Chi Đào không kịp chuẩn bị bị gãy cổ tay, sắc mặt lập tức trắng nhợt, lập tức đau đến kêu thảm một tiếng, liền hô lên: “Tay, tay, tay...”
“Tay của ta...” Chi Đào tay mềm oặt.
Trong mắt Anh Túc lóe lên một tia ghét bỏ, buông lỏng tay Chi Đào ra, Chi Đào một tay vịn cổ tay của mình, có chút chất vấn: “Tiểu thư, người làm gì vậy, người làm gì thế hả.”
Vô duyên vô cớ đem cổ tay của nàng bẻ gãy.
“Ta chán ghét có người đụng vào ta.” Anh Túc nói một cách lạnh lùng.
Chi Đào quả thực lòng nóng như lửa đốt, cộng thêm đau nhức trên cổ tay, nhịn không được la lớn: “Tiểu thư, người có phải bị quỷ nhập hay không, hiện tại là lúc nào rồi.”
“Ngươi mới bị quỷ nhập.” Anh Túc đứng lên, đi tới trước mặt Chi Đào, tát bốp bốp cho Chi Đào hai cái bạt tai: “Ngươi là ai.”
Lúc này, ngoài phòng truyền tới tiếng bước chân, ngay sau đó phu nhân mặc áo gấm đi tới, Phượng phu nhân qua tuổi ba mươi, bảo dưỡng rất tốt, bên cạnh là con gái của mình Phượng Phi Yên.
Phượng Phi Yên rất mỹ lệ, y phục trên người cũng được cắt tỉ mỉ, đồ trang sức cũng lựa chọn tinh tế để hợp với quần áo, toàn bộ trông như cô gái được bao phủ trong mây khói mờ ảo.
Mỹ lệ vô song!
Phượng phu nhân thấy Anh Túc một bộ quần áo ướt nhẹp, bên trên còn dính rêu và nước, đầu tóc rối bời, nhịn không được cau mày lớn tiếng nói rằng: “Nhìn ngươi còn ra bộ dạng gì nữa, còn không mau thay y phục đi.”
“Tứ muội muội, mặc đồ ẩm ướt như ngươi, nếu như bị người thấy được sẽ phá hủy danh tiếng đấy.” Phượng Phi Yên quan sát toàn thể Anh Túc một cái, có vẻ vô cùng cao ngạo.
“Nhanh thay y phục đi.” Phượng phu nhân nói rằng: “Thị nữ của ngươi hầu hạ ngươi thế này à.”
“Phu nhân, phu nhân người làm chủ cho nô tỳ đi.” Chi Đào quỳ trên mặt đất, khóc hô: “Nô tỳ vốn định thay quần áo cho tiểu thư, nhưng tiểu thư lại bẻ tay nô tỳ, lại tát nô tỳ hai cái, không phải nô tỳ hầu hạ không chu toàn.”
Anh Túc trông càng lạnh lùng, ánh mắt nhìn Chi Đào càng thêm băng lạnh, trong lòng triệt để từ bỏ Chi Đào, bình thường nàng ta chỉ liên lụy làm chậm trễ chuyện của nguyên chủ, hiện tại còn dám bán chủ cầu vinh.
Phượng phu nhân thấy bộ dạng kiêu căng khó thuần của Anh Túc, khác hẳn Phượng Thanh Thiển lúc trước, nhịn không được nói rằng: “Ngươi có phải trúng tà hay không, hả, ngươi đây là ánh mắt gì?”
“Mẹ ta hỏi thì ngươi nói đi, ngươi tại sao không nói lại.” Phượng Phi Yên nhịn không được nói.
“Thay quần áo cho Tứ tiểu thư.” Phượng phu nhân phất phất tay, gọi nha hoàn sau lưng thay quần áo cho Anh Túc.
Anh Túc mặt mày lạnh lẽo, dùng quyền cước đem những nha hoàn này đánh ngã, động tác sạch sẽ lưu loát không gì sánh được, hạ thủ cũng rất tàn nhẫn, không phải bóp cổ thì là đánh gãy tay.
Phượng phu nhân thấy nha hoàn lụ khụ kêu rên cả phòng, nhíu chặt lông mày: “Phượng Thanh Thiển ta thấy ngươi thực sự là bệnh không nhẹ, nước vào đầu rồi có phải hay không.”
“Ta bị nước vào, đều là nhờ ai ban tặng.” Anh Túc nói một cách lạnh lùng.
“Phượng Thanh Thiển, ngươi đây là ý gì, chẳng lẽ có người đẩy ngươi xuống sao.” Phượng Phi Yên nhịn không được nói.
“Phượng Thanh Thiển, ngươi chỉ là một đứa con gái thứ, lại dám nói chuyện như vậy với mẹ ta, thấy mẹ ta cũng không hành lễ.” Phượng Phi Yên quát lớn với Anh Túc.
Anh Túc lưng thẳng tắp: “Ta cũng sẽ không hành lễ với nữ nhân tâm địa ác độc, ta lạy trời lạy đất cũng không quỳ lạy nữ nhân như vậy.”
Phượng phu nhân có chút đau đầu xoa trán một cái: “Ta thấy đầu óc ngươi không minh mẫn lắm.”
“Phi Yên, đi gọi thêm nha hoàn qua đây, đem nha đầu này trói lại, không thể tùy tiện để nàng nổi điên.” Phượng phu nhân nói với con gái mình, trong phòng này nha hoàn đều không đứng dậy nổi.
“Kêu đại phu qua đây nữa, khám não cho Phượng Thanh Thiển.”
“Vâng, nương, nữ nhi đi đây.” Phượng Phi Yên hừ một tiếng với Anh Túc, nhấc váy bước qua cánh cửa đi ra.
Anh Túc nói một cách lạnh lùng: “Đầu óc của ta không có vấn đề, là các người có vấn đề.”
Anh Túc trực tiếp quét ngáng chân Phượng phu nhân và Phượng Phi Yên một cái, khiến hai người trực tiếp ngã xuống đất.
Phượng phu nhân có khi nào thì phải chịu khổ như vậy, té trên đất đỡ thắt lưng không đứng dậy nổi.
Anh Túc bật cười một tiếng, vỗ vỗ tay của mình, nói một cách lạnh lùng: “Về sau bớt đi trêu chọc ta, nếu không sẽ khiến các người không chịu nổi đâu.”
Phượng Phi Yên vội vã từ dưới đất bò dậy, vội vã dìu mẫu thân của mình dậy, hô lên với Anh Túc: “Phượng Thanh Thiển ngươi có phải điên rồi hay không, ngươi dám đối xử như thế với mẫu thân.”
Phượng phu nhân đau hông, cắn môi nói với Phượng Phi Yên rằng: “Chúng ta đi.”
Đoàn người bẩn thỉu bước ra khỏi cái viện cũ nát.
“Tiểu thư, người, người...” Chi Đào ngẩn ngơ: “Người có phải điên rồi hay không?”
“Từ hôm nay trở đi, ngươi không phải người của ta, ngươi muốn trèo cao thì đi mà trèo cao.” Anh Túc sắc mặt trong trẻo lạnh lùng cất tiếng.
Mặc dù là cùng một thân thể, nhưng bởi vì linh hồn thay đổi, khí chất cả người đều khác, rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nhưng vừa nhìn là biết không cùng một người.
“Cút ra ngoài, đừng lượn lờ trước mặt của ta nữa, nếu không lần sau thứ gãy sẽ là chân của ngươi.” Anh Túc quát lớn với Chi Đào, sát khí ác liệt đập vào mặt Chi Đào.
Chi Đào lạnh cả người, nhìn Anh Túc như gặp quỷ, xoay người chạy ra khỏi phòng.
Chi Đào vừa ra, Anh Túc toàn thân thả lỏng ra, thân thể này thật là kém, chỉ đánh hai quyền đã rất khó chịu, cạn khí hoảng hồn.
Anh Túc mở ra tủ quần áo, tìm y phục trắng trong thuần khiết, thay đổi quần áo ướt sũng trên người, cảm giác có chút mệt, định nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.
Đợi nghỉ khỏe, sau đó sẽ chuẩn bị lập kế hoạch cho cuộc đời mới của mình.
Anh Túc lúc này mới vừa nhắm mắt lại không bao lâu, đột nhiên ngồi dậy, tay nâng đầu cực kỳ thống khổ, nàng cảm giác mình đau đầu như muốn nổ ra.
Một sức mạnh không tên muốn bài trừ linh hồn của nàng ra khỏi thân thể.
“Cô là ai?” Anh Túc cắn môi nói.
“Cô là cô hồn dã quỷ gì, lại chiếm lấy cơ thể của ta, ta là Phượng Thanh Thiển.” Ninh Thư thật tình cảm thấy hết chỗ nói rồi, không ngờ chính mình đến chậm một bước, linh hồn Anh Túc đã vào trong thân thể Phượng Thanh Thiển.
Hơn nữa Ninh Thư phát hiện linh hồn Anh Túc tuy không tính là cường đại, nhưng lại mang theo một luồng khí mạnh mẽ hung sát, hơn nữa oán khí tận trời, làm cho linh hồn của nàng có vẻ cực kì có lực công kích.
Ninh Thư không phải chưa từng gặp linh hồn, nhưng linh hồn hắc ám như vậy còn chưa từng thấy qua, một sát thủ, tay dính không ít mạng người, bất kể là lương thiện hay là độc ác, đều giết.
Có thể trở thành vua sát thủ sao có thể là hạng người lương thiện.
Ninh Thư mãi không có cách nào hòa vào trong thân thể Phượng Thanh Thiển, khí âm sát trong linh hồn đối phương làm cho linh hồn của cô cực kì khó chịu.
Ninh Thư điều động lực tinh thần, chậm rãi đem linh hồn của chính mình hòa vào trong thân thể.
Anh Túc ôm đầu của mình, vô cùng thống khổ, cắn răng nói rằng: “Phượng Thanh Thiển, cô đã chết, cô sống vô ích như vậy, còn không bằng ta thay cô sống, sống một cuộc đời hào quang lấp lánh.”