Dịch: Kemkensi
***
Ninh Thư nghe 2333 nói xong, thật sự muốn cười vào bản mặt của 2333 một trận, cái loại nhiệm vụ đụng độ với đám hệ thống hoang dại đấy chẳng có chỗ nào dễ xơi.
Rõ ràng là một đám cắm plug-in bật hack chói mù mắt chó đấy, có hiểu không hả?
Hơn nữa đám hệ thống đấy, xin gì cũng cho.
Rất khó hoàn thành nhiệm vụ, 2333 còn mặt dày nịnh hót bảo đơn giản, người làm nhiệm vụ còn chẳng phải nó nữa là.
Tuy giờ đã biết 2333 là con người, nhưng Ninh Thư vẫn rất muốn đập meme nhổ nước bọt vào mặt nó.
Ninh Thư xua tay nói: “Tạm thời tôi chưa muốn làm nhiệm vụ hệ thống.”
Nhiệm vụ của hệ thống còn chưa làm tròn, ở đấy mà đòi rình thời cơ đi bắt đám hệ thống hoang dã thoát ly ký chủ.
Lại chẳng biết rõ đám hệ thống hoang dã đó có mánh khóe, thủ đoạn gì.
Khó chơi vô cùng.
“Ở đấy mà chờ đi.” Ninh Thư nói.
2333 không thất vọng lắm: “Được.”
“Vì sao cậu bị chọn làm hệ thống?” Ninh Thư hỏi.
2333: “Không nhớ nữa, những chuyện trước khi thành hệ thống đều không còn nhớ nữa.”
Ò, quên mất chuyện khi 2333 trở thành hệ thống đã bị xóa hết ký ức ban đầu.
Bây giờ buồn chán muốn tâm sự tuổi hồng với 2333, kết quả lại chẳng đào ra được chuyện gì.
Ninh Thư ngồi xếp bằng dưới tán cây, bóp pháp quyết bố trí Tụ Linh Trận, buổi tối không có mặt trời, hấp thu linh khí tạm vậy.
Dù sao hấp thu linh khí cũng được, mà hỏa năng cũng được, như nhau cả.
Cái nào nhiều thì hấp thu cái đó.
Ninh Thư lang thang mấy ngày trời, không thu hoạch được gì, ngay cả thiên tài địa bảo gì gì đấy cũng không gặp.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, không khí ẩn chứa linh khí tưới mát tâm trí, thẫm đẫm ruột gan.
Vừa mới nhắm mắt bắt đầu tu luyện, lại nghe thấy tiếng động loạt xoạt trước mặt.
Ninh Thư mở mắt, thấy có ba người bất thình lình rơi từ trên trời rơi xuống trước mặt cô.
Đất cát bay mù mịt, Ninh Thư nghệt mặt nhìn đám người đột nhiên xuất hiện.
Trong đó còn có hai người quen, một là đại thúc vội về chịu tang, hai là tên gian thương tóc bạc, và ba là một nhân vật mới xuất hiện cô chưa gặp lần nào.
“Sao phải đáp xuống chỗ rừng rậm hoang vắng này?”
“Tôi phát hiện ra gần chỗ này có nhiệm vụ giả, có thể sai làm việc vặt.” Thanh niên tóc bạc nói, giọng điệu chậm rì rì này Ninh Thư rất quen thuộc.
“Nhiệm vụ giả nào lại ngu ngốc tới mức độ đi nhận cái nhiệm vụ này? Thế giới này nát như tương đậu rồi, cho dù có hoàn thành được nhiệm vụ, cũng chẳng được sơ múi gì.”
Nhiệm vụ giả ngu ngốc Ninh Thư:……
Bầu trời đầy sao, gió lạnh thê lương thổi, nội tâm Ninh Thư tĩnh lặng, không có chút gợn sóng.
Mấy người này giỏi lựa thời gian ghê ha, lúc cô khốn khổ ở trong lồng, sao không thấy bọn họ xuất hiện.
Tới khi cô chạy thoát rồi, mấy người này lại tòi ra muốn sai cô làm việc vặt.
Người đàn ông lạ mặt nhìn thấy Ninh Thư ngồi dưới tán cây, bước tới: “Cô là nhiệm vụ giả hả?”
Ninh Thư đứng lên, lắc đầu: “Không, không phải tôi.”
“Baby, ịt díu.”
“Ờ rồi, tôi chính là nhiệm vụ giả ngu ngục trong lời các người nói đó.”
“Ỏ, ghi thù rồi à? Cô không hề ngu tí nào, biết rõ thế giới này sắp sụp đổ rồi, vẫn dùng sức mạnh của bản thân để chữa trị, quả đúng là nhiệm vụ giả ưu tú.” Người đàn ông xa lạ nói với Ninh Thư.
Ninh Thư: Hờ hờ…....
Trên người đàn ông này tỏa ra hương thơm, như kiểu xức nước hoa vậy, đêm tối lại còn ở giữa rừng, nhất thời không thấy rõ được mặt của người này.
Giáo y đại thúc thì mặc cả bộ đồ đen giữa màn đêm, quả thực một lời khó nói hết, không nhìn kỹ thì không biết ổng đang đứng nơi nào.
Trong tay thanh niên tóc bạc cầm một quyển sách da rất dày, quyển sách này hình như chưa bao giờ rời khỏi tay hắn.
Trông thấy ba người này, Ninh Thư xoay người bỏ đi, tuy không biết bọn họ tới đây làm gì, nhưng cô cũng có nhiệm vụ của riêng mình, cũng không phải tới để hầu hạ cho bọn hắn.
Anh chàng cả người nồng nặc mùi hương ngăn cản Ninh Thư: “Đi đâu thế?”
“Đi ỉa.”
“Con gái không được thô thiển như vậy.”
“Tôi là đàn ông.”
Người kia lập tức lui về sau một bước: “Vì sao lại nhận loại nhiệm vụ trái với giới tính thật? Không thấy khó xử hả? Hay là cậu muốn sờ mó thân thể người ủy thác, dâm loạn người ủy thác chứ?”
Ninh Thư:……………
“Có loại biến thái này à?” Ninh Thư không thể tưởng tượng hỏi.
“Đương nhiên là có, có người muốn nếm thử cảm giác trở thành phụ nữ ra sao, tò mò cảm xúc khi phụ nữ lên đỉnh sẽ như thế nào.” Thanh niên dâm dật lên tiếng.
Ninh Thư:……………
Vì sao cô lại đàm luận loại đề tài này với một thằng đàn ông xa lạ, hơn nữa còn là một kẻ bóng bẩy thích khoe mẽ bề ngoài.
Một người đàn ông làm bản thân thơm nồng nặc, không phải có bệnh chứ?
Ninh Thư nhanh chân vòng qua người hắn chạy trốn, ba người này đều không phải nhân vật dễ đối phó, không thể chơi với mấy thể loại này.
“Cô không cần câu hỏi cuối cùng của mình nữa à?” Thanh niên tóc bạc gập sách lại hỏi Ninh Thư.
Nhận ra cô rồi?
“Tôi còn có nhiệm vụ của mình, chúng ta đường ai nấy đi đi.” Ninh Thư nói, nhìn về phía giáo y đại thúc.
Lần trước bị hắn bắn chết, lòng còn sợ hãi, cô vẫn còn bị bóng ma tâm lý đây này, không muốn làm nhiệm vụ với hắn nữa đâu.
Ninh Thư đảo mắt một vòng, nhưng cô vẫn chẳng thể phát hiện ra gã giáo y đang đứng chỗ nào.
Trời tối mù, dù gã không vận nguyên cây đen, cũng chẳng ai nhìn thấy người.
“Thế giới này, cho dù cô hoàn thành được nhiệm vụ, cũng sẽ không thu hoạch được thứ gì tốt, chi bằng đi theo chúng tôi, có thể tranh thủ được vài ích lợi.” Thanh niên tóc bạc nói.
“Kể cả cho dù cô có nghịch tập thành công, người ủy thác trở về, cô ta vẫn bị cưỡng chế luân hồi, bởi những người xuyên không ở thế giới này đều bị cưỡng chế luân hồi hết, vì vốn dĩ họ đã chết từ trước khi xuyên qua rồi.”
Ninh Thư: “…… Nói vậy thì có nghĩa là tôi ở thế giới này không thể đạt được lực linh hồn mà người ủy thác dâng lên?”
Thanh niên tóc bạc gật đầu.
Ninh Thư: 2333 thật là……!!!!
Thế tức là nhiệm vụ này coi như công cốc rồi.
“Vậy các anh tới đây làm gì, làm nhiệm vụ giả cưỡng chế luân hồi à, hay là tới giết hết người xuyên không?”
“Chúng tôi làm cái gì, không phải chuyện cô có thể hỏi.” Thanh niên tóc bạc nói.
Ninh Thư trầm mặc, quyết định đi theo bọn họ.
Song, có điều nếu đám người này đã mở miệng gọi cô đi theo, đừng mong có chuyện tốt nào chờ cô.
Ninh Thư biết ba người này rất rất rất mạnh, dù không kiếm chác được gì, cô cũng muốn đi theo để mở mang tầm mắt.
Chắc có lẽ ba người này đến để đây giải quyết thế giới đang trong cơn bệnh nguy kịch này.
Cũng không biết bọn họ giải quyết thế nào, nhiều người xuyên không tới thế giới này, đã khiến pháp tắc của thế giới này rối như mớ bòng bong.
Ninh Thư ngồi dưới đất, mặc kệ ba người kia, bắt đầu tu luyện.
Bốn người im lặng cùng nhau trải qua một đêm.
Ninh Thư mở mắt, nhìn ba người đứng trước mặt mình, một ông chú toàn thân mặc đồ đen, một thanh niên tóc bạc đoan trang cầm sách da, còn một tên xức nước hoa thơm phức mặc áo sơ mi màu hồng phấn, đầu tóc chải vuốt lớp gel thật dày.
Ba người đứng trên cao nhìn xuống Ninh Thư.
Ninh Thư đảo tròng mắt, đứng lên: “Nhìn tôi làm gì?”
“Giờ chúng tôi muốn đi tới tộc tinh linh.” Tên xức nước hoa nói.
Ninh Thư: “…… Cho nên là?”
“Nghĩ cách di chuyển nhanh nhất chở chúng tôi đi.”
Ninh Thư:……
“Sao tôi lại phải nghĩ cách?”
Thanh niên tóc bạc tiếp lời: “Tiến vào thế giới này, sức mạnh của bọn tôi bị ép tới mức rất thấp, có khi còn không có sức mạnh, vì sợ thế giới sẽ bài xích, nên giờ có lẽ bọn tôi còn không mạnh bằng loại nhiệm vụ giả cấp thấp như cô.”
Ninh Thư: Nhiệm vụ giả cấp thấp, thấp?
“Nói trắng ra là phế vật chứ gì?” Ninh Thư không khách khí nói thẳng toẹt.
“Không thể đánh đồng thế được, chỉ là sức mạnh bị ngăn lại thôi.” Tên xức nước hoa nhún vai nói: “Giờ tôi còn nói gì được nữa, thực sự tôi cũng bất đắc dĩ lắm.”
Đại thúc nhìn chằm chằm Ninh Thư, lạnh nhạt hỏi: “Không muốn?”
Ninh Thư: Đừng dùng ánh mắt nhìn người chết ra nhìn tôi.