Tham ô, nhận hối lộ ư?
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao chuyện này có thể bị lộ chứ?
Điều đầu tiên mà Trương Gia Sâm nghĩ đến chính là Tiết Mạn Mạn đã phản bội hắn, chuyện này chỉ có mình cô ta biết thôi.
Trương Gia Sâm bị áp giải ra khỏi văn phòng, dọc đường đi hắn bị đủ loại ánh mắt soi mói, điều này khiến cho hắn cảm thấy bản thân mình giống như đang bị lăng trì.
Vài phút trước hắn vẫn còn là trưởng phòng quản lý hô mưa gọi gió ở công ty, bây giờ lại biến thành phạm nhân rồi.
Tiết Mạn Mạn đứng ở một bên thấy cảnh đó, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cô ta vội vàng chạy về Tomson, lấy va ly ra, cô ta gạt hết đống mỹ phẩm và trang sức trên bàn vào đó.
Sau đó cô ta mở tủ, lấy tất cả quần áo nhét vào va ly, thực sự là mặc không hết, cô ta tìm thêm một chiếc va ly nữa để đựng giày, những thứ dùng để tắm rửa ở trong nhà vệ sinh cô ta đều gom lại mang đi hết.
Một mặt là để xóa hết tất cả dấu vết của bản thân trong ngôi nhà này, mặt khác đây đều là những thứ có giá trị, là những thứ mà Tiết Mạn Mạn rất trân trọng.
Trái tim Tiết Mạn Mạn đập rất nhanh, nghĩ đến việc Trương Gia Sâm bị giải đi, cô ta phải cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, không sao đâu, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Trương Gia Sâm giỏi như vậy, lại còn có Miêu Diệu Diệu nữa, Miêu Diệu Diệu yêu Trương Gia Sâm như vậy, nhất định cô sẽ giúp hắn trở về.
Sau lưng Trương Gia Sâm có Miêu gia, chỉ cần Miêu gia không truy cứu thì sẽ không có vấn đề gì.
Tiết Mạn Mạn không sao nghĩ ra được vì sao sự việc lại bị bại lộ, đáng sợ hơn là việc này liên quan đến cô.
Lúc Tiết Mạn Mạn kéo va ly định đi thì tiếng mở của phòng vang lên.
Trong lòng cô ta cả kinh, căn phòng này chỉ có cô ta và Trương Gia Sâm có chìa khóa, chẳng lẽ Trương Gia Sâm đã trở về rồi ư.
Cửa mở ra, mấy người đàn ông bước vào phòng, nhìn thấy Tiết Mạn Mạn bọn họ trực tiếp nói: “Cô là Tiết Mạn Mạn phải không? Cô bị tình nghi bao che, cất giấu tài sản do phạm tội mà có, rửa tiền, những thứ trong ngôi nhà này cô đều không thể mang đi.”
Tiết Mạn Mạn biết rõ Trương Gia Sâm tham ô, nhận hối lộ, nhưng cô ta cũng không báo cảnh sát, bao che cho hắn, sử dụng tài sản có được từ con đường phi pháp mua đồ đạc, mua trang sức, giúp hắn cất giấu tài sản, những việc trên cấu thành tội rửa tiền.
Tiết Mạn Mạn nghe thấy những tội danh liên tiếp này, cô ta hoảng sợ lắc đầu lia lịa nói: “Tôi không, tôi không phạm tội.”
“Hiện tại chúng tôi đang truy tìm tang vật theo pháp luật, những đồ đạc trong ngôi nhà này cô không được mang đi, còn nữa, cô đã bị bắt.” Viên cảnh sát nói với Tiết Mạn Mạn.
Viên cảnh sát vươn tay kéo lấy chiếc va ly của Tiết Mạn Mạn, cô ta nắm chặt lấy tay kéo của chiếc va ly, nói: “Những thứ này đều là của tôi, tại sao tôi không thể mang đồ đạc của mình đi.”
“Tất cả đồ đạc trong ngôi nhà này đều bị niêm phong.” Viên cảnh sát đứng đầu nhìn thấy Tiết Mạn Mạn như vậy, anh ta liền nói với những người khác: “Giữ chúng lại, phải bảo quản những thứ này thật tốt, chờ người của tòa án đến niêm phong.”
Tiết Mạn Mạn bị áp giải lên xe cảnh sát, cô ta sợ tới mức nước mắt chảy như suối, nhưng trong mắt của cảnh sát, bây giờ cô ta đang là phạm nhân, có khóc thảm hơn nừa cũng chẳng ai thông cảm.
Tiết Mạn Mạn bị nhốt ở phòng tạm giam, cô ta đang bị tạm giam hình sự.
Tiết Mạn Mạn rất sợ hãi, để xảy ra chuyện như thế này thì nửa đời sau của cô biết phải làm sao đây, hơn nữa quan hệ của cô ta và Trương Gia Sâm cũng sẽ bị phơi bày.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm cho cô ta hoảng hốt vô cùng, rốt cuộc nên làm thế nào, làm sao cảnh sát có thể tìm ra được ngôi nhà ở Tomson?
Lúc Ninh Thư đang sắc thuốc ở nhà, cha Miêu nhận được điện thoại của thư ký ở công ty, biết được Trương Gia Sâm đã bị cảnh sát bắt, ông nói với Ninh Thư: “Làm ầm ỹ lên thế này có phải là không được hay lắm không, việc này sẽ ảnh hưởng không tốt tới công ty.”
Ninh Thư lại không hề để ý: “Cha à, chẳng lẽ lại âm thầm xử lý sau lưng sao? Trương Gia Sâm chính là loại người như vậy, cho dù chuyển địa bàn này của Miêu gia đến chỗ khác thì vẫn có thể phát triển như cũ.”
Điều Ninh Thứ muốn là khiến Trương Gia Sâm chắc chắn mang theo tội danh này đến hết cuộc đời, có tiền án tham nhũng khoản tiền lớn như vậy, để xem có công ty nào dám nhận một nhân viên tay chân không sạch sẽ uống máu của công ty, róc thịt của công ty như hắn không.
Huống chi tham ô vẫn chỉ là chuyện đầu tiên, phía sau còn có nhiều chuyện hơn nữa đang chờ Trương Gia Sâm.
Lúc này cha Miêu mới gật đầu: “Đúng rồi, không thể để hắn dễ đàng như vậy được, ban đầu cha đã không đồng ý hai đứa kết hôn, bây giờ lại nảy sinh sự việc thế này.”
Ninh Thư đưa bát thuốc cho cha Miêu, cô gật đầu nói: “Lúc đó con bị phân chó dính vào mắt.”
Cha Miêu:...
Vừa nghe đến phân chó, cha Miêu chẳng còn muốn uống thuốc nữa.
Ninh Thư không hề đến thăm Trương Gia Sâm mà đến công ty chủ trì đại cuộc, công ty bây giờ đều loạn lên hết cả rồi, Ninh Thư lại lần nữa tiếp nhận chức vụ trưởng phòng quản lý, bắt đầu ổn định công ty.
Lúc này không còn Trương Gia Sâm đứng giữa gây trở ngại nữa, cô nhất định sẽ hoàn toàn nắm chặt công ty trong tay.
Đang làm việc thì Ninh Thư nhận được một cuộc gọi lạ, cô bắt máy, bên trong vang lên giọng nói của Trương Gia Sâm.
“Diệu Diệu, là anh đây, anh nói ngắn gọn thôi, anh không hề tham nhũng, em nhất định phải giúp anh.” Giọng nói của Trương Gia Sâm rất uẻ oải, âm thanh có chút run rẩy, nhưng nghe qua cũng còn khá bình tĩnh.
“...” Ninh Thư cười không phát ra tiếng, giúp anh ư?
“Diệu Diệu, em có đang nghe anh nói không, thời gian gọi điện của anh không nhiều, em nhất định phải giúp anh, nhờ cha em giúp anh.” Trương Gia Sâm sốt ruột nói.
Đầu bên kia điện thoại truyền tới âm thanh: “Hết giờ rồi, không được gọi nữa.”
. “Diệu Diệu, anh yêu em, em... Tút tút tút” Trương Gia Sâm vẫn còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị ngắt rồi.
Ninh Thư nhìn chằm chằm điện thoại, cô nhún vai, tưởng rằng nói một câu “anh yêu em” thì tôi sẽ giúp anh sao.
Đừng có mơ.
Bây giờ Trương Gia Sâm vẫn còn chưa biết Tiết Mạn Mạn đã bị bắt rồi ư? Nếu như biết thì hắn sẽ không tràn đầy tự tin bảo cô đi cứu hắn như thế.
Cũng không biết trong lòng Trương Gia Sâm đang cảm thấy thế nào khi rơi xuống từ vị trí trưởng phòng quản lý.
Từ thiên đàng cho tới địa ngục, bây giờ vẫn có thể đối mặt với tai ương lao ngục, hắn có thể chịu đựng được hay không.
Mắt nhìn thấy bàn thân sắp thành công rồi, nhưng lại để lỡ mất.
Chắc là đau khổ lắm, chắc là thất vọng lắm.
Bây giờ cô còn bận việc ở công ty, làm gì có thời gian đi giúp hắn, cho dù Trương Gia Sâm lại ngụy biện đi chăng nữa, thì bằng chứng vẫn nhiều như núi, hắn chạy không nổi đâu.
Ninh Thư khai trừ không ít người ở bộ phận tài vụ, việc kiểm tra sự thiết hụt và bù vào chỗ rò rỉ đều do nhân viên phòng tài vụ làm, Miêu gia mới là chủ nhân của công ty này, thế mà mọi người đều đứng về phía Trương Gia Sâm.
Khai trừ những người này rồi, Ninh Thư đưa những người cô tìm trước đó vào phòng tài vụ.
Hơn nữa, cô còn khai trừ không ít nhân viên từ chức vụ chủ quản trở lên, những người này đều có liên quan đến Trương Gia Sâm.
Thực sự là mối quan hệ lợi ích.
Thực ra rất nhiều người cho rằng sau này Miêu gia sẽ nằm trong tay Trương Gia Sâm, Miêu gia không có con trai để kế thừa công ty này, hơn nữa đứa con gái độc nhất của họ lại lấy Trương Gia Sâm.
Công ty này tự nhiên sẽ do Trương Gia Sâm kế thừa, nếu chọn lựa giữa Miêu gia và Trương Gia Sâm, họ sẽ chọn Trương Gia Sâm, dùng một con rồng để đánh bại một con rồng khác.
Xem ra việc Trương Gia Sâm lựa chọn Miêu Diệu Diệu làm mục tiêu cũng đã được hắn nghĩ sâu tính kỹ rồi, chỉ là con gái nhà giàu vẫn chưa được, còn phải lấy được quyền thừa kế của cô nữa.