Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 85: Chương 85: Thê tử của tổng tài (17)




Edit: Akito

Tiêu Diễn cùng hai đứa nhỏ đi vào Tiêu gia, thời điểm trông thấy Ninh Thư, vẻ mặt ba người đồng thời cứng đờ, trên mặt lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Diễn là người lớn, tức khắc thu hồi thần sắc thất vọng, nhưng hai đứa nhỏ miệng lại móp méo, liền sắp khóc lên rồi, đặc biệt là Tô Tiểu Bảo, oa một tiếng khóc lên.

Tiếng khóc thực tức tối, Tô Tiểu Bảo một bên khóc một bên lau nước mắt, ánh mắt nhìn Ninh Thư mang theo tức giận cùng thất vọng.

Ninh Thư nhíu mày, như thế nào, thấy cô không có chết, khỏe mạnh đứng ở nơi này có phải hay không thực thất vọng đi.

Trông thấy hai đứa bảo bối, trên mặt Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân tức thì liền mang theo vẻ tươi cười, liên thanh nói muốn chết, ai nha, nghĩ đến hai đứa tâm đều đau blah blah blah.

Hai đứa nhỏ vừa đến, liền lập tức đập tan bầu không khí trầm trọng ở Tiêu gia, Tô Tiểu Bảo một bên làm nũng bán manh, một bên dùng ánh mắt oán hận mà nhìn Ninh Thư.

Ánh mắt Ninh Thư cùng Tiêu Diễn đối thượng, Tiêu Diễn tức thì cảm giác mình giống như bị một thùng nước đá giội lên vậy, sau đó lại có cảm giác bị đông lạnh thành băng.

Cái loại bị hiểu rõ này, thật giống như trong lòng của mình đang suy nghĩ cái gì đều bị đối phương biết rõ, trong nội tâm Tiêu Diễn xông lên một tầng tức giận cùng chột dạ.

“Cô người phụ nữ độc ác này, lại nháo ra sự tình gì rồi?” Tiêu Diễn dẫn đầu hướng Ninh Thư gào thét, Ninh Thư lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi về phía trước một bước, Tiêu Diễn không tự giác liền lui về phía sau một bước.

Ngay sau đó ý thức được mình cư nhiên sợ người phụ nữ ác độc dối trá này, tức khắc tức giận quát: “Cô…”

Lúc này, một người mặc cảnh phục đi vào, là đội trưởng của cảnh đội đêm qua.

Lúc đội trưởng tiến vào, không có người nào của Tiêu gia lên tiếng chào hỏi, Ninh Thư hướng đội trưởng hỏi: “Đội trưởng, người phụ nữ kia nhận tội sao?”

Đội trưởng nhìn Ninh Thư, nói: “Nhận tội rồi, bà ta nói là vì hận cô nên mới nổi lên sát tâm đối với cô.”

Hay lắm, cô cùng một nữ đầu bếp thì có thù hận gì, Ninh Thư liếc qua Tiêu Diễn, Tiêu Diễn ngồi ở trên ghế sa lon, thần sắc có vẻ thỏa thuê đắc ý, ánh mắt nhìn cảnh sát thực khinh miệt.

Đội trưởng hướng Ninh Thư nói: “Từ lời khai của bà ta, bà ta nói vì cô luôn vũ nhục bà ta, nói đồ ăn của bà ta không thể ăn, luôn đâm cọc, thậm chí còn đánh chửi bà ta, mới khiến cho bà ta ghi hận trong lòng.”

Ninh Thư: …

Tiêu Diễn cười nhạo một tiếng, “Tô Nhiễm, cô đúng là một người phụ nữ độc ác ngay cả người hầu cũng tra tấn.”

Ninh Thư xoay đầu lại, quan sát Tiêu Diễn, trong lòng tràn đầy sát khí, muốn giết cô, còn muốn đổ cho cô tội danh ác độc.

Cũng không biết Tiêu Diễn cho người đầu bếp kia chỗ tốt gì.

Đội trưởng cũng không nói gì thêm, cùng Ninh Thư nói hai câu liền rời đi.

Ninh Thư nhìn thấy Tiêu Diễn dương dương đắc ý, cười lạnh một tiếng.

Trông thấy Ninh Thư không có chết, trong lòng Tiêu Diễn thực thất vọng, bây giờ nhìn thấy Ninh Thư cũng không muốn liếc mắt một cái, liền mang theo hai đứa nhỏ rời đi.

Tiêu lão gia tử cùng Tiêu phu nhân tuy rằng muốn cùng hai đứa nhỏ thời thời khắc khắc sống ở bên nhau, nhưng là nghĩ đến còn có Ninh Thư người phụ nữ độc ác này, hai đứa nhỏ ở Tiêu gia sẽ không an toàn.

Ninh Thư đối với đủ loại ánh mắt xem như không thấy, yên lặng đợi đến thời điểm Tiêu gia to lớn sụp đổ.

Buổi sáng ngày hôm sau, không khí Tiêu gia có vẻ vô cùng khẩn trương, tựa như dây cung bị kéo căng, trái lại Ninh Thư lại thảnh thảnh thơi thơi mà ăn bữa sáng.

Tiêu lão gia tử ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay gắt gao túm lấy quải trượng, sắc mặt nghiêm túc đến dọa người, Tiêu phu nhân trông thấy Ninh Thư đến lúc này còn có tâm tư ăn cơm, oán hận trừng mắt liếc nhìn Ninh Thư.

Chỉ trong chốc lát, Tiêu Diễn mang theo Tô Manh cùng hai đứa nhỏ trở về, liền đi tới trước mặt Tiêu lão gia tử hỏi: “Ba, xảy ra chuyện gì vậy, cổ phiếu công ty như thế nào liền rớt, ngã ngừng.”

Tiêu lão gia tử dùng sức nện quải trượng, “Từ đêm qua liền bắt đầu có rất nhiều người bán tháo cổ phiếu, vốn dĩ tưởng rằng buổi sáng có thể khống chế được, kết quả hiện tại đã ngã ngừng.”

Tô Manh đối với sự tình làm ăn không rõ, ngược lại nhìn về phía Ninh Thư, lên án nói: “Tô Nhiễm, bây giờ là lúc nào rồi, cô còn thành thảnh thơi thơi ăn cơm như vậy, cô một chút cũng không lo lắng sao?”

Ninh Thư đạm mạc mà liếc nhìn Tô Manh, “Ơ, vết thương trên mặt lành rồi sao, đừng có ở trước mặt tôi cà lơ phất phơ.”

Tô Manh tức thì bị dọa bưng kín mặt của mình, trừng lớn đôi mắt long lanh như nước nhìn Ninh Thư, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lên án.

Nhìn thấy mẹ của mình bị khi dễ, Tô Đại Bảo giang hai tay chắn ở trước mặt Tô Manh, âm tàn mà hô: “Cô người phụ nữ ác độc này, không được bắt nạt mẹ tôi.”

Đậu xanh rau má, cô làm cái gì, chưa gì đã nói cô ác độc, cô còn chưa có bắt đầu ác độc đây này.

Tô Manh ngồi xổm xuống ôm lấy thân thể Tô Đại Bảo, “Ma ma không có chuyện gì, có con bảo vệ ma ma, toàn

bộ thế giới này không ai có thể thương tổn ma ma.”

“Vâng, con sẽ vĩnh viễn bảo vệ ma ma.” Vẻ mặt Tô Đại Bảo kiên định, trên mặt đều lấp lánh ánh sáng thần thánh chói chang, chỉ vào Ninh Thư, “Cô đừng hòng muốn thương tổn mẹ tôi.”

Ninh Thư: …

Nói giống như cô làm gì Tô Manh vậy.

Công ty Tiêu gia sụp đổ rồi, thị trường chứng khoán trực tiếp ngã ngừng, rất nhiều người dân mua cổ phiếu liền lập tức chạy đến chắn ở trước cửa ra vào của công ty náo loạn, thậm chí còn có người hướng công ty hắt phân.

Bá chủ ngày xưa thoáng phát liền đổ rồi, Ninh Thư cũng không có ngoài ý muốn, không riêng gì Lý Tu Văn muốn đối phó Tiêu gia, còn có những đối thủ khác của Tiêu gia, đều nhằm vào trên người Tiêu gia xé một miếng thịt.

Có thể nói là tác động từ nhiều mặt, trực tiếp đem Tiêu gia kéo xuống.

Quả nhiên là chiến trường không thấy máu a, thay đổi trong nháy mắt.

Tiêu gia hoàn toàn thất bại, nhanh đến nỗi người Tiêu gia còn chưa kịp phản ứng là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cứ như vậy liền phá sản rồi.

Tiêu lão gia tử tựa hồ già đi mười tuổi, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ tuyên bố Tiêu gia phá sản.

Nếu như phá sản, thì đống phòng ở này sẽ là của ngân hàng, người Tiêu gia cũng không thể ở chỗ này nữa, điều này lại khiến cho Tiêu lão gia tử thiếu chút nữa nôn ra máu, cả đời tung hoành lại có một kết cục như vậy.

Sự tình phát triển đến hoa mắt chóng mặt, làm người ta không thể nắm bắt được, lúc này Ninh Thư mới rõ ràng cảm thấy được nam phụ cùng nam chính so ra không kém, thậm chí còn so với nam chính trâu bò hơn, bất động thần sắc như vậy liền khiến cho Tiêu gia phá sản, người khủng bố như thế liền yêu thích nữ chính, dốc sức liều mạng muốn làm hiệp sĩ tiếp mâm.

Ngay tại thời điểm Tiêu gia đang mưa rền gió dữ, đội trưởng trực tiếp mang theo một đội cảnh sát, đem Tiêu Diễn bắt lại, Tiêu Diễn kịch liệt giãy dụa, la to: “Mấy người dựa vào cái gì mà bắt tôi.”

“Các người sao có thể vô duyên vô cớ bắt người, còn có nguyên tắc trình tự hay không.” Tiêu lão gia tử lạnh giọng nói, tuy rằng hiện tại Tiêu gia đã suy bại, nhưng Tiêu lão gia tử vẫn như trước xương cốt cứng rắn, thời điểm đối mặt với đội trưởng, bộ dạng vẫn như cũ cao cao tại thượng.

Đội trưởng mặt không biểu tình mà lấy ra một tờ giấy, nói: “Đây là lệnh bắt giữ, Tiêu Diễn bị tình nghi là người có mưu đồ mua chuộc kẻ khác giết người, giết hại vợ của mình, hiện tại phải mang về thẩm vấn.”

Thân thể Tiêu Diễn cứng đờ, oán hận mà nhìn về phía Ninh Thư, quát: “Cô người phụ nữ ác độc này, tôi sẽ

không bỏ qua cho cô.”

A tịch a, Ninh Thư đột nhiên cảm thấy, cùng người như vậy so đo chính là khiến mình tự tìm phiền phức, Ninh Thư không có để ý đến Tiêu Diễn đang gào thét, hướng đội trưởng nói: “Đội trưởng, ngài xem hắn vẫn còn đe dọa tôi đây này.”

Ninh Thư lời này vừa nói ra, lập tức liền tiếp nhận vài đạo ánh mắt oán phẫn, bao gồm Tô Manh cùng một đại bang người Tiêu gia.

“Chị họ, chị như thế nào có thể làm như vậy.” Tô Manh lui về phía sau hai bước, một bộ biểu tình không thể tin được, “Chẳng lẽ chị cứ hận Tiêu Diễn như vậy, làm như thế, trong lòng của chị cảm thấy thoải mái sao? Chị làm như vậy, sẽ chỉ làm Tiêu Diễn càng thêm hận chị, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không yêu chị đâu.”

Ninh Thư hai lời chưa nói, trực tiếp cho Tô Manh một cái tát, “Câm miệng, bằng không tôi rút đầu lưỡi của cô ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.