Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 954: Chương 954: Nàng dâu (24)




Nữ giám đốc nhìn thoáng qua danh thiếp lại lướt mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt dừng lại một chút trên đứa bé sau lưng Ninh Thư.

“Tôi không biết cô, nếu như cô muốn tìm việc, tôi phải nói lời xin lỗi với cô, tôi đợi một lúc còn có một vụ án phải lên toà.” Nữ giám đốc cầm lấy túi rồi đi, dáng người của nàng yểu điệu, nhìn vô cùng xinh đẹp.

Xinh đẹp là thứ hai, trên người của người phụ nữ này có sự tự tin không gì sánh kịp, phần tự tin này đã đẹp lấn át khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Nữ giám đốc nói mình phải lên tòa, Ninh Thư cũng dự định đến toà án dự thính.

Trên toà án, nữ giám đốc thay bộ váy đỏ tươi như ngọn lửa, mặc một bộ công sở, đầu tóc chải chuốt chỉnh tề, trình bày thẳng thắn trên toà án, đọc nhấn rõ từng chữ như đao, nhìn đến mức Ninh Thư tâm thần nhộn nhạo.

Nếu như mình là đàn ông, thực sự sống chết cũng phải thích một người phụ nữ như vậy, không phải mọi người phụ nữ đều sống cuộc sống họ nên được sống.

Nhìn trong toà án, Ninh Thư cũng cảm thấy có chút ngứa tay ngứa miệng, mình cũng đã lâu rồi không lên toà án, dùng mồm mép thực sự quá sung sướng.

Hai phe đối chọi không phải mắng chửi người ta, mà là dựa vào bản lĩnh chuyên nghiệp tìm ra khuyết điểm của đối phương để áp đảo đối phương.

Nữ giám đốc nhận một vụ án về thương nghiệp, nhìn qua quá trình cũng coi như tương đối dễ dàng.

Vụ kiện này kéo dài hơn hai giờ, cuối cùng đối phương yêu cầu tự hòa giải, hòa giải không được mới chống án.

Nữ giám đốc ra khỏi tòa án, Ninh Thư ôm đứa nhỏ đuổi theo sát.

“Tôi rất khát, tôi mời cô uống cà phê nhé.” Nữ giám đốc nhìn Ninh Thư rồi nói.

Ninh Thư gật đầu: “Được thôi.”

Nữ giám đốc đưa Ninh Thư đến quán cà phê, nhìn Ninh Thư hỏi: “Cô thích uống cái gì?”

“Cà phê Latte!” Ninh Thư nói rằng.

Nữ giám đốc liếc nhìn Ninh Thư: “Tùy tiện như vậy, chắc chắn thích Latte.”

“Thực ra tôi không thích uống cà phê.” Ninh Thư nói: “Tôi còn phải cho đứa nhỏ bú sữa.”

“Phục vụ, cho tôi cà phê Latte và thêm một ly nước trái cây nữa.”

“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” Nữ giám đốc hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nói rằng: “Tôi muốn nộp đơn làm luật sư thực tập tại văn phòng luật sư, tôi muốn đưa đứa nhỏ đi làm.”

Ly cà phê đưa ra, nữ giám đốc trước tiên khuấy đều, nhấp một ngụm mới lên tiếng: “Dựa vào cái gì mà tôi phải mời cô, mà cô còn đem theo một đứa bé, chờ đứa bé của cô lớn hẵng nói.”

“Tôi đã ly hôn, coi như là cô thương cảm cho tôi đi, đứa bé thuộc về tôi, nhà tôi ở ngay cạnh thành phố, tôi một thân một mình ở thành phố này.” Ninh Thư khẽ cười nói.

“Cô có giá trị gì khiến cho tôi chấp nhận cô mang theo đứa nhỏ đi làm?” Nữ giám đốc khuấy đều ly cà phê, lạnh nhạt nói.

Ninh Thư nói rằng: “Tôi chỉ cần có thể thực tập ở văn phòng luật sư của cô, khi được thông qua và có giấy hành nghề luật sư, ngay lập tức tôi sẽ có thể lên tòa án.”

“Cô tự tin vậy?” Nữ giám đốc khẽ nhíu mày: “Nếu như không thể thì sao?”

“Cô thử một chút cũng không có tổn thất gì, nếu như tôi không thích hợp, cô đuổi tôi đi cũng được.” Ninh Thư nói thẳng.

“Vậy được, tôi kiểm tra cô một chút về điều khoản pháp luật, còn có cả tiền lệ án, cô nói cho tôi phải giải quyết vụ kiện thế nào.” Nữ giám đốc ra đề cho Ninh Thư.

Ninh Thư lắng nghe chăm chú, đưa ra đáp án và phương án cụ thể.

Ninh Thư và nữ giám đốc ở lại quán cà phê rất lâu, nữ giám đốc đưa các vụ án trong máy vi tính xách tay cho Ninh Thư xem, có vụ án thương nghiệp, có vụ án hình sự, cũng có vụ án về ly hôn, còn có vụ án về tranh đoạt tài sản, đủ các loại vụ án.

Nữ giám đốc tùy ý chọn ra một vụ án hỏi Ninh Thư nên đặt ra phương án thế nào.

Ninh Thư đều có thể đưa ra biện pháp giải quyết căn cứ vào điều khoản pháp luật, nữ giám đốc và Ninh Thư giống như là đối thủ tranh luận trên toà án.

Hai người ngồi ở quán cà phê cả nửa ngày.

Ninh Thư đánh giá rất cao về nữ giám đốc, cuộc sống mà người phụ nữ này trải qua là điều mà rất nhiều người phụ nữ ước ao ghen tỵ.

Hai người đều nói đến khát khô cổ, bèn uống hai cốc nước, nữ giám đốc nói với Ninh Thư rằng: “Ngày mai cô đến văn phòng luật sư đi làm, trình độ này của cô có thể lên tòa rồi, kết thúc thời kỳ thực tập thì nhanh chóng thi chứng nhận luật sư đi.”

“Cám ơn giám đốc.” Ninh Thư cảm kích nói.

“Tôi tên Thu Lệ, bọn họ gọi tôi là chị Lệ, cô cũng gọi tôi như vậy đi.” Chị Lệ nói rằng.

Ninh Thư có chút kinh ngạc nói rằng: “Chị Lệ, có thể tôi già hơn cô đó, tôi cũng sắp ba mươi rồi.”

“Tôi ba mươi hai.” Chị Lệ nói.

Ninh Thư khẽ cười, gọi: “Chị Lệ.”

Trong lòng Ninh Thư thở phào một hơi, cuối cùng cũng có thể đi làm, hơn nữa còn là mang theo đứa nhỏ đi làm. Luyện thép cũng cần bản thân phải mạnh mẽ, nếu như hôm nay không thể vượt qua khảo nghiệm của chị Lệ, làm sao có thể khiến cô được hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Chị Lệ dặn dò Ninh Thư để ngày mai cô tới văn phòng luật sư không được đến trễ, sau đó liền bước đi.

Ninh Thư ra khỏi quán cà phê rồi đến trung tâm thương mại mua quần áo công sở chuyên nghiệp.

Văn phòng luật sư ở trung tâm thành phố, còn nhà thuê của Ninh Thư ở ngoại ô thành phố, muốn đến văn phòng còn cách một đoạn đi xe cũng mất nửa giờ.

Chị Lệ thực sự là một người phụ nữ có bản lĩnh, ở trung tâm thành phố có một văn phòng luật, ở nơi tấc đất tấc vàng thì một phòng làm việc cũng phải tốn không ít tiền.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư tự mình chỉnh trang một lượt, mang theo đứa nhỏ đi làm.

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, đã bước đi một bước, về sau chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.

Ninh Thư cõng đứa bé đến công ty đi làm đã dẫn đến không ít ánh mắt kỳ lạ.

Bởi vì là luật sư thực tập nên công việc của Ninh Thư chính là chân chạy và chỉnh lý văn kiện.

Chị Lệ cũng không có nhiều sự khác biệt với Ninh Thư, gặp Ninh Thư ở văn phòng luật sư cũng tỏ thái độ không ngó ngàng.

Ninh Thư cũng không để ý, bản thân mình không tạo ra giá trị cho văn phòng, có thể tới văn phòng đã là một khởi đầu tốt rồi.

Có điều mang theo đứa nhỏ đi làm thực sự cực khổ, không biết lúc nào đứa nhỏ muốn lôi kéo mình hay là đói bụng liền gào khóc thật to.

Đứa nhỏ vừa khóc, Ninh Thư sẽ ôm đứa nhỏ ra khỏi phòng làm việc cực nhanh, ầm ĩ đến những người này sẽ có rất nhiều ý kiến.

Ninh Thư đến làm việc một tuần, không ít đồng sự đều đến chỗ chị Lệ để trách móc Ninh Thư, chị Lệ đều nén xuống.

Có đôi khi Ninh Thư ở nhà vệ sinh nghe thấy vài người phụ nữ lắm mồm nói xấu cô ở sau lưng, nói cô nghèo đến điên rồi mới mang theo đứa nhỏ tới nơi làm việc, ảnh hưởng đến tâm trạng làm việc của mọi người.

Ninh Thư cảm thấy không có gì để nói, những người này lúc chỉ huy cô làm việc cũng không khách khí gì, hơn nữa cô cũng hoàn thành được.

Những công kích mà người phụ nữ nhận được đa số đều đến từ phụ nữ.

Ninh Thư mở cửa nhà vệ sinh, nhìn về phía mấy người phụ nữ đang trang điểm trước gương, lạnh nhạt nói: “Tôi đúng là nghèo đến điên rồi, tôi cũng không tin các người về sau không phải mang thai sinh con.”

Ánh mắt của mấy người phụ nữ nhìn Ninh Thư mang theo sự khinh thường nói lên những người phụ nữ này cũng chẳng tính là người có năng lực, nhiều nhất chỉ có thể làm một chút tài liệu và làm chút công việc nhân viên văn phòng.

Những người thực sự có bản lĩnh của văn phòng luật sư căn bản không có thời gian rảnh rỗi nói huyên thuyên sau lưng, người ta đều bận rộn nhận vụ án, vội vàng lên tòa, vội vàng trao đổi với khách hàng của mình.

Chỉ cần qua đoạn thời gian thực tập sinh này là được, đợi đến khi lấy được giấy chứng nhận hành nghề luật sư là có thể lên tòa rồi.

“Một người phụ nữ đã ly hôn thì vênh váo cái gì, là người đàn bà hoa tàn ít bướm mà thôi.” Một người phụ nữ khinh thường nói: “Vừa mới tránh vào bên trong cho đứa nhỏ bú sữa sao? Xì...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.