng trên lầu ạ, còn cậu Tịch thì vẫn chưa về.” Người giúp việc nói.
Ninh Thư nhíu mày, không phải Tịch Mộ Thành đã tan làm từ lâu rồi sao, hắn vẫn chưa về ư?
Chẳng qua là hang ổ của Tịch Mộ Thành rất nhiều, hắn có công ty và biệt thự riêng, hắn đến công ty của nhà họ Thời làm việc chỉ là để làm bộ làm tịch trước mặt ông chủ thôi.
Ninh Thư giơ tay nhìn đồng hồ, đã đến giờ Thời Tư Nam tan học rồi.
Bây giờ Thời Tư Nam đang là học sinh trung học, chỉ là một nữ sinh trung học 18 tuổi mà thôi.
Những việc như thế mà Tịch Mộ Thành cũng làm được, đúng là không bằng cầm thú.
Trong kịch bản, Thời Tư Nam tốt nghiệp cấp ba xong thì bỏ học, bởi vì lúc đang học lớp 12 thì xảy ra chuyện khó nói với cậu của mình, rơi vào vòng xoáy tình yêu ngọt ngào và xoắn xuýt.
Sau đó cuộc đời cô bé giống như con ngựa đứt cương, đầu tiên là mẹ chết, sau đó là ông, rồi lại phát hiện ra chính cậu đã giết mẹ và ông, đúng là tuyết rơi mùa hè, thế giới sụp đổ.
Lúc Thời Tư Nam muốn bỏ đi thì bị Tịch Mộ Thành nhốt lại, sống không bằng chết, đau khổ tột cùng, nó quyết tâm tuyệt thực, cắt cổ tay tự sát, đủ mọi thể loại ngược tâm ngược thân đều xảy ra.
Khổ trên người tôi nhưng mà đau trong tim anh.
Cứ thế đi, hành hạ lẫn nhau đi.
Ninh Thư suy nghĩ một lát sau đó cầm lấy chìa khóa xe để đi đón Thời Tư Nam, bây giờ Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành vẫn chưa xảy ra quan hệ loạn luân, muốn xoay chuyển thì cứ xoay chuyển thôi.
Ninh Thư chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng động cơ trước cổng biệt thự, cô vội vàng chạy ra thì nhìn thấy Thời Tư Nam đang ngồi trong chiếc xe mui trần của Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành liếc mắt nhìn Ninh Thư, hắn cúi người cởi dây an toàn cho Thời Tư Nam, nhìn từ góc độ của Ninh Thư, Tịch Mộ Thành như đang đè lên người Thời Tư Nam vậy.
Khuôn mặt trắng nõn của Thời Tư Nam phớt hồng, đến tai cũng đỏ lên luôn rồi, hành động này của Tịch Mộ Thành khiến Thời Tư Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng mà người ta là trưởng bối nên nó cũng không nghĩ nhiều.
Tịch Mộ Thành chậm rãi cởi dây an toàn cho Thời Tư Nam, động tác của hắn chứa đầy sức hấp dẫn.
Thời Tư Nam cảm thấy toàn thân nóng rực, vội vàng xuống xe, nhìn thấy Ninh Thư đang đứng trước cửa nên vội vàng gọi: “Mẹ.”
Ninh Thư mỉm cười với Thời Tư Nam, cô nói: “Sao con lại về bằng xe của cậu?”
Ninh Thư nhấn mạnh chữ “cậu“.
“Cậu đến trường đón con ạ, cậu nói là mẹ nhờ cậu đến đón con.” Thời Tư Nam nói.
Ninh Thư nhìn về phía Tịch Mộ Thành, hắn ta nhếch miệng cười trắng trợn.
Ninh Thư thu ánh mắt lại, cô thản nhiên nói: “Vào nhà đi con.”
“Vâng ạ.” Thời Tư Nam nói bằng vẻ đáng yêu, thấy cậu cứ nhìn mình chằm chằm, cô bé cảm thấy xấu hổ nên quay người đi vào nhà.
Ninh Thư nói với Tịch Mộ Thành đang ngồi trong chiếc xe mui trần: “Cảm ơn cậu đã đưa con gái tôi về.”
Tịch Mộ Thành trả lời: “Dù sao thì em cũng là cậu của Tư Nam mà.”
Ninh Thư mỉm cười: “Đúng rồi, cậu chính là cậu của Tư Nam.”
Tịch Mộ Thành thấy Ninh Thư cười, vẻ mặt của hắn có chút bất ngờ, ánh mắt trở nên sắc bén, hắn nói: “Chị yên tâm, em sẽ thương yêu Tư Nam.”
Ninh Thư: Tên bỉ ổi...
Ninh Thư quay người đi vào nhà, thừa lúc chuyện này còn chưa đến nỗi không cứu vãn được thì cô phải nhanh chóng làm cho Tịch Mộ Thành chết đi, phải để gậy ông đập lưng ông.