Dịch: Bunnycrusher
Bên người còn đèo bòng thêm một con quỷ tự xưng là trượng phu của mình, xuất hiện không kể thời gian địa điểm khiến Lưu Tiểu Nha sợ tới mức phát bệnh tim.
Lưu Tiểu Nha sợ quỷ, cực kì cực kỳ sợ quỷ, thà thủ tiết cả đời còn hơn là có một trượng phu như thế.
“Ăn đi, đừng để người bên ngoài nói Lý gia bạc đãi ngươi.” Vương thị nhàn nhạt nói.
Vương thị là thái thái nhà giàu, trên đầu cắm đủ loại trâm cài lung linh rực rỡ.
Ninh Thư cũng không khách khí, cầm đũa lên ăn, không ăn cơm thì làm sao có sức chiến đấu.
Vương thị nhìn Ninh Thư sắp chôn cả mặt vào chén cơm, không nhịn được vươn tay ấn thái dương, ánh mắt tràn đầy cao ngạo khinh miệt mà cười cười.
Chờ đến khi Ninh Thư để chén xuống, Vương thị mới nói: “Cứ ngoan ngoãn ở trong phòng đi, cũng vì ngươi là góa phụ của Tam Lang, cho nên thân phận khá đen đủi, mà trong nhà lại hay có khách nhân, thế nên đừng đi loạn khắp nơi.”
“Vốn còn muốn để cho ngươi phùng âm, nhưng Lý gia nhà chúng ta là nhà thiện lương tích đức, nên sẽ không làm như vậy.” Vương thị khoan hồng độ lượng nói.
Ninh Thư:!!! (◯Δ◯∥)
Phùng âm nghĩa là khóa nữ tính của nữ tử lại, chỉ chừa lại một thông đạo lớn bằng chiếc đũa để máu kinh chảy ra.
Một số gia đình sợ người vợ thủ tiết không chịu nổi tịch mịch sẽ làm ra chuyện khiến nhà chồng xấu hổ, vì vậy trực tiếp ngăn chặn căn nguyên luôn.
Lúc này trong lòng Ninh Thư toàn là thảo nê mã!
Thấy Vương thị nhìn chằm chằm Ninh Thư, nhịn không được mà nhếch nhếch khóe miệng, chẳng lẽ còn muốn cô phải mang ơn đội nghĩa, cảm động khóc lóc, quỳ gối cảm tạ sao.
Ninh Thư mặt không cảm xúc, nhất quyết không nói một lời.
Vương thị thấy cái bộ dạng cá chết của Ninh Thư, nhịn không được nhíu nhíu mày, nói: “Nha đầu tới từ nông thôn có khác, ngay cả một chút quy củ đơn giản cũng không hiểu.”
Vương thị đứng lên, “Những gì ta nói ngươi phải nhớ kỹ, giờ ngươi đã là tức phụ của Lý gia, không thể làm ra những chuyện khiến Lý gia phải mất mặt, Lý gia ta là danh gia vọng tộc.”
Ninh Thư gật gật đầu, “Đã nhớ kỹ.”
Lúc này Vương thị mới rời đi, có lẽ thấy Ninh Thư tuổi còn nhỏ, sợ sẽ gây ra chuyện, trực tiếp khóa cửa vào luôn.
Ăn no uống đủ, Ninh Thư định bụng trở lại giường để tu luyện tiếp, vừa xoay người đã thấy Lý Tam Lang sắc mặt xanh trắng, vành mắt xanh đen, một thân áo liệm đứng ngay sau lưng.
Vô thanh vô tức.
Tim Ninh Thư nhảy dựng một cái, ngay sau đó lập tức bình tĩnh lại.
Móa, dọa người vãi chưởng, sớm muộn gì cũng dọa người ta tới bệnh chết.
Chơi kiểu gì kì vậy!
Trong phòng ngập tràn khí lạnh, âm lãnh vô cùng.
Ninh Thư đối mặt với Lý Tam Lang, thân thể Lý Tam Lang lơ lửng giữa không trung, không nhìn thấy chân.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Nếu đã chết, vì sao lại không chuyển thế luân hồi đi.”
Còn cmn cô đơn tịch mịch đi tìm tức phụ làm gì, chết cũng đã chết rồi, sao còn phải gây họa cho người khác nữa.
Đôi môi đen đỏ của Lý Tam Lang cất lời, “Ngươi là thê tử của ta.”
Giọng của Lý Tam Lang khàn khàn, giống như đang trong thời kì vỡ giọng, xem chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Mười sáu tuổi lông đã mọc hết chưa mà đòi cưới vợ.
Éc, quên mất, đây là cổ đại.
“Ngươi là thê tử của ta.” Lý Tam Lang lặp lại.
Ninh Thư đạm mạc nói: “Ta không muốn làm thê tử của ngươi.”
“Nhưng ngươi đã trở thành thê tử của ta.” Lý Tam Lang nói, hắn càng nói chuyện, độ ấm trong phòng càng giảm thấp.
Ninh Thư đi lướt qua Lý Tam Lang, cởi giày ngồi xếp bằng trên giường.
Đột nhiên, trong nháy mắt, Ninh Thư cảm thấy bản thân như bị rơi vào trong hầm băng.
Cúi đầu nhìn thì thấy trên eo mọc ra một đôi tay xanh trắng, móng tay đen đỏ, vân da xanh lè.
Ninh Thư hừ một tiếng, trợn trắng mắt, cách không họa phù chú, cúi xuống đập lên cánh tay.
Phù chú đánh lên tay bốc khói xèo xèo, Lý Tam Lang vẫn quật cường ôm lấy eo của Ninh Thư, đến khi thật sự không chịu nổi nữa mới lùi tay về.
“Sao ngươi lại làm vậy?” Lý Tam Lang tức giận nói, hắn lơ lửng trước mặt Ninh Thư, mặt đối mặt, chóp mũi gần như chạm vào nhau.
Càng nhìn gần, khuôn mặt Lý Tam Lang trông càng đáng sợ.
Ninh Thư vô cùng trấn định, trong lòng thay Lưu Tiểu Nha cạn lời. Quỷ phu nhà người ta thì soái tới mức thiên nộ nhân oán, người ta vẫn còn phải ỡm ờ chối đây đẩy.
Còn vị quỷ phu của Lưu Tiểu Nha này thì thật là…. Một lời khó nói hết.
Đều là quỷ, sao nhan sắc lại chênh lệch lớn thế. ╮(╯_╰)╭
“Nương nói, ngươi chỉ là một nha đầu nhà quê chân đất mắt toét, sao ngươi lại biết mấy thứ này.” Lý Tam Lang cực kì bất mãn, ngữ khí của hắn không tốt, cả người tản đầy lệ khí, tóc bay bay, nhìn chẳng khác gì lệ quỷ.
Ninh Thư mặt không đổi sắc, “Thứ ta biết còn rất nhiều.”
“Ngươi đã là thê tử của ta, thì không được phép làm trái ý ta.” Lý Tam Lang càng không vui.
Lý Tam Lang khó chịu, khiến độ ấm trong phòng đột ngột giảm xuống.
Ninh Thư phải điều động linh khí trong thân thể mới có thể chống đỡ hàn khí.
Lý Tam Lang đột nhiên giang tay ôm chầm lấy Ninh Thư, trong nháy mắt Ninh Thư cảm thấy bản thân như đang kề sát một khối hàn băng ngàn năm vậy.
Lạnh thấu tim.
“Nên viên phòng rồi.” Lý Tam Lang nhẹ thì thầm bên tai Ninh Thư.
Ninh Thư cảm thấy lỗ tai của mình sắp đông cứng.
Nói thì cứ nói, dựa vào gần như vậy làm gì chứ?
Tuy không biết vì nguyên nhân gì mà Lý Tam Lang không nhập luân hồi, quyến luyến trần thế, nhưng cô cần phải thoát khỏi Lý Tam Lang.
Cũng phải thoát khỏi Lý gia.
Nếu không kết cục sẽ giống như nguyên chủ, vô duyên vô cớ bụng tự dưng phồng lên mất.
Ninh Thư bị Lý Tam Lang ôm tới gắt gao, cả thân thể bị đông đá tới chết lặng.
Ninh Thư cảm thấy thật xôn xao cẩu.
Chỉ tiếp xúc trong một thời gian ngắn, Ninh Thư đã biết tên Lý Tam Lang này là một con quỷ có dục niệm cực lớn.
Giờ còn muốn động phòng, người với quỷ thì động bằng cách nào trời?
“Buông ta ra, bằng không thì cá chết lưới rách.” Ninh Thư nói, bị quỷ khí nhập thể, sẽ tổn hại tuổi thọ, ảnh hưởng tư duy, còn có khả năng sẽ biến thành kẻ đần.
“Ngươi là thê tử của ta, đương nhiên phải động phòng.” Giọng Lý Tam Lang đầy khó chịu.
“Ngươi muốn trái ý ta sao?”
Ninh Thư cảm giác Lý Tam Lang hình như đang ôm chặt hơn.
Ninh Thư: … Mẹ nó đây là cái kiểu nhiệm vụ gì vậy. (ノ`□´)ノ⌒┻┻
Ninh Thư trung khí mười phần niệm chú ngữ, thấy Lý Tam Lang hơi lỏng tay, Ninh Thư càng niệm chú ngữ dồn dập, khiến không khí xung quanh đều chấn động.
Lý Tam Lang buộc phải buông Ninh Thư ra, vẻ mặt càng không kiên nhẫn, “Ngươi cứ phải cự tuyệt trượng phu của mình vậy sao?”
Ninh Thư trợn mắt, cách không vẽ phù, đây không phải là chú ngữ để đối phó với Lý Tam Lang mà là chú ngữ chống đỡ hàn khí và âm khí.
Ninh Thư kéo phù nhập vào thân thể.
Không có chu sa, công hiệu của phù chú giảm một nữa, phải chi có lá bùa ở đây, Ninh Thư đã khiến Lý Tam Lang không thể ở gần cơ thể của cô rồi.
“Lưu Tiểu Nha, ngươi làm trái ý ta.” Lý Tam Lang lên tiếng cảnh cáo lần nữa.
Ninh Thư vẫn không ngừng đọc chú ngữ.
Không thể đến gần thân thể của Ninh Thư khiến Lý Tam Lang cực kỳ tức giận.
“Đừng làm trái ý ta, cũng đừng khiêu chiến kiên nhẫn của ta, ta sẽ ân sủng ngươi.” Lý Tam Lang nghiến răng.
Rõ ràng từ nhỏ tới lúc chết Lý Tam Lang luôn là thiên kiêu địa sủng, luôn cao cao tại thượng mà ban ân cho người khác.
Ai da, ngươi ân sủng ta, vậy nên ta phải ngoan ngoãn nghe lời?
Xuy, lại là ân, lại là sủng, coi ta là sủng vật chắc?
Ninh Thư không để ý tới Lý Tam Lang, trực tiếp nhắm hai mắt lại.
Miệng luôn niệm chú ngữ, đồng thời cách không vẽ phù chú đánh vào Lý Tam Lang.
Lý Tam Lang cực kì tức giận, phất tay áo bỏ đi.