Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 919: Chương 919: Sát thủ vương phi (14)




Miệng Nhị hoàng tử hết khép lại mở, một lần liền từ thiên đường tụt xuống địa ngục, vốn nghĩ rằng từ hôn, có thể lấy được dòng cả của Phượng gia, lại không ngờ mất đi một bảo vật.

“Mẫu phi, ta nhất định khiến cho Phượng Thanh Thản một lần nữa thuộc về ta, nàng đã đính hôn với ta nhiều năm như vậy rồi, sẽ không có ai muốn cưới nàng nữa.” Nhị hoàng tử giơ nắm đấm quả quyết.

Đỗ quý phi lắc đầu: “Nếu nàng đã từ hôn với ngươi, mạo hiểm danh tiết bị hủy cũng muốn từ hôn với ngươi, nói rõ là không muốn thành thân với ngươi, hơn nữa phụ hoàng của ngươi cũng sẽ không đồng ý.”

“Chỉ sợ lão thất phu Phượng Xương kia đã nói thân thế của Phượng Thanh Thiển cho phụ hoàng ngươi, trực tiếp mà kín đáo biến Phượng Thanh Thiển thành nghĩa nữ của ta, ngươi và Phượng Thanh Thiển sẽ không có kết quả.” Đỗ quý phi vừa nói vừa muốn quát: “Ngu xuẩn.”

“Ngu ngốc thì thôi đi, lại tự chủ trương như vậy, ngươi là nhi tử của ta, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tìm cho ngươi một thứ nữ sao?” Đỗ quý phi nói một cách lạnh lùng.

Nhị hoàng tử so với Đỗ quý phi vẫn còn non lắm, những khuyết điểm rụt rè không có chủ kiến của Phượng Thanh Thiển trước đây đều biến thành ưu điểm, sau này bọn họ thành thân, còn không phải đều do hắn định đoạt sao?

Nhị hoàng tử thất hồn lạc phách ngồi trên ghế, hối hận không gì sánh được, cuối cùng oán trách nói rằng: “Tại sao chuyện Phượng Thanh Thiển là nữ nhi của công chúa, nàng ta lại không nói cho ta biết, có phải nàng cố ý hay không?”

“Chỉ sợ chính nàng cũng không biết thân thế của mình.” Đỗ quý phi thở dài một hơi: “Lập mưu hơn mười năm, đã bị ngươi hủy rồi, tùy tiện kéo một người của Xích Viêm quốc, cũng là cao thủ dùng độc.”

“Mẫu phi, ta không cam tâm…’’ Nhị hoàng tử gầm lên.

“Không cam tâm thì phải làm thế nào, làm chuyện gì cũng nên nhớ tới phụ hoàng của ngươi, hắn ngồi trên đài cao, chuyện gì đều thấy được rõ.” Đỗ quý phi phất phất tay: “Ngươi ra khỏi cung đi, để cho ta yên tĩnh một lát.”

Đỗ quý phi bây giờ căn bản là không muốn nhìn thấy hắn.

Bên này, Anh Túc vừa ra khỏi cửa cung đã bị Phượng Xương ấn vào trong xe ngựa, lấy tốc độ nhanh nhất về tới Phượng gia, sau đó nói với Anh Túc: “Ở trong tiểu viện của mình mà suy nghĩ cho kỹ, đừng có chạy lung tung.”

“Ngươi có tư cách gì mà giam giữ ta, ta muốn đi đâu là chuyện của ta, không cần ngươi xen vào.”Anh Túc lạnh mặt nói.

Phượng Xương vẻ mặt muốn nói bệnh của ngươi lại tái phát, không để ý tới nàng: “Ở nhà cho tốt là được.”

Mẹ nó, coi nàng như bệnh nhân tâm thần, cái con ngu Phượng Thanh Thiển kia, cô mở miệng ra là toàn nói linh tinh.

“Tướng quân, nên dùng bữa rồi, Thanh Thiển cũng ở đây à, cùng nhau dùng bữa đi.” Phượng phu nhân từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Anh Túc, sắc mặt cứng đờ, lập tức ôn hòa mời Anh Túc.

Anh Túc buồn cười, trong lòng không biết là hận nàng tới mức nào, sao còn có thể mỉm cười mời nàng chứ, giả nhân giả nghĩa.

“Ta không ăn sơn hào hải vị, ta đi ăn rau dại của ta.” Anh Túc cố ý nói.

Vẻ mặt của Phượng phu nhân đều có chút khó coi, nhịn không được nhìn về phía Phượng Xương, nói: “Ta lập tức sai hạ nhân mang thức ăn tới tiểu viện của ngươi.”

“Không cần như thế, ngươi cứ như trước kia không nhìn đến ta là được rồi, không cần giả bộ hiền từ làm gì, ta nhìn thấy sẽ cảm thấy mệt mỏi.” Anh Túc khoát tay áo, trực tiếp từ chối Phượng phu nhân, sắc mặt Phượng phu nhân khỏi nói cũng biết khó coi cỡ nào.

Phượng Xương nói với Phượng phu nhân: “Phu nhân, đừng quan tâm tới nàng, nói lời khó nghe nào ngươi chỉ cần không nghe là được.”

“Tướng quân không trách thiếp là được, Thanh Thiển là người tâm tư mẫn cảm lại không thích nói chuyện, bình thường có chuyện gì cũng không nói, thiếp phải quản lý Phượng gia, có đôi khi sẽ không thể tránh khỏi mà bỏ quên nàng.” Phượng phu nhân giải thích với Phượng Xương.

“Sau khi Thanh Thiển rơi xuống nước thì không được bình thường, có cần tìm đạo sĩ trừ tà hay không, người nhìn nàng xem, khác hoàn toàn so với trước kia, như là hai người vậy, cứ không biết đạo lý như vậy.” Phượng phu nhân không quên chuyện mình bị cô ta đẩy ngã trên đất, ngay trước mặt hạ nhân, điều này khiến cho uy nghiêm của nàng bị bôi nhọ.

“Không sao, ta tin tưởng nàng.” Phượng Xương dẫn đầu đi vào nhà.

Ninh Thư không nhịn được phải hỏi: “Ngay cả đối nhân xử thế cơ bản cô cũng không biết à?” Cứ lạnh lùng như vậy cũng được à?

“Ha ha, cáo đến chúc tết gà, không có ý tốt.” Anh Túc nói một cách lạnh lùng: “Cùng nữ nhân như vậy ăn cơm, ta sợ ta sẽ không tiêu hóa được.”

“Bà ta dối trá thế sao?” Ninh Thư hỏi, chẳng lẽ phải chửi ầm lên với cô ta mới không phải là giả dối, bà ta không cần hình tượng nữa à?

“Phượng Thanh Thiển, mẹ cả của cô bắt nạt cô như vậy, cô còn nói giúp cho bà ta, kẻ không bỏ qua cho thứ nữ, dối trá lại độc ác.” Anh Túc tràn đầy châm chọc: “Quả nhiên là người cổ đại, cổ hủ lại đáng buồn.”

Ninh Thư:...

“Ý của cô là Phượng phu nhân không đủ rộng lượng?” Ninh Thư hỏi.

“Ngay cả một thứ nữ đều không thể tha, còn nói gì mà rộng lượng, nữ nhân như vậy còn được khen trị gia có đạo.” Anh Túc nói một cách lạnh lùng.

Ninh Thư: →_→

Rộng lượng?

Đối lập chính là không rộng lượng, đứng ở góc độ Phượng phu nhân, trượng phu chiến thắng trở về trở về mang theo một nữ nhân đang mang thai, sinh ra thứ nữ, những thứ này đều phải chịu đựng.

Ha ha, người khác chính là không rộng lượng, Anh Túc đối đãi tình địch được gọi là một ra tay quyết đoán, là sự vô tình rất cool ngầu, giết chết những người không biết xấu hổ cứ quấn riết lên người nam nhân của cô ta, bà đây theo đuổi một đời một thế chỉ có hai người.

Lúc đó tại sao cô lại không nói rộng lượng nữa đi.

Không nên nhất bên trọng nhất bên khinh quá nghiêm trọng, chỉ cần có lợi cho mình thì đều đúng.

Ha ha...

“Thái độ của cô như thế, làm như cô có thể chấp nhận chồng mình còn có những nữ nhân khác vậy.” Ninh Thư nói.

“Chồng ta chỉ có thể trung thành với ta, ngay cả chuyện này cũng không thể làm được, thì hắn không xứng với ta.” Anh Túc bật cười một tiếng “Ta chỉ muốn thể xác và tâm hồn hắn đều thuộc về ta.”

Ha ha...

Ninh Thư lười nói với cô ta, căn bản là nói cũng không thông, Anh Túc là một nữ nhân cực đoan mà ích kỷ, mình làm cái gì cũng đúng.

Ninh Thư bắt đầu chiếm giữ thân thể, Ninh Thư phát hiện mỗi lần chiếm giữ thân thể, sẽ phải trải qua một lúc mệt mỏi, thân thể này đi vào một trạng thái đổi người.

Dùng lời của Phượng Xương để nói, chính là chứng điên cuồng càng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Phượng Thanh Thiển, cô lại bắt đầu, cô không thể yên tĩnh một chút à?” Anh Túc hô lên.

Ninh Thư giơ nắm đấm lên, giật giật cái cổ, lạnh nhạt nói: “Ta cũng muốn đi ra hít thở không khí.”

“Tiểu thư, chủ viện bên kia đưa thức ăn tới, muốn dùng bữa ạ?” Phái Lam hỏi.

“Cũng được.” Ninh Thư gật đầu.

Một nha hoàn mang theo hộp đựng thức ăn tiến đến, mang một bàn đồ ăn đủ sắc hương vị bày lên.

Ninh Thư cầm đũa lên, gắp đồ ăn lên ăn thử,… cũng không tệ lắm, Ninh Thư từ từ ăn, nhai kỹ nuốt chậm, từ khi tới thế giới này, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm.

Uống canh nóng, sưởi ấm dạ dày, chính là một bữa cơm có thể khiến người ta cảm thấy hạnh phúc, còn sống thật là hạnh phúc.

Ninh Thư ăn xong rồi, nha hoàn đưa cơm kia thu khay lại, Ninh Thư lau miệng, nói: “Thay ta cảm ơn mẫu thân.”

Nha hoàn sửng sốt một chút, hành lễ nói: “Nô tỳ đã rõ.”

Ăn cơm no rồi, Ninh Thư vươn người một cái, bắt đầu ở trong sân tản bộ, mắt điếc tai ngơ mặc kệ Anh Túc rít gào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.