Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 136: Chương 136: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (15)




Edit: Akito

Bị Ninh Thư blah blah nói một hồi như vậy, Tư Đồ Kình Vũ cưỡng chế nhịn xuống thô bạo trong lòng, muốn bắt lấy tay Ninh Thư, nề hà chính là Ninh Thư vắt chéo tay ở sau lưng, cuối cùng chỉ có thể đặt tay ở trên bả vai Ninh Thư, thâm tình nói: “Mộc Yên La, ta yêu nàng.”

Ninh Thư tức khắc lộ ra biểu tình chua chát, nhe răng nhếch miệng.

Tư Đồ Kình Vũ cúi thấp đầu xuống muốn hôn Ninh Thư, nhìn thấy khuôn mặt càng ngày càng gần, Ninh Thư thật muốn phun vào mặt của hắn.

Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn đạt được thân thể của nàng a.

Ninh Thư quay đầu đi, né tránh đôi môi của Tư Đồ Kình Vũ, bi bi thương thương nói: “Tướng quân muốn được đến Yên La sao?”

Thần sắc Tư Đồ Kình Vũ hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn và Nhiếp chính vương đang đánh cược, chẳng qua là một trận trò chơi săn diễm, nhưng nữ nhân này thật biết làm bộ làm tịch, khiến cho lệ khí trong lòng Tư Đồ Kình Vũ bốc lên.

Ninh Thư đương nhiên thấy được ánh mắt bất thiện của Tư Đồ Kình Vũ, nhưng trên mặt vẫn là một bộ ngốc bạch ngọt, lớn tiếng nói: “Tướng quân đại nhân, cầu người tôn trọng ta, yêu ta thì phải tôn trọng ta, chúng ta còn chưa có thành thân, không thể làm sự tình trái với lễ nghi như vậy, chẳng lẽ tướng quân yêu chính là thân thể của Yên La sao?”

Sắc mặt Tư Đồ Kình Vũ nhanh chóng hiện lên một tia không vui, nắm bả vai Ninh Thư nói: “Là bổn tướng bị ngươi hấp dẫn, có chút kìm lòng không đậu, bổn tướng đương nhiên sẽ tôn trọng ngươi, sẽ dùng kiệu tám người nâng cưới ngươi làm vợ, ngươi liền chờ trở thành nương tử của ta đi.”

Ninh Thư lại càng chua chát hơn, nhịn không được cúi đầu lộ ra thần sắc xem thường, có vẻ như có hơi thẹn thùng nói: “Đa tạ tướng quân, tướng quân người đi trước đi, tiểu nữ tử có chút mệt mỏi.”

Ninh Thư xoay người liền bước vào phòng, ‘Bành’ một tiếng đóng cửa lại.

Tư Đồ Kình Vũ đen mặt, không thể nhịn nổi mà hừ lạnh một tiếng, chắp tay sau lưng liền xoay người rời đi.

Ninh Thư từ khe cửa nhìn thấy Tư Đồ Kình Vũ đi rồi, nhịn không được xoa xoa quai hàm của mình, tên Tư Đồ Kình Vũ này muốn phá hư quy tắc trò chơi, ai có thể đạt được tâm của nàng, nàng liền thuộc về người đó, vừa rồi Tư Đồ Kình Vũ muốn trực tiếp đè nàng.

Cút xa một chút, nhìn tình hình thì chắc phải rời khỏi nơi này, chờ đến lúc Tư Đồ Kình Vũ không còn kiên nhẫn, nàng liền chờ bị cường đi.

Buổi tối ngày hôm sau, Ninh Thư chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, vài hũ rượu ngon, sau đó bên trong mỗi hũ rượu đều thả một bao dược lớn, sau cùng vén tay áo lên, vói tay vào trong cái hũ, dùng sức quấy hai cái, làm cho bột thuốc hòa tan hoàn toàn ở trong rượu.

Đợi đến hết thảy đều chuẩn bị tốt lúc sau, Ninh Thư lại trưng vẻ mặt cao quý lãnh diễm chờ Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm tới.

Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm cùng nhau đi đến, thời điểm hai người vừa đi vào trong phòng, toàn bộ gian phòng đều bị quầng sáng của hai người chiếu rọi.

Trong lòng Ninh Thư cảm thán, đẹp không chịu nổi, nề hà chính là toàn biến thái.

“Mời hai vị ngồi, hôm nay tiểu nữ tử mời hai vị ăn cơm, là có chuyện muốn nói với hai vị.” Ninh Thư ân cần tiếp đón mời Tư Đồ Kình Vũ và Lạc Quân Diễm ngồi xuống.

Lạc Quân Diễm nhìn Ninh Thư, nói: “Hôm nay ngươi rất đẹp.”

Ninh Thư cười ngượng ngùng, sờ vào khuôn mặt của mình, nín thở để làm mặt mình nghẹn đỏ lên, sau đó mới lên tiếng: “Đa tạ vương gia khen ngợi, tiểu nữ tử xấu hổ không dám nhận.”

“Quả thật rất xinh đẹp, danh hiệu đệ nhất mỹ nhân thật xứng với Yên La.” Tư Đồ Kình Vũ cũng nói.

Ninh Thư lại cúi đầu cười ngượng ngùng, cầm hai chén lớn đặt ở trước mặt hai người, nói: “Yên La tự biết mình liễu yếu đào tơ, có thể được Vương gia và tướng quân rũ lòng thương, đã là phúc khí lớn nhất của Yên La rồi.”

Ninh Thư vừa nói, vừa rót rượu vào trong chén của hai người, “Hôm nay tiểu nữ tử mời hai vị tới đây, là muốn đem suy nghĩ thật lòng của Yên La nói cho hai vị.”

“Yên La, ngươi có điều gì cứ nói đi.” Lạc Quân Diễm có hơi nôn nóng nói.

Ninh Thư lại nín thở, làm mặt mình nghẹn đến mức đỏ bừng, mới ngượng ngùng dậm chân một cái, nói: “Yên La thật sự không dễ dàng nói ra lòng mình, hai người trước uống rượu.”

Lạc Quân Diễm dẫn đầu uống một chén rượu, không thừa một giọt, Tư Đồ Kình Vũ không có động, hắn là người đánh giặc, trong lòng đương nhiên vô cùng cảnh giác, nói nữa trong lòng Tư Đồ Kình Vũ cũng không tin tưởng Ninh Thư.

Ninh Thư thấy Lạc Quân Diễm uống một hơi, vẻ mặt càng thêm ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng, cúi đầu ngượng ngùng nói: “Vương gia người thật là lợi hại.”

Một chén rượu vào trong bụng, sắc mặt Lạc Quân Diễm có hơi đỏ lên, nghe thấy lời mà Ninh Thư nói, hếch lồng ngực, nói với Ninh Thư: “Bổn vương là Vương gia dưới một người trên vạn người, về sau sẽ đối tốt với ngươi đấy.”

Sóng mắt Ninh Thư lân lân nhìn Tư Đồ Kình Vũ, một bộ dạng yêu ngươi nhưng trong lòng lại khó mở miệng.

Tư Đồ Kình Vũ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, cũng một hơi xử lý xong chén rượu, Ninh Thư lập tức nói:

“Tướng quân, ngươi và Vương gia đều lợi hại như nhau.”

Ninh Thư lại rót rượu cho Tư Đồ Kình Vũ, “Tướng quân chinh chiến vô số, tư thế oai hùng, Yên La chưa từng gặp qua nam tử cho người ta cảm giác an toàn như tướng quân vậy.”

Lạc Quân Diễm giơ lên bát rượu, khiêu khích nói với Tư Đồ Kình Vũ: “Tư Đồ tướng quân, bổn vương kính ngươi một ly.”

Tư Đồ Kình Vũ mặt không đổi sắc, chạm cốc với Lạc Quân Diễm, hai người đều uống một hơi cạn sạch.

Ninh Thư có chút nôn nóng dậm dậm chân, nói: “Hai người không cần đua nhau uống rượu như vậy, dùng bữa đi, uống nhiều rượu như thế sẽ tổn thương thân thể a, có thể cho ta một chút mặt mũi hay không, không cần vì ta mà làm như vậy.”

Lạc Quân Diễm vươn tay ngăn lại lời Ninh Thư đang nói, nhàn nhạt nói: “Đây là quyết đấu giữa nam nhân, không có quan hệ gì với ngươi.”

Ninh Thư che ngực, vặn vẹo một khuôn mặt phe phẩy đầu nói: “Thế nhưng Yên La không hi vọng hai người như vậy, đừng như thế.”

Uống nhanh, uống nhanh, uống đến chết càng tốt.

“Ngươi đừng động.” Tư Đồ Kình Vũ nói với Ninh Thư.

Ninh Thư thành thành thật nghe lời, liền ở một bên nhìn hai tên nam nhân đua rượu, lúc bắt đầu thì là dùng chén, về sau liền trực tiếp ôm hũ uống.

Ninh Thư ngồi trên ghế, bắt chéo chân nhìn hai tên nam nhân uống đến sắp chết, cuối cùng say quá ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“Nha đầu, nên bắt đầu làm việc rồi.” Ninh Thư nói với Nguyệt Lan, trong ngực Nguyệt Lan ôm cái bọc, nói: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta liền đi sao?”

“Đợi lát nữa, ngươi tới làm cùng, kéo hai tên này lên trên giường đi.” Ninh Thư vén tay áo lên nói.

Nguyệt Lan ngoan ngoãn ‘nga’ một tiếng, buông cái bọc, lôi kéo cánh tay Tư Đồ Kình Vũ, trực tiếp kéo người lên trên giường.

Ai ôi!!! Ta đi, không nhìn ra nha đầu này lại có sức lực lớn như vậy, Ninh Thư túm lấy quần áo của Lạc Quân Diễm, dồn đủ sức để kéo người, mặt Ninh Thư cũng nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng Lạc Quân Diễm trên mặt đất vẫn không chút sứt mẻ.

“Tiểu thư, người đang làm gì vậy a?” Nguyệt Lan hỏi Ninh Thư, “Chúng ta cần phải đi, ám vệ còn đang chờ chúng ta.”

Ninh Thư thở hổn hển, nói: “Mau tới đây hỗ trợ, ta chuyển không nổi.”

Nguyệt Lan vội vàng chạy tới kéo cùng Ninh Thư, đem Lạc Quân Diễm cũng dọn lên trên giường, Ninh Thư vươn tay cởi bỏ quần áo của Lạc Quân Diễm, chỉ trong chốc lát, Lạc Quân Diễm liền trần truồng, nơi tư mật nhất cũng bị lộ ra ngoài.

Nguyệt Lan trợn mắt há hốc mồm, che lại đôi mắt hỏi: “Tiểu thư, người đây là đang làm cái gì a.”

“Làm người tốt.” Ninh Thư lại nhanh nhẹn lột sạch quần áo của Tư Đồ Kình Vũ, thuần một sắc khoe chim.

“Tiểu thư…” Nguyệt Lan dùng tay che lại đôi mắt, từ khe hở ngón tay nhìn thân thể hai tên nam nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.