Đây chính là câu chuyện giữa anh chàng nhà nghèo và tiểu thư nhà giàu.
Nguyên chủ tên là Miêu Diệu Diệu, yêu một nhân viên làm trong công ty của cha mình, tên là Trương Gia Sâm, sau đó bất chấp mọi phản đối của cha mẹ để lấy Trương Gia Sâm. Miêu Diệu Diệu là con gái độc nhất trong gia đình, mẹ cô khi sinh cô vì mất máu quá nhiều mà sau này không thể có con được nữa.
Cha mẹ đương nhiên sẽ càng yêu chiều Miêu Diệu Diệu hơn, mà bản thân Miêu Diệu Diệu cũng được bao bọc quá mức nên rất ngây thơ, trong một lần tới công ty của cha, đang đi thì gót giày bị gãy, một người đàn ông thấy vậy liền đi tới lấy keo giúp cô dán lại gót giày cứu cô khỏi một phen mất mặt.
Trương Gia Sâm là một người đàn ông trầm tĩnh, chững chạc, không hề cười nhạo trước sự chật vật của Miêu Diệu Diệu, ngược lại còn ra tay giúp cô.
Miêu Diệu Diệu thấy Trương Gia Sâm mặc áo sơ mi trắng, cổ áo và cổ tay đều sạch sẽ, toàn thân toát lên một vẻ thoải mái, khoan khoái.
Miêu Diệu Diệu lén nhìn thẻ nhân viên trước ngực người đàn ông, ghi nhớ ba chữ Trương Gia Sâm vào trong lòng.
Khi đó trái tim Miêu Diệu Diệu đã loạn nhịp trước Trương Gia Sâm, kể từ ngày đó, cô thường xuyên chạy tới chạy lui đến công ty, dần dần trở nên thân thiết với Trương Gia Sâm.
Trương Gia Sâm thuộc tuýp người ít nói nhưng cho người ta cảm giác có thể dựa vào, sau khi hai người xác định quan hệ yêu thương, Trương Gia Sâm kể hết cho Miêu Diệu Diệu nghe về gia cảnh của mình.
Miêu Diệu Diệu không chê gia đình Trương Gia Sâm phức tạp, ngược lại còn thương hắn phải gánh vác cả gia đình lớn, trên có cha mẹ phải phụng dưỡng, dưới có các em phải nuôi ăn học.
Sau đó Trương Gia Sâm cầu hôn Miêu Diệu Diệu, Miêu Diệu Diệu đồng ý.
Nhưng cha mẹ Miêu gia cương quyết phản đối, con gái cưng mà hai người nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại muốn lấy một tên nhà nghèo kiết xác, hơn nữa còn đến từ nơi hẻo lánh nông thôn.
Lại còn có gì mà chị gái, cô em chồng, cậu em chồng, thật là phức tạp, với tính cách của Diệu Diệu khó lòng mà xử lý nổi những mối quan hệ như thế.
Nhưng Miêu Diệu Diệu hạ quyết tâm phải kết hôn với Trương Gia Sâm, cha mẹ Miêu gia vốn cưng chiều con gái, lại thấy Trương Gia Sâm cũng là một người tướng mạo tuấn tú, lịch sự lại có tài nên cũng đồng ý, song họ có một điều kiện là bất kể đứa con đầu lòng là trai hay gái đều phải mang họ Miêu.
Nói thật lòng, cha mẹ Miêu gia làm như vậy có chút khinh người song Trương Gia Sâm vẫn một mực chấp thuận.
Cha mẹ Miêu gia còn bỏ ra mấy triệu nhân dân tệ mua cho hai người một căn nhà rất lớn, giấy tờ nhà đất đều đứng tên Miêu Diệu Diệu.
Nhưng Miêu Diệu Diệu cho rằng bọn họ sắp thành vợ chồng, của vợ cũng là của chồng, nên hẳn là phải đứng tên cả hai người. Sợ Trương Gia Sâm từ chối, Miêu Diệu Diệu còn khăng khăng viết thêm tên Trương Gia Sâm vào giấy tờ nhà đất.
Thế là tài sản trước khi kết hôn trở thành tài sản chung sau khi cưới, lần đầu tiên Trương Gia Sâm hôn lên môi Miêu Diệu Diệu.
Thời gian hai người yêu nhau đều rất giữ chừng mực, thân mật một chút chỉ là nắm tay, thân mật nhất cũng chỉ là Trương Gia Sâm hôn lên trán Miêu Diệu Diệu.
Trương Gia Sâm suy cho cùng vẫn là con rể của cha mẹ Miêu gia nên chức vụ quá thấp sẽ khiến người ta chê cười. Thế là Trương Gia Sâm trước tiên được thăng chức lên làm tổ trưởng, tiếp đó là quản lý bộ phận, bây giờ đã là Phó phòng quản lý rồi.
Tới công ty mới có ba năm mà thăng chức với tốc độ ngang cưỡi tên lửa nha.
Sau khi kết hôn, Trương Gia Sâm đưa Miêu Diệu Diệu về thăm quê. Miêu Diệu Diệu lúc này mới cảm nhận được một cách chân thực nhà hắn nghèo đến thế nào. Nhà tranh vách đất vô cùng cũ nát, nấu cơm bằng củi, khói xông mù mịt, những thứ này Miêu Diệu Diệu trước nay không cách nào tưởng tượng nổi.
Trương Gia Sâm ở nhà vài ngày thì chuẩn bị về thành phố làm việc, song hắn lại để Miêu Diệu Diệu ở lại quê nhà, lấy cớ là để Miêu Diệu Diệu tiếp xúc với mọi người trong nhà bồi dưỡng tình cảm, một thời gian nữa sẽ trở lại đón cô.
Miêu Diệu Diệu nghĩ cha mẹ của Trương Gia Sâm cũng là cha mẹ của mình nên ở lại, nhưng những ngày sau đó không hề dễ sống. Miêu Diệu Diệu là một tiểu thư con nhà giàu không phải động tay động chân vào việc gì bao giờ, thế mà mẹ chồng lại bắt cô cho heo, gà, vịt ăn, lại còn sai cô ra ruộng cắt rau cho heo.
Miêu Diệu Diệu sao biết làm những việc này, chắc chắn là làm không nên hồn, mẹ chồng liền trách mắng cô. Miêu Diệu Diệu nghĩ bà là mẹ chồng mình, là mẹ của Trương Gia Sâm nên rất mực kính trọng bà.
Miêu Diệu Diệu cứ thế chờ Trương Gia Sâm đến đón mình, dù cho cha mẹ Miêu gia gọi điện thoại bảo cô về cô cũng không chịu về.
Cuối cùng vẫn là cha Miêu gây áp lực cho Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm mới đưa Miêu Diệu Diệu trở về thành phố.
Miêu Diệu Diệu trở về thì dốc lòng làm bà chủ gia đình, học cách chăm sóc cho Trương Gia Sâm.
Bước ngoặt của câu chuyện là khi cha Miêu xuất huyết não phải nhập viện, bệnh tình chuyển biến xấu rất nhanh sau đó đột ngột lìa xa cõi đời, bỏ lại hai mẹ con Miêu Diệu Diệu. Là con rể của Miêu gia, Trương Gia Sâm hiển nhiên sẽ ra tay ổn định công ty, một mặt phải quản lý công ty, mặt khác phải chăm sóc cho hai mẹ con Miêu Diệu Diệu.
Trên thực tế công ty đã là của Trương Gia Sâm rồi. Mẹ Miêu có lẽ vì quá đau lòng mà cơ thể ngày một suy nhược, một năm sau cũng bỏ đi theo cha Miêu.
Hai người thân thiết đột ngột ra đi, bỏ lại Miêu Diệu Diệu. Thế giới của Miêu Diệu Diệu hoàn toàn sụp đổ, cô càng thêm lệ thuộc vào Trương Gia Sâm, thậm chí thần kinh còn có chút không bình thường.
Trương Gia Sâm đưa Miêu Diệu Diệu đến bệnh viện kiểm tra, kết quả là Miêu Diệu Diệu vì tinh thần căng thẳng quá độ mà mắc bệnh tâm thần.
Một lần khi đang đi trên đường, Miêu Diệu Diệu tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ ôm ghì cánh tay Trương Gia Sâm sánh bước bên hắn vô cùng tình tứ. Miêu Diệu Diệu không thèm ngó ngàng xung quanh, cứ thế xông tới muốn chất vấn Trương Gia Sâm, nhưng lúc băng qua đường lại bị xe tông chết, hất cô bay ra rất xa.
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đáy mắt Miêu Diệu Diệu là vẻ mặt lạnh lùng của Trương Gia Sâm.
Tâm nguyện của Miêu Diệu Diệu: Cô không muốn bị Trương Gia Sâm lừa gạt nữa, cô phải bảo vệ sản nghiệp cha cô để lại, khiến Trương Gia Sâm trở lại là một kẻ hai bàn tay trắng như trước đây.
Đây là biểu cảm của Ninh Thư khi tiếp nhận kịch bản: → _ →.
Cô em này mới đơn thuần làm sao!
Nửa đời trước của Miêu Diệu Diệu sống trong nhung lụa êm đềm, nửa đời sau là muôn vàn bi kịch xảy đến.
Cái tay Trương Gia Sâm này không phải là một nhân vật bình thường nha.
Mẹ nó, thật là lạnh quá đi thôi, Ninh Thư cuộn chặt người trong chăn. Ngoài cửa truyền tới tiếng đập cửa ầm ầm, mảng vôi trên tường cũng rơi xuống lả tả.
“Diệu Diệu, vẫn chưa chịu dậy hả!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của mẹ Trương Gia Sâm, cũng là mẹ chồng của cô.
Mẹ Trương Gia Sâm vừa ra sức đập cửa, vừa không ngừng hô hoán Diệu Diệu.
“Tới ngay đây, con đang mặc quần áo nè.” Ninh Thư hô lên một tiếng, cuối cùng cũng hậm hực xốc chăn lên, còn không dậy bà mẹ chồng này sẽ không để yên.
Chuyện mẹ chồng thích làm nhất đó là dạy bảo nàng dâu con nhà giàu này, sau đó lại đi khoe khoang với người khác con trai mình cưới được con gái nhà giàu, rồi thì bà lại huấn luyện nàng dâu này rất tốt, bảo làm gì cũng làm.
Mỗi lần nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị của người khác, lòng hư vinh của mẹ Trương Gia Sâm lại đầy thỏa mãn.
Về phần Miêu Diệu Diệu kính trọng bà, bà lại không nhận ra, cứ cho rằng mình đã chèn ép được người con dâu giàu có này.
“Rốt cuộc đã xong chưa, sao vẫn còn chưa ra đây.” Bà mẹ chồng lại bắt đầu đập cửa ầm ầm, Ninh Thư nghi là bà muốn phá tan cửa xông vào mất.
Ninh Thư mặc quần áo xong ra mở cửa, nhìn thấy một phụ nữ trung niên có nước da ngăm đen, da dẻ thô ráp, gương mặt gầy còm, khóe mắt và trên trán đều là nếp nhăn.
Mẹ chồng nhìn quần áo trên người Ninh Thư, không hài lòng nói: “Mặc đẹp như vậy làm gì, lát nữa còn phải làm việc đó, rõ thật là.”