Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 445: Chương 445: Nam phượng hoàng (13)




“Nhà mình có nhiều người như vậy, đợi lát nữa con sẽ đi mua cái bàn to hơn.” Trương Gia Sâm giải vây thay cha mình, sau đó Trương Gia Sâm lại quay đầu nhìn về phía Ninh Thư nói: “Đúng không, Diệu Diệu.”

Ninh Thư nhếch mép, cúi đầu xuống, không thèm đếm xỉa đến lời nói của Trương Gia Sâm.

Trên mặt Trương Gia Sâm lóe lên một tia tức giận, nói: “Ăn cơm, ăn cơm.”

Vừa nghe thấy Trương Gia Sâm nói ăn cơm, cả nhà giống như bị đói bụng từ lâu lắm rồi, gắp thức ăn lia lịa nhét vào trong miệng, cho dù là Trương Vấn Lan e lệ khiêm tốn cũng đứng ở bên cạnh bàn không ngừng gắp thức ăn cho con gái mình.

Ninh Thư không hề động đũa, Trương Gia Sâm gắp đồ ăn đặt vào bát Ninh Thư, Ninh Thư nhai rất chậm.

Mẹ Trương Gia Sâm ăn đến nỗi miệng đầy dầu, hỏi Ninh Thư: “Sau này cô cứ an phận ở nhà, không cần phải chạy hết chỗ này đến chỗ khác, nhanh chóng sinh một đứa bé đi.”

Ninh Thư đặt đũa xuống, dùng khăn giấy chậm rãi lau miệng, nói: “Con phải đến công ty làm việc, còn chuyện sinh con thì sau này hãy nói.”

Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt nhìn Ninh Thư, vẻ mặt ác liệt: “Phụ nữ thì phải ở nhà sinh con hầu hạ đàn ông, cả ngày chạy khắp nơi còn ra thể thống gì, không sinh con lẽ nào cô muốn để Trương gia tiệt giống sao?”

Ninh Thư:...

Vô cùng tức giận, nhưng vẫn phải mỉm cười, Ninh Thư giận quá liền bật cười, ác ý nói: “Dù sao thì đứa bé đầu tiên cũng sẽ họ Miêu giống Miêu gia, là con của Miêu gia, con muốn sinh lúc nào thì sinh lúc đó.”

Lời này của Ninh Thư vừa nói ra, khiến những người trên bàn cơm đều sững sờ, ánh mắt của cha mẹ Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư không tốt, vẻ mặt của mẹ Trương Gia Sâm tức giận nói: “Dòng dõi của Trương gia, dựa vào cái gì mà họ Miêu?”

“Gia Sâm, chuyện này là như thế nào.” Cha Trương Gia Sâm chất vấn Trương Gia Sâm.

Vẻ mặt Ninh Thư hiếu kỳ: “Mọi người không biết sao? Trước đây cha con nói đứa con đầu tiên của con và Gia Sâm phải họ Miêu, Gia Sâm đã đồng ý, vì vậy bọn con mới có thể kết hôn.”

“Diệu Diệu.” Trương Gia Sâm gầm nhẹ một tiếng với Ninh Thư.

Ninh Thư giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nói: “Đến giờ con phải đi làm rồi, mọi người cứ từ từ ăn.”

Ninh Thư xách túi rời đi, Trương Gia Sâm liền đuổi theo sau.

“Diệu Diệu, Diệu Diệu em chờ một chút.” Trương Gia Sâm chạy chậm theo Ninh Thư, thấy Ninh Thư định mở cửa xe, bèn vươn tay giữ cửa xe lại.

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm nhíu mày, giọng nói trở nên dịu dàng hơn: “Diệu Diệu, em đừng tức giận, cha mẹ anh là người dân nông thôn, có một số chuyện tương đối cố chấp, nên anh mới không dám nói cho bọn họ biết chuyện này, sau này có chuyện gì, em phải bàn bạc trước với anh, sự việc hôm nay cũng sẽ không làm ầm ĩ như vậy.”

Ninh Thư dường như muốn tức điên rồi, bởi vì hắn không có lòng ngay thẳng nên mới chịu đáp ứng yêu cầu của cha Miêu, bây giờ lại chỉ trích cô, giống như là hắn bị ép buộc, Ninh Thư lạnh giọng nói: “Cha mẹ anh tới anh cũng không nói cho em biết, đợi người đến nhà rồi, em mới là người cuối cùng biết chuyện, vậy anh có việc tại sao lại không bàn bạc cùng em.”

“Diệu Diệu, trước kia em không phải là người như thế.” Trương Gia Sâm cau mày, thất vọng nói: “Trước đây em không bao giờ quấy nhiễu gây rối như vậy.”

Ninh Thư: Phụt...

Ninh Thư thực sự muốn phun một ngụm máu tươi ra ngoài, bởi vì trước kia Miêu Diệu Diệu dễ lừa, nhưng hắn hiện tại nói ra sự thật, lại con mẹ nó trở thành quấy nhiễu gây rối.

Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm đang đứng chắn trước cửa xe ra, mở cửa xe ngồi vào bên trong liền lái xe rời đi.

Nói chuyện với loại người này chính là tự tìm ngược đãi.

Tất cả mọi thứ đều là nền tảng để xây dựng nên sự thành công của Trương Gia Sâm, nếu như Trương Gia Sâm không có thứ gì, thì những người này có tư cách gì cao cao tại thượng ở trước mặt cô.

Tất cả mọi thứ hiện nay của Trương đều là Miêu gia cho, không có Miêu gia, Trương Gia Sâm có thể leo nhanh như vậy sao?

Một mặt muốn dựa vào người khác, một mặt lại muốn giẫm đạp lên người khác.

Cực phẩm kỳ lạ của thiên hạ không nên xuất hiện quá nhiều.

Thái độ đương nhiên của Trương gia lại càng cực phẩm hơn, có lẽ ở trong lòng bọn họ, con dâu chính là sự tồn tại thấp hơn một bậc.

Cho dù Miêu Diệu Diệu có nhiều tiền hơn nữa, thì đó cũng là con dâu của Trương gia, phải có phép tắc, phải biết điều.

Ninh Thư tu một chai nước, cũng không thể dập tắt được cơn tức giận trong lòng, trong lòng không ngừng niệm Thanh Tâm chú.

Chị đây đã tung hoành rất nhiều thế giới, cũng đã gặp không ít cực phẩm kỳ lạ, tuyệt đối sẽ không quỳ ở đây, không tức giận chút nào, không tức giận, không tức giận, mẹ kiếp, vẫn cực kỳ tức giận...

Lúc này Ninh Thư nhận được điện thoại của người phụ trách ở văn phòng thám tử gọi tới, nói đồ Ninh Thư cần đã tới tay rồi.

Ninh Thư đến quán cà phê, không nói gì, trước tiên mở túi văn kiện ra, nhìn thấy bản sao của giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất, mặt trên chỉ có mỗi tên của Trương Gia Sâm.

Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, lần nữa nghiệm chứng Trương Gia Sâm là một người đàn ông ích kỷ tham vật chất, đồng thời cũng là một người vô cùng cảnh giác, cho dù Tiết Man Man là bạn gái thời đại học, nhưng trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất vẫn chỉ có tên của mình hắn.

Tiết Man Man trong lòng Trương Gia Sâm không thể sánh được với tiền bạc, một người sợ nghèo như Trương Gia Sâm trong lòng chỉ có tiền mà thôi.

Ninh Thư thu giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà đất lại, còn có một số ảnh chụp thân mật của Trương Gia Sâm và Tiết Man Man.

Trương Gia Sâm, ha ha...

“Tình hình của Tiết Man Man đã điều tra rõ chưa?” Ninh Thư hỏi.

Người phụ trách gật đầu: “Đã điều tra xong, Tiết Man Man là người ở thành phố này, cha mẹ là công nhân của xí nghiệp nhà nước, gia cảnh bình thường không phải lo chuyện cơm áo, không có chuyện gì đặc biệt, có điều rất thích hàng hiệu, Trương Gia Sâm đã mua cho cô ta rất nhiều hàng hiệu.”

Ninh Thư bật cười một tiếng, một người là nữ khổng tước* mến mộ hư vinh, coi trọng đồng tiền, còn người kia là nam phượng hoàng dối trá ích kỷ, tham lam vật chất, hai người họ rất xứng với nhau.

“Tôi cần những ảnh chụp thân mật hơn nữa của bọn họ, ví dụ như những ảnh chụp trên giường, nếu như ghi hình lại được thì càng tốt.” Ninh Thư nói.

Người phụ trách nhún vai: “Việc này rất khó.”

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tôi tin tưởng các anh có thể làm được, một người ngoài ngành như tôi cũng có thể nghĩ ra cách, ví dụ như giả dạng người làm thêm giờ vào phòng quét dọn, rồi đi vào phòng ngủ đặt một cái máy thăm dò mini, một đoạn ghi hình xong đi ra luôn, đừng nói việc này rất khó.”

Người phụ trách:...

“Có thể, nhưng giá cả...” Người phụ trách nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nhíu mày: “Chiếu cố đến việc làm ăn của anh nhiều như vậy, giảm giá đi.”

Ninh Thư đưa tiền cho người phụ trách, sau đó liền đặt mấy thứ này vào két an toàn ở ngân hàng.

Bận rộn cả một ngày, đầu óc Ninh Thư cũng trở nên mơ hồ, nhất là Trương Gia Sâm, quả thực có thể khiến người khác tức đến mức hồ đồ.

Ninh Thư trực tiếp chuyển tiền trong thẻ ngân hàng của mình tới một tấm thẻ khác, bởi vì tấm thẻ này đã bị ràng buộc, phí điện nước, phí bảo an lúc nào đến thời gian sẽ trực tiếp trừ tiền trong thẻ.

Đó là tiểu khu hạng sang, phí an ninh v.v.. không phải là một con số nhỏ, nhưng số tiền này rõ ràng đều là Miêu Diệu Diệu trả, Trương Gia Sâm không trả một xu nào cho cái nhà này.

Đầu óc Miêu Diệu Diệu không chỉ bị thủng một lỗ, hơn nữa còn là một lỗ thiên thạch, cố gắng hết sức để nuôi Trương Gia Sâm, sau đó Trương Gia Sâm lại đi nuôi người khác.

Thà rằng nuôi chó, chí ít chó còn có thể vẫy đuôi sủa vài tiếng, vứt vào trong nước còn có thể nghe thấy tiếng bọt nước vang lên, nhưng nuôi những người này, những người này lại cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, tiêu tiền của cô, ở nhà của cô, còn muốn sai khiến cô như người ở.

Về đến nhà, đầu tiên Ninh Thư đi sắc thuốc cho cha Miêu, những việc như sắc thuốc là Ninh Thư tự mình làm, cô cũng coi như là một bác sĩ, dù gì cũng là đệ tử một đời của thần y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.