Ninh Thư không nhận nó làm đệ tử, cái tên này vừa nhìn đã thấy nó muốn hủy diệt cả thế giới, thật mạnh mẽ, chắc là cũng rất ầm ĩ.
Căm hận thế tục, cực đoan quá đỗi.
Ninh Thư nói: “Nể tình vì cùng một loại người nên ta cứu ngươi một mạng, tạm biệt.”
Đứa trẻ theo sát Ninh Thư, khẩn khoản nói: “Cầu xin người, cầu xin người.”
Ninh Thư quay đầu lại nhìn nó, cô hỏi: “Bây giờ trong lòng ngươi có phải rất hận ta không, hận ta vì sao lại không chịu dạy ngươi?”
Ánh mắt nó lóe lên nhưng không hề nói gì.
Ninh Thư thản nhiên nói: “Một việc nhỏ như thế cũng có thể khiến ngươi sinh lòng oán hận, nếu như một ngày ngươi mạnh lên rồi, người đầu tiên ngươi giết sẽ là ta.”
Đứa trẻ quỳ trên mặt đất: “Ta có thể thề, ta nhất định sẽ không làm như vậy.”
Ninh Thư lắc đầu, cô đi về phía thị trấn nhỏ.
Trở về nhà của Thanh Việt, Ninh Thư không cho đứa trẻ vào, thế là nó quỳ trước cửa chính, quỳ thẳng tắp.
Ninh Thư mặc kệ nó, nếu như nó muốn quỳ thì cứ quỳ đi, Ninh Thư chuẩn bị bắt đầu luyện đan.
Đột nhiên bầu trời phía trên ngôi nhà xuất hiện một đám mây đen tích tụ rất nhanh, nó phóng ra tia sét về phía ngôi nhà, thế là cả ngôi nhà đều bị phá hủy.
Ninh Thư căng thẳng, rong biển vẫn còn ở trong phòng.
Ninh Thư đang định chạy vào kéo rong biển ra thì chỉ thấy một chiếc rìu lớn chậm rãi bay lên trời cao, chống lại sấm sét.
Đây chính là Lôi kiếp!
Rìu lúc độ Lôi kiếp.
Thanh Việt từ trong phòng bước ra, ánh mắt hắn rất mệt mỏi, Ninh Thư hỏi hắn: “Ngươi không sao chứ.”
Thanh Việt lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn chiếc rìu.
Sấm sét đánh vào chiếc rìu, nó phát ra tiếng ong ong, dường như đang cố gắng chống đỡ Lôi kiếp.
Chiếc rìu bắt đầu từ từ nhỏ đi, màu sắc cũng trở nên u tối hơn.
Lôi kiếp bắt đầu trở nên yếu đi, sau cùng Lôi kiếp bổ một nhát lên chiếc rìu, mây đen cũng tan đi, bầu trời khôi phục lại vẻ quang đãng.
Thanh Việt đưa tay ra, chiếc rìu liền bay vào tay hắn, sau đó hắn đưa cho Ninh Thư.
Ninh Thư cầm lấy chiếc rìu, nó rất nặng, cầm trên tay cô cảm thấy rất lớn.
“Cảm ơn ngươi.” Ninh Thư vô cùng vui vẻ.
“Nuôi dưỡng trong đan điền đi, đây là thần khí đấy.” Vẻ mặt Thanh Việt có chút mệt mỏi.
Thần khí?
Ninh Thư có chút khiếp sợ nói: “Rong biển, ngươi lại có thể chế tạo ra cả thần khí ư.”
“Những thần khí trấn phái được làm ra đều do người luyện thành, tại sao ta lại không thể luyện ra thần khí.” Thanh Việt thản nhiên nói.
“Ý của ta là, kỹ thuật luyện khí của ngươi cao quá, nó vượt ra khỏi dự liệu của ta.” Ninh Thư vuốt chiếc rìu đen.
Một chiếc rìu đơn giản nhưng lại là thần khí, một bảo bối thực sự sẽ che giấu ánh sáng của chính nó, đúng là bảo vật ẩn mình.
“Cái thật quá quý giá, ta rất ngại khi nhận nó.” Ninh Thư nói.
“Vậy thì trả cho ta.” Thanh Việt vươn tay ra.
Ninh Thư lập tức lắc đầu: “Ngươi cũng không dùng rìu, loại vũ khí này thực sự sẽ làm mất đi hình tượng công tử khiêm tốn, cao quý thanh nhã của ngươi.”
Đứa trẻ đang quỳ ngoài cửa chính trợn tròn mắt nhìn lên trời, thật là lợi hại!
Ánh mắt Thanh Việt giật giật, hắn hỏi: “Ngoài cửa chính có chuyện gì thế?”
“À, là một đứa con lai của ma tộc giống ta, nó muốn nhận ta làm sư phụ nhưng ta không đồng ý.” Ninh Thư không để ý lắm mà nói.
Cô tập trung hoàn toán vào chiếc rìu, để nó khắc sâu vào ý thức của mình.
Đến lúc hoàn toàn hiểu rõ chiếc rìu, Ninh Thư cảm thấy chiếc rìu giống như cánh tay của mình, dùng theo ý muốn, có thể to cũng có thể nhỏ.
Ninh Thư cất chiếc rìu vào trong đan điền, chiếc rìu vừa vào đến đan điền, bàn long kình khí trong đan điền như tìm thấy được chỗ để nghỉ ngơi, toàn bộ cơ thể đều đặt lên chiếc rìu.
Chiếc rìu cố gắng chống cự, nhưng kình khí lại bám chặt lên cán rìu nên nó cũng đành chịu.
“Chiếc rìu này tên là gì?” Ninh Thư hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt nói: “Nó vẫn chưa có tên, ngươi đặt cho nó một cái đi.”
Ninh Thư nghĩ ngợi, sau đó nói: “Bàn Cổ Khai Thiên rìu, nghe có khí phách không.”
Vừa lời, chiếc rìu trong đan điền Ninh Thư liền động đậy.
Thanh Việt gật đầu: “Tùy ngươi.”
Có được một bảo vật, trong lòng Ninh Thư rất vui.
“Cái vừa nhìn thấy lúc nãy là thần khí lúc độ kiếp.” Không ít tu sĩ chạy về phía này.
Thần khí độ kiếp thu hút rất nhiều cao thủ, đây chính là thần khí, một thần khí có thể vực dậy cả một môn phái.
Mỗi một phái tu chân đều có một thần khí trấn phái của riêng mình, đây chính là một sự uy hiếp cũng như lo lắng.
Nếu như có thể có được thần khí, thì thực lực của bản thân có thể lớn mạnh vượt bậc.
Bao nhiêu năm rồi đại lục Thương Lan không có ai có thể luyện chế ra thần khí rồi.
Chỉ một lúc sau, xung quanh ngôi nhà của Thanh Việt tập trung vô số cao thủ, còn có một số người đang đi về phía này.
Tiếng động do thần khí lúc độ Lôi kiếp tạo ra quá lớn rồi.
Ai cũng đều nhìn chằm chằm vào Ninh Thư vào Thanh Việt.
“Hai người các ngươi có nhìn thấy thần khí không?” Một ông lão tóc bạc trắng nói: “Lúc nãy ta thấy chiếc rìu bay về hướng này.”
Ninh Thư: →_→
Nói như kiểu chiếc rìu là của ông ta không bằng.
“A, nó bay về hướng kia rồi.” Ninh Thư thuận tay chỉ bừa.
Sắc mặt ông lão nhất thời nghiêm lại: “Giao chiếc rìu thần ra đây.”
Ninh Thư xì một tiếng khinh miệt: “Dựa vào đâu cơ chứ?”
Ninh Thư nhìn những người này, cô nóng lòng muốn tỷ thí, đã sớm muốn thử xem thực lực của mình như thế nào, hơn nữa lại còn có Khai Thiên rìu, cô muốn thử xem chiếc rìu này rốt cuộc như thế nào.
Những tên tu sĩ chạy đến đây càng ngày càng nhiều, làm nhà họ đến con kiến cũng không chui lọt, nhiều người thế này, nếu như mỗi người một miệng nước bọt thì cũng có thể nhấm chìm Ninh Thư và Thanh Việt.
Vẻ mặt Thanh Việt bình thản, dù đối mặt với nhiều người như vậy nhưng hắn cũng không dao động chút nào.
“Giao rìu thần ra thì ta sẽ tha cho các ngươi một mạng.” Một tên nam nhân đứng dậy, khí tức quanh người hắn rất mạnh mẽ: “Thần khí do ai chế tạo ra.”
Ninh Thư vỗ ngực: “Là ta.”
Tên nam nhân kia coi thường Ninh Thư, hắn tập trung vào Thanh Việt: “Thần khí do ngươi chế tạo ra ư? Ngươi có thể đến Thần Phong tông của ta, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi chu đáo.”
Thanh Việt nói với Ninh Thư: “Đi hay là đánh?”
“Đánh, để Khai Thiên rìu thử lưỡi xem.” Ninh Thư nóng lòng muốn thử, cứ trốn trốn tránh tránh cũng không phải là cách, những người tu luyện sẽ thuận theo nội tâm, họ sẽ mai phục để theo đuổi đại đạo, dù vô cùng gian nan, trắc trở.
“Để ý đến ta một chút, chờ khi ta đánh không lại nữa thì ngươi qua giúp ta một tay.” Ninh Thư nói với Thanh Việt.
Thanh Việt yên lặng nhìn Ninh Thư: “Chẳng nhẽ có mấy người thế này cũng không giải quyết được?”
“Nhiều thế này mà còn bảo là ít?” Ninh Thư lườm hắn.
“Rất lâu trước đây có người nói có được ta thì sẽ có thể phá vỡ hư không, ban ngày lên tiên, nhưng ta cũng không thể phá vỡ hư không được vì bị giam cầm dưới thiên đạo này.” Thanh Việt thản nhiên nói.
Ninh Thư dùng biểu tình đau khổ đồng tình nhìn hắn: “Thực ra, đây là tai họa mà ngươi tự rước lấy, tóc màu xanh quá nổi bật rồi.”
Vừa nhìn thấy màu tóc của Thanh Việt, đại đa số bọn họ đều nghĩ hắn là yêu thú, yêu thú linh trí thấp kém, rất ít người có thể biến hóa thành người.
Thanh Việt trông quá đặc biệt, không tìm ngươi thì tìm ai, nói không chừng ăn thịt sẽ rất bổ, thịt Đường tăng.
Ninh Thư vừa niệm một chút, Khai Thiên rìu liền xuất hiện trên tay cô, cô nắm lấy chiếc rìu, chiếc rìu đinh một tiếng phát ra âm thanh thánh thót.
Ninh Thư hô lớn: “Chiếc rìu đang ở trong tay ta, có bản lĩnh thì cứ đến mà lấy.”