Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 469: Chương 469: Nam phượng hoàng (hoàn)




Trương Gia Sâm tự sát, Ninh Thư có chút sửng sốt khi biết được tin này, lúc cô đến trại tạm giam thì thi thể của hắn đã che vải trắng và đang được người mang ra ngoài.

Người của Trương gia vẫn đang chìm đắm trong sự bi thương, khi mẹ của Trương Gia Sâm nhìn thấy Ninh Thư thì lập tức lao đến, may mà Ninh Thư nhanh chóng né được.

“Cô là một người phụ nữ lòng dạ hiểm độc, cô ép chồng của cô phải chết.” Mẹ của Trương Gia Sâm chỉ vào mặt của Ninh Thư rồi chửi ầm lên, trên khuôn mặt tràn ngập nỗi thống khổ và hận thù: “Từ khi cưới cô thì Trương gia luôn có chuyện, cô là đồ sao chổi, bây giờ cô còn hại chết Gia Sâm, tại sao người chết không phải là đồ sao chổi như cô chứ.”

Ninh Thư thản nhiên nói: “Chúng tôi đã ly hôn, tôi và

Trương Gia Sâm đã không còn chút quan hệ nào cả.”

Người của Trương Gia đều sửng sốt, tấm lưng của cha hắn lại càng thêm còng xuống, ánh mắt khi nhìn Ninh Thư mang theo sự oán độc từ tận xương tủy, đứa con trai mà ông ta vẫn luôn kiêu ngạo đã chết: “Cô là người đàn bà độc ác, đại nghịch bất đạo nhất mà tôi từng biết, khi Gia Sâm tuột dốc thì cô lập tức ly hôn với nó, bây giờ còn bức tử nó.”

Ninh Thư cũng không đặt những lời này của cha hắn trong lòng, chẳng lẽ cô nên trở thành một người yếu đuối mà ai cũng có thể bắt nạt được, nên bị hại tan cửa nát nhà, từ bao giờ mà việc bảo vệ mọi thứ vốn thuộc về mình lại thành đại nghịch bất đạo vậy.

“Người đã bức tử Trương Gia Sâm không phải là tôi mà là các người.” Ninh Thư cũng không để ý đến mấy người của Trương gia.

Trương Gia Sâm đi đến ngày hôm nay thì cũng có một nửa trách nhiệm thuộc về cha hắn, người đứng đầu cái nhà đó.

Ninh Thư nhìn thấy thi thể của Trương Gia Sâm đã được đưa lên xe để chuẩn bị đến nhà tang lễ, đám người của Trương gia cũng chỉ liếc về phía Ninh Thư rồi cũng lục tục leo lên xe.

Bây giờ bọn họ giống như người bị rút mất cột sống vậy, cho dù là khi đối diện với Ninh Thư thì cũng không hùng hồn như trước, sự yếu ớt sợ hãi ở trong xương của bọn họ cũng từ từ bộc lộ ra bên ngoài, trước đâu cho dù có việc gì thì cũng có Trương Gia Sâm xử lý, nay hắn đã chết, bọn họ cũng không có ai để dựa vào ở cái thành phố này.

Trương Gia Sâm không thể một mình phất lên mà còn phải kéo một đám người của Trương gia phất lên.

Ninh Thư vào trại tạm giam để hỏi thăm những người ở đó xem Trương Gia Sâm đã chết như thế nào.

Nhân viên coi tù nói Trương Gia Sâm đã trực tiếp dùng thân bàn chải đánh răng để đâm vào cổ họng của mình, hắn đã mài nhọn phần thân của chiếc bàn chải nhựa, hơn nữa có vẻ việc này đã được ủ mưu từ rất lâu rồi.

Ninh Thư nghe đến đây thì lập tức nuốt một ngụm nước bọt, sao hắn có thể làm được như vậy.

Trong suy nghĩ của Ninh Thư, Trương Gia Sâm là một người thâm trầm, nhưng cũng không phải là một kẻ muốn tìm đến cái chết.

Có lẽ là hắn đã mệt mỏi, muốn thoái khỏi trách nhiệm vẫn đè nặng trên lưng hắn, cũng có thể tương lai với gần hai mươi năm ở trong ngục khiến cho hắn cảm thấy vô vọng, cuộc đời của hắn có thể xem như đã bị hủy.

Ninh Thư nhớ đến những lời mà Trương Gia Sâm đã nói, rằng nếu không có hắn thì Miêu Diệu Diệu sẽ rất hạnh phúc, cho nên hắn tự sát?

Ninh Thư lắc đầu, Trương Gia Sâm không phải là loại người sẽ hy sinh vì người khác, có lẽ Miêu Diệu Diệu chỉ là một nhân tố dẫn đến cái chết của hắn mà thôi.

Ninh Thư cũng không có cảm giác gì về việc Trương Gia Sâm tự sát, gieo nhân nào gặt quả nấy, hắn hại chết cả nhà của nguyên chủ, bây giờ những gì mà hắn đang làm chỉ là chuộc tội.

Hơn nữa Trương Gia Sâm chết vậy là còn nhẹ, Ninh Thư cảm thấy còn sống, sống một cách đau khổ mới là thứ dằn vặt con người nhất, đó mới là nỗi đau lớn nhất.

Chết là hết chuyện.

Chết không có gì là đáng sợ cả, cái đáng sợ chính là sống trong đau khổ.

Ước muốn ban đầu của Ninh Thư là làm cho Trương Gia Sâm phải ngồi hết 20 năm tù giam, khi có thể ra khỏi tù thì hắn cũng đã 50 tuổi rồi, đến lúc đó hắn phải khốn khổ để có thể sống sót, cuối cùng không ngờ Trương Gia Sâm lại chết như thế.

Hiển nhiên Trương Gia Sâm cũng đoán được tương lai của mình sẽ như thế nào.

Người của Trương gia lại ôm hũ tro cốt của Trương Gia Sâm đến trước cửa công ty để gây rối, nói là Ninh Thư đã bức tử hắn.

Cô đẩy người khác vào chỗ chết?

Ninh Thư cũng không có ý định nói chuyện với người đang la lối om sòm như mẹ hắn mà là nói chuyện với người cha già nua của Trương Gia Sâm: “Tôi đã ly hôn với Trương Gia Sâm, hơn nữa tôi còn biết hắn đã cho các người không ít tiền, nếu như các người còn đến đây để gây rối thì tôi sẽ báo cảnh sát, yêu cầu Viện kiểm sát kiểm tra lại khoản tiền mà Trương Gia Sâm đã tham ô, đừng nói là muốn đòi tiền của tôi, chỉ sợ là khoản tiền ở trong tay của mấy người cũng khó mà giữ được.”

Cha của Trương Gia Sâm mím chặt môi, liếc nhìn Ninh Thư, cuối cùng phải lựa chọn về quê, hơn nữa cũng cần phải chôn cất Trương Gia Sâm.

Ninh Thư không thể để cho những người này cứ đứng ở cửa gây rối, mọi người luôn đồng tình với kẻ yếu, con trai đã chết, người đầu bạc phải tiễn kẻ đầu xanh, đáng thương biết nhường nào, đủ để mọi người quên đi những việc mà Trương Gia Sâm đã làm ghê tởm đến nhường nào.

Hơn nữa Ninh Thư không thể cho bọn họ tiền, đám người này là một lũ đỉa đói, cho một lần thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba, mềm lòng một lần cuối cùng chỉ khiến mình đuối lý, nó sẽ tiến vào trong mạch máu và hút cạn máu của mình.

Ninh Thư biết trong tay của cha hắn có một ít tiền, nhưng cô cũng không tính đòi về, thứ nhất là cũng không có bao nhiêu, thứ hai là nếu cô đuổi cùng giết tận thì nó không có lợi cho thanh danh của Miêu Diệu Diệu, vì nếu như tương lai không có gì thay đổi thì cô ấy sẽ là người quản lý công ty này.

Nếu như muốn làm ăn buôn bán thì thanh danh chính là thứ quan trọng nhất, nếu như thanh danh không tốt thì người khác cũng sẽ nghi ngờ cả nhân phẩm của mình nữa.

Nếu như người của Trương gia không có Trương Gia Sâm thì không thể nào từ cá chép mà có thể hóa thành rồng được, chuyện của Trương gia cần đích thân Miêu Diệu Diệu xử lý, hơn nữa những kiến thức về quản trị doanh nghiệp mà cô đã học cũng sẽ vẫn ở trong não bộ của cơ thể này.

Phù phù, Ninh Thư thở dài một hơi, nhiệm vụ lần này coi như đã hoàn thành, cha mẹ của Miêu Diệu Diệu vẫn còn sống, có điều lại thiếu mất một người chồng.

Ninh Thư cũng không có tâm tư quan tâm đến những việc khác mà chỉ tập trung vào công việc, lộ trình hàng ngày của cô chỉ có ba điểm công ty, nhà và nhà máy, bây giờ công ty đã không còn những thứ tạp nham nữa, Miêu gia có quyền lực tuyệt đối ở trong công ty, những nhân viên còn lại cũng không còn có nhiều tâm tư như trước.

Đến khi có thể nắm công ty trong tay, hơn nữa cũng bồi dưỡng được những thủ hạ đắc lực thì Ninh Thư bắt đầu cùng mẹ Miêu đi du lịch khắp nơi, hai người giống như là chị em vậy, đi đến đâu cũng chụp lại rất nhiều ảnh.

Trong quá trình đó Ninh Thư cảm thấy tâm hồn cô rất bình tĩnh, cho dù là niệm Thanh Tâm chú thì cũng không thể có tác dụng như vậy.

Từ sau khi vụ việc của Trương Gia Sâm bị bại lộ, lại thêm những lời mà hắn nói với cô khi ở trong tù thì trong lòng của cô giống như có cái gì đang tích tụ vậy.

Nhưng trong lúc đi du lịch, khi cô leo lên đỉnh núi ngắm mặt trời mọc hay đứng bên bãi biển ngắm thủy triều xuống thì những tích tụ đó cũng dần dần biến mất.

Đúng vậy, thế giới này rất đẹp, muôn màu muôn vẻ, những thứ mà ta từng nghĩ là rất đau hóa ra lại không đau như chúng ta đã tưởng.

Ninh Thư cảm thấy rất vui vẻ, bơi lội trong lòng đại dương, đi bộ trên sa mạc, nhảy từ trên cao xuống, ngắm những món đồ cổ trong viện bảo tàng.

Cuộc sống vô cùng đẹp đẽ, và cô vẫn đang nỗ lực để có thể sống sót.

Nhìn thấy vô số thế giới, sống rất nhiều cuộc đời, có lẽ cô sẽ bị xóa sổ ở thế giới tiếp theo nhưng ít nhất là giờ cô vẫn đang sống.

“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, rời khỏi thế giới.” Giọng nói của 2333 lại vang lên.

Ninh Thư cảm thấy chóng mặt, đến lúc tỉnh lại thì cô đã ở trong không gian của hệ thống, đên lúc này Ninh Thư mới phát hiện linh hồn của mình đã mạnh hơn lúc trước, hơn nữa trong nhiệm vụ lần này, linh hồn của cô không những không tiêu hao mà còn có vẻ được tăng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.