Ý của Ninh Thư là muốn bồi dưỡng Thời Tư Nam, ông cụ muốn giao công ty lại cho Tịch Mộ Thành, việc này đúng là không thể được.
Giao công ty cho Tịch Mộ Thành thì khác gì vứt nó cho người khác cấu xé.
Hơn nữa, để cho Thời Tư Nam gia nhập công ty cũng sẽ khiến nó không có thời gian suy nghĩ linh tinh nữa, để nó hiểu hơn một chút về sự tàn khốc của cuộc sống.
“Nếu con đến công ty làm việc, chúng ta có thể gặp nhau, nói chuyện mỗi ngày.” Ninh Thư mỉm cười.
Thời Tư Nam muốn bật khóc, giọng nói nghẹn ngào: “Mẹ à, mẹ của người ta đều dặn con mình phải học tập thật tốt, thế mà mẹ lại bắt con bỏ học để đi làm.”
Ninh Thư: Cái con mòe...
Đúng là không có cách nào nói chuyện được với một cục thịt, Ninh Thư thản nhiên nói: “Mẹ chỉ bảo con đến công ty vào cuối tuần chứ không bảo con bỏ học.”
“Nhưng mà mẹ ơi, con muốn học hành chăm chỉ để đỗ đại học.” Thời Tư Nam nói.
“Con muốn học đại học cũng là chuyện đáng mừng.” Ninh Thư nén sự tức giận trong lòng xuống, Thời Tư Nam không phải là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, có thời gian thức khuya học hành không bằng học lấy những thứ thực tế hơn.
Ninh Thư bình ổn nói: “Con muốn thi vào trường nào đều được.”
“Mẹ ơi, con muốn dựa vào sự cố gắng của mình.” Thời Tư Nam quật cường nói.
Ninh Thư cảm thấy bất lực: “Con vui là được rồi.”
Cách nói chuyện giữa đàn ông và phụ nữ hoàn toàn không giống nhau, Thời Tư Nam nói chuyện với Tịch Mộc Thành là một kiểu, còn nói chuyện với cô thì lại là kiểu khác.
Việc những người cùng giới tính thường nói chuyện không hợp nhau đúng là không thể giải thích nổi.
Ninh Thư không ép Thời Tư Nam đến công ty làm việc nữa, ở công ty còn có Tịch Mộ Thành, nếu để cho cô bé đến công ty há chẳng phải là cho Tịch Mộ Thành cơ hội đùa bỡn nó ư?
Ninh Thư đưa Thời Tư Nam đến cổng trường, cô thản nhiên nói với nó: “Con nhớ chú ý an toàn đấy.”
Thời Tư Nam mím môi: “Mẹ lái xe cẩn thận nhé.”
Ninh Thư ừm một tiêng rồi lái xe rời khỏi đó.
Lúc vừa đến công ty, thư ký hét ầm lên với Ninh Thư: “Thưa tổng giám đốc, phó tổng giám đốc bị tai nạn xe hơi ạ.”
Ninh Thư: Ha ha ha ha...
Gương mặt Ninh Thư đầy vẻ ngờ vực: “Sao lại xảy ra tai nạn.”
“Xe tự nhiên bốc cháy ạ.” Thư ký nói.
Chỉ là tự nhiên thôi, cô còn tưởng là đụng xe chứ, Ninh Thư hỏi tiếp: “Bây giờ phó tổng giám đốc thế nào rồi?”
Ninh Thư làm vậy chẳng qua là muốn xe của Tịch Mộ Thành gặp trục trặc thôi, đến lúc xe của hắn bị đem đi sửa rồi, lúc đấy mới đụng tay đụng chân.
“Phó tổng giám đốc không bị nặng lắm ạ, lúc xe bốc cháy thì anh ấy liền nhảy xuống.” Thư ký nói: “Nhưng mà lúc nhảy ra khỏi xe, thì bị chiếc xe bên cạnh quệt qua ạ.”
Ninh Thư: Thật là đáng tiếc nhỉ...
Quả nhiên là một người khó giết, làm sao nam chính có thể chết dễ dàng như vậy được.
“Bây giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện à?” Ninh Thư hỏi.
Thư ký gật đầu.
Ninh Thư không hề đến thăm Tịch Mộ Thành, cô bắt đầu làm việc, cũng may trước đây lúc cô làm tổng giám đốc đã được học cách quản lí công ty rồi.
Cô đã từng là nam tổng giám đốc rồi, bây giờ thì làm nữ tổng giám đốc.
Đến lúc tan làm, Ninh Thư mới chuẩn bị đi thăm Tịch Mộ Thành, cô hỏi thư ký địa chỉ bệnh viện mà hắn ta đang nằm.
Kết quả là lúc đến bệnh viện, Ninh Thư được thông báo là Tịch Mộ Thành đã xuất viện rồi.
Ninh Thư: →_→
Chắc là chỉ bị trầy xát da, đến bệnh viện để rửa vết thương và bôi thuốc, nếu không thì mới một ngày làm sao mà đã xuất viện được.
Cô cực khổ chọc thủng bình chứa xăng của hắn như vậy là vì cái gì?
Ninh Thư lái xe về biệt thự, vừa đi vào nhà cô liền nhìn thấy Tịch Mộ Thành đang tựa vào người Thời Tư Nam, trên bắp chân của hắn được quấn mấy lớp băng.
Tay của Tịch Mộ Thành khoác lên vai Thời Tư Nam, một bên người hắn dựa hẳn vào người cô bé.
Thời Tư Nam đỡ lấy Tịch Mộ Thành, chắc là do Tịch Mộ Thành quá nặng nên khiến cô bé rất mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng cả lên.
Tên hèn hạ này đúng là rất biết tận dụng cơ hội, trong nhà có nhiều người giúp việc như thế, lại còn bắt Thời Tư Nam giúp.
Hắn không bỏ qua một chút cơ hội tiếp xúc thân thể nào.
Đến khi Thời Tư Nam đỡ hắn ngồi xuống sô pha, Ninh Thư mới bước vào phòng khách, cô nhíu mày hỏi Tịch Mộ Thành: “Sao tự nhiên lại bị tai nạn xe?”
Ánh mắt Tịch Mộ Thành quét qua khuôn mặt của Ninh Thư, sau đó hắn nhún vai nói: “Ai mà biết được, chắc là có người muốn em chết.”
Thời Tư Nam trợn tròn mắt hỏi Tịch Mộ Thành: “Ai lại muốn cậu chết thế ạ?”
“Khiến một số người chướng mắt rồi nên người ta mới muốn xóa sổ em.” Ánh mắt của Tịch Mộ Thành cứ dừng trên khuôn mặt của Ninh Thư mãi.
“Em đã kiểm tra ga ra rồi, em phát hiện ra chỗ em đỗ xe có vết xăng nhỏ xuống sàn.” Giọng nói của hắn mang theo sự lạnh lùng.
Thời Tư Nam có chút mơ hồ, mắt cô bé đảo liên tục nhưng không hề nói gì.
Sắc mặt Ninh Thư rất bình tĩnh, không hề có tí chột dạ nào, cô chép miệng một cái rồi nói: “Thật đáng tiếc cho chiếc xe mấy chục triệu nhân dân tệ, chắc là bình thường cậu không để ý đến việc bảo dưỡng xe.”
Thời Tư Nam mỉm cười, nói: “Chỉ cần người không sao là tốt rồi, xe mất rồi thì có thể mua cái khác, con người mới là quan trọng nhất.”
Ninh Thư:...
Mặc dù Thời Tư Nam không biết gì nhưng cô không ngờ nó lại mù mờ đến vậy.
Với người không có một chút năng lực tài chính nào như cô bé mà lại nói ra những lời đó, khiến cho Ninh Thư hết sức buồn cười.
Thời Tư Nam cũng không hiểu về tiền bạc gì, đối với cô bé mà nói, muốn mua cái gì thì chỉ cần quẹt thẻ một cái là xong, không cần nhịn ăn nhịn mặc để mua mỹ phẩm và túi xách như những cô bé bình thường khác.
Thành thật mà nói thì cái mạng của Thời Tư Nam cũng không đến mấy chục triệu tệ, nếu như có người bỏ tiền ra để giết Thời Tư Nam, thì giá trị của cô bé chắc chắn không cao.
Một người không có chút giá trị nào.
Ninh Thư nhíu chặt mày, mặt cô không chút sợ hãi.
Tịch Mộ Thành chỉ nhếch môi cười lạnh, hắn quét mắt qua khuôn mặt Ninh Thư, cuối cùng hắn nói: “Chị à, khóe mắt của chị có nếp nhăn rồi, chị nhớ chú ý chăm sóc, bình thường thì bớt nổi nóng lại, trong lòng phóng khoáng hơn một chút, nếu không nhỡ tức chết thì phải làm thế nào.”
Cơ thể này là của một người phụ nữ hơn 40 tuổi rồi, châm chọc phụ nữ như vậy chính là muốn ép người ta nổi điên lên chứ gì.
Ninh Thư mỉm cười: “Tôi có tức giận đâu, sao tôi phải tức chứ, người xảy ra tai nạn xe có phải là tôi đâu.”
Thời Tư Nam biết Ninh Thư đang tức giận, nhưng cô bé không biết vì sao cô lại giận, nó cảm thấy mẹ của mình thay đổi rồi.
Mẹ không dịu dàng với cô bé như trước nữa, mẹ cứ như thế này khiến Tư Nam có chút bực bội, nó cứng đầu cứng cổ không thèm nói chuyện với Ninh Thư.
Hơn nữa, cô bé cũng không thấy mình làm chuyện gì sai cả.
Ninh Thư lên lầu tắm rửa, đối mặt với loại người ra tay độc ác như Tịch Mộ Thành, Ninh Thư không hề để tâm, thế nhưng đối mặt với con gái của Thời Lệ Na, Ninh Thư lại cảm thấy rất bất lực.
Ninh Thư không biết có phải cô thực tế quá rồi không, đối mặt với người đơn thuần, tốt đẹp, không chút giả tạo như Thời Tư Nam, Ninh Thư phát điên, thật muốn bóp chết nó.
Con gái đúng là món nợ, gặp phải một đứa con gái như Thời Tư Nam, Ninh Thư cảm thấy như thể kiếp trước Thời Lệ Na đã hủy hoại cả thế giới nên kiếp này mới có nghiệp chướng lớn đến vậy.
Thời Tư Nam không hề dứt khoát một chút nào, không hề giống một người sấm rền gió cuốn như Thời Lệ Na, sự lãng mạn của cô bé chắc là được di truyền từ bố.
Ai cũng không vướng chút bụi trần, chỉ có trên người Thời Lệ Na mới dính đầy mùi tiền thôi.
Tai nạn xe lần này không chỉ làm cho Tịch Mộ Thành trầy xước ngoài da, mà còn khiến hắn cảnh giác hơn.
Ninh Thư lại nghĩ cách khác, cô phải giết chết Tịch Mộ Thành nhưng cũng không được để bản thân lún quá sâu vào.
Dưới tay Tịch Mộ Thành còn có cả thế lực ngầm, bên ngoài còn có công ty, hắn đúng là người không dễ đối phó