Ninh Thư cũng coi như đã nhìn thấy sự nuông chiều của cha Ngụy đối với con trai mình rồi, nói từ hôn là từ hôn, nói không đính hôn là không đính hôn.
Tựa như Sư Tuệ Đế nói, Ngụy Lương Nguyệt chính là kẻ có một người cha để hắn muốn làm gì thì làm, cha vừa chết, Ngụy Lương Nguyệt phải chịu gấp bội nỗi khổ đáng phải chịu của nửa đời trước.
Con trai muốn đi rèn luyện, cha Ngụy thay Ninh Thư chuẩn bị rất nhiều thứ, cộng thêm những thứ bản thân Ninh Thư chuẩn bị, đủ hai túi đựng đồ.
Qua việc tu luyện trong khoảng thời gian này, thực lực của Ninh Thư cũng tăng lên rất nhiều, Thiểm Phong điêu có sự nuôi dưỡng của cô, kích thước thay đổi rất lớn, lúc sải cánh rộng gần bằng một căn phòng.
Cha Ngụy tiễn Ninh Thư đến cửa tông môn, mở ra trận pháp bảo vệ, vươn tay vỗ vỗ vào tay Ninh Thư: “Hãy sống để trở về, cha ở tông môn chờ con trở về.”
“Cha người yên tâm, con sẽ sống đến khi tiễn người trước lúc lâm chung.” Ninh Thư nhe răng nói.
“Thằng nhóc thối.” Cha Ngụy vỗ đầu Ninh Thư, dặn dò nhiều lần: “Đi ra khỏi nhà, tầm mắt cũng phải trưởng thành hơn, gặp phải người có ác ý với con, trực tiếp giết, đừng có nghĩ chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, người già và trẻ nhỏ cũng đừng tùy tiện làm khó.”
“Vâng, người già có thể là kẻ mạnh tu luyện thành công, trẻ nhỏ bôn ba ở bên ngoài có thể là con cháu của kẻ mạnh, không chú ý chút thôi sẽ gây ra họa, con biết rồi thưa cha.” Ninh Thư thả Thiểm Phong điêu ra, nhảy lên lưng nó, nói với cha Ngụy: “Cha, trở về đi, con đi đây.”
Thiểm Phong điêu vỗ cánh, bay vào không trung, tốc độ rất nhanh, Ninh Thư quay đầu nhìn thấy cha Ngụy còn đứng tại chỗ, nhỏ dần thành một điểm đen nhỏ.
Ninh Thư quay đầu lại, ngồi trên lưng Thiểm Phong điêu, trong lòng suy nghĩ nên đến đâu đi tìm Diệp Vũ.
Thể nào cũng sẽ gặp, hơn nữa có rất nhiều người đuổi giết Diệp Vũ, muốn lấy tiên phủ trên người Diệp Vũ, chỉ cần tốn chút nguyên tinh, thể nào cũng sẽ nhận được manh mối của Diệp Vũ.
Từ xa trông thấy một cái trấn nhỏ, Ninh Thư vỗ vỗ lưng Thiểm Phong điêu, để nó xuống dưới.
Chờ đến khi tới cửa trấn nhỏ, Ninh Thư thu Thiểm Phong điêu về, đi vào quán ăn trong trấn nhỏ, nghĩ chỗ dừng chân ăn uống này tập trung đủ loại giáo phái, dễ có tin tức nhất.
Ninh Thư gọi một ít đồ ăn, vừa ăn cơm vừa chú ý, chú ý người chung quanh nói chuyện, chủ đề nói chuyện trong miệng những người tu luyện trên đao dính máu này không phải phụ nữ thì là bảo vật, nhưng không có ai nói về Diệp Vũ.
Trời đất bao la, cô phải đi đâu tìm?
Lúc này, một người ở bàn bên cạnh Ninh Thư đột nhiên khẽ nói: “Mọi người biết đệ tử phản bội bỏ trốn của Hồng Môn tông Diệp Vũ không? Trên người có tiên phủ - bảo vật lợi hại như vậy, hiện tại Hồng Môn tông đều phái người truy sát Diệp Vũ.”
“Đây chẳng phải tin tức cũ sao? Đoạn thời gian trước ta còn nghe nói Diệp Vũ xuất hiện trong Ngao Ngọc cốc, thu hết các thần thú trong Ngao Ngọc cốc đi.” Một người khác nói rằng.
“Ta cũng biết, ta cũng biết, ta còn nghe nói Diệp Vũ có được một binh khí rất thần kỳ, lợi hại thật.” Một người vội vã nói ra tin tức của mình.
Cảm giác Diệp Vũ tồn tại như thể châu chấu, đi tới đâu là nơi đó không còn một ngọn cỏ, đồ vật tốt đều bị cướp sạch.
Ninh Thư tiến tới, hỏi mấy người đó: “Người anh em, vậy các người biết hiện tại Diệp Vũ ở đâu không.”
Bốn người cảnh giác nhìn Ninh Thư, thấy Ninh Thư ăn mặc thô sơ, cực kỳ hà tiện, nói một cách lạnh lùng: “Nhóc con, dám nghe trộm chúng ta nói chuyện.”
“Hiểu lầm, hiểu lầm, ta cũng không muốn nghe trộm các đại ca nói, ta mua bình rượu bồi tội cho các đại ca.” Ninh Thư kêu tiểu nhị cho một bình rượu, lần này làm cho sắc mặt bốn người đàn ông đó đẹp hơn chút.
“Không dối gạt các vị đại ca, ta cũng muốn đi tìm Diệp Vũ lấy chút may mắn.” Ninh Thư ước mơ nói: “Trong tay Diệp Vũ có rất nhiều bảo bối.”
Mấy người đàn ông thấy bộ dạng của Ninh Thư, lập tức khinh bỉ: “Chỉ bằng ngươi, chỉ e cũng là vong hồn dưới kiếm Diệp Vũ, Diệp Vũ cực kỳ độc ác, nhiều người đuổi theo giết hắn như vậy, ngược lại những người đuổi giết đều chết hết, cả người hắn rất tà môn, không nên đi chịu chết.”
“Không sao, ta chỉ đi xem thử, nếu như Diệp Vũ thực sự quá mạnh, ta sẽ không đụng vào, trực tiếp chạy trốn.” Ninh Thư nói.
Ninh Thư làm bộ sợ đau chọn một món ăn cho bốn người đàn ông, một người nói cho Ninh Thư biết Diệp Vũ có thể đi về hướng Sa thành.
Ninh Thư mua bản đồ, Sa thành nơi đó đều là địa bàn của Huyết Luyện môn, lẽ nào Diệp Vũ đi tìm Liễu Viện Viện rồi, còn nhớ Liễu Viện Viện là đại đệ tử đứng đầu Huyết Luyện môn.
Cuối cùng, Ninh Thư vẫn quyết định phải đi Sa thành, ra khỏi trấn nhỏ nhảy lên lưng Thiểm Phong điêu, đi về hướng Sa thành.
Đến Sa thành đã là năm ngày sau đó, hơn nữa tốc độ của Thiểm Phong điêu rất nhanh, nhưng vẫn tốn thời gian lâu như vậy, cảm giác Diệp Vũ chạy khá nhanh, cũng không biết cái đồ hổ cái Yến Kiều đi theo bên người Diệp Vũ có chịu được không.
Thu Thiểm Phong điêu vào túi linh thú, Ninh Thư đi vào Sa thành, cảm giác Sa thành khác với những chỗ đặc biệt, mỗi một người đi qua bên cạnh cô đều có hơi thở máu tanh nồng nặc, cũng không biết đó là máu của linh thú hay là máu người.
Hơn nữa ánh mắt của những người này đều rất tà ác, nói chung vừa nhìn đã biết không phải người tốt gì, quả nhiên Huyết Luyện môn hẳn phải là tổ chức ma giáo gì đó.
Ninh Thư bị đệ tử trông giữ cửa thành của Huyết Luyện môn vơ vét mấy đồng nguyên tinh, sau đó cho cô một tấm bảng gỗ, có tấm bảng gỗ này lần sau vào thành sẽ giảm hai mươi phần trăm.
Ninh Thư:...
Thật là đen tối, mỗi lần vào thành đều phải đóng tiền.
Thu tấm bảng gỗ lại, vào Sa thành, trước tiên Ninh Thư tìm một nhà trọ, lại bị vơ vét mất mười đồng nguyên tinh, Ninh Thư cũng nghi ngờ mình lọt vào ổ cướp.
Huyết Luyện môn đúng là đen tối.
Có điều trên người Ninh Thư rất nhiều nguyên tinh, cô đến tìm Diệp Vũ, những việc nhỏ nhặt này không quan trọng.
Ninh Thư gọi mấy món giá đắt khét mà ăn không đủ no, khóe mắt lại nhìn thấy hai bóng lưng quen thuộc.
Ninh Thư ném mấy đồng nguyên tinh lên bàn rồi đuổi tới: “Này, hai người phía trước đứng lại ngay cho ông đây.”
Diệp Vũ vốn đang đi dạo cùng Liễu Viện Viện, lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Diệp Vũ vừa nghe thấy giọng nói này, suýt nữa cho là mình gặp ảo giác.
Xoay đầu lại nhìn thấy Ninh Thư người đầy bụi bẩn, con mắt liền đỏ lên: “Ngụy Lương Nguyệt, ngươi thực sự vẫn dám tới tìm cái chết.”
Liễu Viện Viện nhìn Ninh Thư, khẽ cười, nhưng trong đáy mắt đầy vẻ độc ác khắc cốt ghi tâm và hưng phấn, hiển nhiên là nhớ lại cảnh bị Ninh Thư đánh thảm trong bí cảnh rồi.
“Hoan nghênh đệ tử Thiên Đạo tông tới Sa thành của Huyết Luyện môn ta làm khách, là chủ nhà, Liễu Viện Viện ta nhất định sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt.” Liễu Viện Viện cười nói với Ninh Thư, gương mặt diễm lệ như hoa hồng nở rộ, tràn đầy ác ý.
Ninh Thư không để ý đến uy hiếp của Liễu Viện Viện, ngược lại nhìn Diệp Vũ vẫn luôn cười lạnh hỏi: “Ơ, đồ hổ cái kia không đi cùng với ngươi sao? Lẽ nào ngươi giết nàng rồi?”
Yến Kiều đi theo chân Diệp Vũ, cho dù Diệp Vũ phản bội Hồng Môn tông, nhưng Yến Kiều cũng khăng khăng một mực chạy theo Diệp Vũ, hoàn toàn bất chấp tình cảnh cha già tông chủ Hồng Môn tông của mình, tùy hứng như vậy.
Nhưng bây giờ Yến Kiều lại không ở bên người Diệp Vũ, mà Liễu Viện Viện và Diệp Vũ lại đi cùng nhau.