Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 960: Chương 960: Nàng dâu (30)




Vụ án An Kim Vĩ này quá là đơn giản rồi, muốn chứng cứ có chứng cứ, muốn căn cứ có căn cứ, Ninh Thư ở văn phòng luật sư làm bừa một vụ kiện cũng phức tạp hơn thế này, trên tòa chẳng mấy chốc có thể hoàn thành.

An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư trong bộ đồ công sở, sắc mặt hắn xanh đen, nhưng ánh mắt vẫn rất mập mờ, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ninh Thư.

Ninh Thư yêu cầu bên bị cáo bồi thường phí tổn thất danh dự của bản thân, năm vạn tiền tổn thất tinh thần.

Nghe thấy năm vạn, hai vợ chồng An gia ngồi dự thính suýt chút nữa cũng muốn nhảy dựng lên.

An Kim Vĩ khẽ nhếch khóe miệng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì lại có thể đồng ý thanh toán năm vạn, suýt nữa khiến mẹ An Kim Vĩ ngã ngất.

Vụ kiện đã kết thúc rất nhanh chóng, ra khỏi tòa án, Ninh Thư nói với An Kim Vĩ: “Đây là số tài khoản thẻ ngân hàng của tôi, hãy chuyển tiền cho tôi.”

“Trương Ninh.” An Kim Vĩ gọi Trương Ninh lại, sắc mặt ôn hòa nói: “Em bé vẫn ổn chứ, em lên tòa án, con bé ở nhà một mình sao?”

Ninh Thư thấy bộ mặt diễn kịch của An Kim Vĩ: “Liên quan gì đến anh?”

“Tại sao chuyện không liên quan đến anh, anh là cha của con bé.” An Kim Vĩ vội vàng nói, che ở trước mặt Ninh Thư, do dự một chút: “Ninh Thư, chúng ta quay lại với nhau nhé, để dưỡng dục con bé cho tốt.”

Ôi trời ơi, Ninh Thư suýt nữa nhổ vào mặt của An Kim Vĩ, tại sao một con người có thể vô sỉ đến mức đó, bây giờ thấy cô có thể kiếm tiền và đã khỏi bệnh, lại muốn tái hợp lần nữa.

Mẹ ơi, có phải là cô đã quá khách khí hay không?

An Kim Vĩ thấy Ninh Thư không nói gì, lại còn giơ tay ra cầm lấy tay của Ninh Thư. Ninh Thư đánh thẳng một bạt tai lên mặt hắn: “Đừng cho rằng tôi không biết trong lòng của anh đang suy nghĩ gì.”

“Tốt nhất đừng gây chuyện với tôi, nếu không tôi chơi anh đến chết, có bản lĩnh thì chơi với tôi xem tôi có chơi anh đến chết không.” Ninh Thư bật cười một tiếng: “Tôi là người anh nói bỏ là bỏ, anh muốn nhặt lại là nhặt lại sao? Xì...”

Ninh Thư nện giày cao gót bỏ đi, An Kim Vĩ ôm lấy mặt, ánh mắt tràn đầy thống hận.

“Bây giờ con không thể đối phó với người phụ nữ này, những tâm tư đó của con tốt nhất là nên thu lại.” Cha An Kim Vĩ thở dài một hơi.

“Số tiền cô ta kiếm được ban đầu phải là của nhà chúng ta.” Mẹ An Kim Vĩ nói.

“Cô ta đã lên đời rồi, ôi...” Cha An Kim Vĩ thở dài không biết làm sao, cả người đã già đi rất nhiều.

Ninh Thư đã ra khỏi tòa án, Trương gia đợi Ninh Thư ở cửa, Trương An vội vàng đi tới trước mặt Ninh Thư: “Chị, tại sao chị đã thành luật sư rồi?”

Ninh Thư lạnh lùng đảo mắt qua hắn ta, vẫy xe rồi đi, không hề nói một câu với người của Trương gia mà tới nhà trẻ đón em bé.

Những người của Trương gia là người nhà của nguyên chủ, không phải là của cô, vì vậy nguyên chủ muốn xử lý như thế nào, Ninh Thư không muốn quan tâm.

Bản thân không kiên cường lên, mình mềm yếu thì đừng trách người khác chà đạp, sống như thế nào là lựa chọn của chính mình.

Người phụ nữ đã một lần ly hôn mang theo con nhỏ đã quá khó khăn, cảm thấy thời gian cũng không đủ dùng, mỗi ngày cô phải làm việc, còn phải trông con, vừa làm mẹ lại vừa làm cha, lại còn phụ trách giáo dục con nhỏ, tinh thần của một người có hạn.

Nhiệm vụ này Ninh Thư muốn làm một luật sư, về chuyện công đức, Ninh Thư không nghĩ tới nữa, sự nghiệp đã khiến cô bận bù đầu rồi, chỉ hy vọng Trương Ninh quay lại có thể sống yên ổn như vậy, mang theo con nhỏ sống tốt là được rồi.

Ninh Thư đón lấy em bé liền chuẩn bị trở về, về tới khách sạn, Ninh Thư liền nhận được tin nhắn của ngân hàng, thẻ ngân hàng của cô đã được chuyển vào năm vạn.

Đúng là nhanh thật, món nợ này người nhà An gia không dám lấp liếm.

Người dân sợ nhất là liên quan đến quan chức, lên tòa án là chuyện gì đó tương đương với phiền phức và mất mặt.

Ninh Thư mua xong vé máy bay liền đi luôn, người của Trương gia vẫn còn muốn lân la lại gần Ninh Thư, nhưng đối phương không hề nói một câu, hơn nữa căn bản cũng không biết phương thức liên lạc của đối phương.

Điều này đã chọc tức hai vợ chồng Trương An, cho rằng có người chị có thể làm việc, sau này mượn tiền cũng dễ dàng hơn, nhưng đối phương giống như xì nước mũi, căn bản cũng không để ý tới bọn họ.

Quỷ hẹp hòi, kiếm được tiền cũng không biết giúp đỡ người nhà một chút, đồ vong ân phụ nghĩa.

Trương An không nhịn được lại nổi giận với bố mẹ: “Cha mẹ nhìn xem con gái tốt của cha mẹ được nuôi dưỡng thành lạnh lùng vô tình như vậy, chỉ sợ đã vứt bỏ những người thân thích nghèo khổ chúng ta, ai ai cũng tránh cho xa rồi.”

Mẹ Trương Ninh khẽ nhếch khóe môi: “Còn con là một người có bản lĩnh, gặp phải chuyện không biết quan tâm chị con, lòng người cũng là máu thịt nên chị con mới lạnh lùng như vậy, không còn muốn quan tâm con chút nào.”

“Dù con thế nào đi nữa cũng là em của chị ấy.” Trương An nói không biết ngại mặt: “Nào có ai sẽ tuyệt tình như chị ta.”

“Được rồi, người ta phát đạt là chuyện của người ta, coi như chưa sinh ra đứa con gái này, ta đã nói không cần quan tâm nó nữa thì các người cũng không cần tới, bây giờ mình nhiệt tình trong khi người ta lạnh lùng như vậy đó.” Cha Trương Ninh tức giận khác thường, nói xong xoay người đi luôn.

Trong lòng vô cùng căm giận đứa con gái này không cho mình một chút mặt mũi nào.

Ninh Thư cũng mặc kệ những oán giận, ảo não và trách cứ trong lòng những người của Trương gia, xách vali lên liền ra đi, về tới chung cư nhỏ, mình sẽ làm một bàn ăn Tết ngon lành với căn nhà.

Đông người thì náo nhiệt như vậy nhưng không phải đều đồng lòng, nếu như cho Ninh Thư lựa chọn, cô tình nguyện bỏ qua cuộc sống như vậy.

Sau Tết, Ninh Thư liền bắt đầu công việc, có đôi khi người nhà còn không bằng đồng nghiệp hoặc người xa lạ.

Có một số người nhà lại lợi dụng tình thân lấy của mi, bởi vì mi là con gái của họ, bởi vì mi là chị của họ, bởi vì mi là...

Cho nên đương nhiên bắt mi trả tiền, trả tiền không ngừng mà lại còn không cảm ơn.

Mi đã sống tốt rồi thì nên giúp đỡ những anh chị em khác, nếu như mi sống chẳng ra gì vậy thì đáng đời mi.

Nhân tình có đôi khi đúng là khiến người ta tuyệt vọng như vậy!

Có đôi khi, chúng ta vui với việc tin tưởng cuộc sống là một thứ gì đó, nhưng lại sa vào lý tưởng thế giới của bản thân không thể giải quyết bất kỳ vấn đề gì.

Thấy rõ hiện thực sớm đưa ra tính toán mới là làm chủ cuộc sống của chính mình.

Sau Tết, người nhà An gia liền dự định tìm một người vợ cho An Kim Vĩ.

Từ khi An Kim Vĩ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Trương Ninh, hơn nữa còn là một luật sư lợi hại, kiếm rất nhiều tiền liền có lòng muốn bắt đầu lại với Trương Ninh.

Thế nhưng hai ông bà của An gia đều không đồng ý, Trương Ninh bây giờ không phải là người mà người của An gia có thể áp chế, cho dù là gả đến An gia lần nữa, sự tồn tại đó chắc chắn là hung hăng càn quấy, còn sự sống của những người An gia đều là kẻ nô lệ.

Lúc trước khi Trương Ninh vẫn còn trắng tay đã chơi An gia thành như vậy, lại còn quay về thì người của An gia đều phải dựa vào hơi thở của cô mà sống hay sao?

Cưới vợ không phải là rước cụ tổ về.

Bất kể An Kim Vĩ có bằng lòng hay không, lại là thông qua cách coi mắt mà An Kim Vĩ đã kết hôn lần nữa với người phụ nữ không quá cách biệt tuổi tác với hắn, người phụ nữ này cũng đã ly dị và sinh con, nhưng đứa con đã cho nhà trai.

An Kim Vĩ không bằng lòng, một người phụ nữ đã ly hôn, lại còn là một phụ nữ đã sinh con không hề giống với người vợ tốt trong tưởng tượng của hắn.

Cảm thấy bản thân đã nhặt lại chiếc giày rách của người khác bỏ đi, còn không bằng người vợ trước của hắn, vợ trước Trương Ninh bây giờ đã thay đổi thành con người khác, khác biệt một trời với lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.