Edit: Akito
Ninh Thư trông khuôn mặt Hà Đại Hoa nhăn lại đến không nhìn thấy đôi mắt, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?”
Hà Đại Hoa vươn bàn tay mập ục ịch muốn nắm lấy tay Ninh Thư, Ninh Thư lập tức cầm lấy chén trà nhét vào tay Hà Đại Hoa.
“Mỹ nhân, thấy chúng ta hợp nhau đến như thế, hay là ngươi gả cho ta đi, ta cảm thấy tính cách của hai ta rất hợp nhau, chúng ta đều là loại người không câu nệ tiểu tiết, yêu tự do không muốn bị trói buộc.”
Hà Đại Hoa nhìn Ninh Thư, oa một tiếng gào lên, “Cha ta muốn ta thành thân, bằng không sẽ đuổi ta khỏi thôn Hà gia.”
Ninh Thư bĩu môi, “Chúng ta khi nào lại hợp nhau, giao tình giữa chúng ta nhiều lắm xem như hồ bằng cẩu hữu*, bạn nhậu, lên núi bắt thỏ hoang, ngươi liền muốn ta gả cho ngươi?”
*Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè cùng làm chuyện xấu.
“Ngươi có thể đáng tin cậy chút hay không.” Ninh Thư tức giận nói, “Đáng thương cho cô nương thôn Hà gia bị chọn trúng.”
“Đã vậy ngươi lớn lên còn xấu như thế, ảnh hưởng đến hài tử thì làm sao bây giờ.” Ninh Thư còn không khách khí đả kích Hà Đại Hoa.
Hà Đại Hoa tay béo vỗ chân voi, nói với Ninh Thư: “Mỹ nhân, ngươi biết ta thích nhất điểm nào ở ngươi không? Ta thích cái tính hài hước này của ngươi, nhìn hết thôn Hà gia, có nam tử nào ưu tú hơn Hà Đại Hoa ta?”
Ninh Thư: …
Lông mày Nguyệt Lan dựng lên, hừ lạnh nói với Hà Đại Hoa: “Tiểu thư nhà ta sao có thể gả cho ngươi, tiểu thư nhà ta thế nhưng là thừa…”
“Khụ khụ…” Ninh Thư ho khan đánh gãy lời nói của Nguyệt Lan, Nguyệt Lan nôn nóng dậm chân, quết miệng nói: “Tiểu thư, chẳng lẽ người thật sự muốn gả cho người này sao? Hắn, hắn…”
Nguyệt Lan cũng không biết phải hình dung Hà Đại Hoa như thế nào.
“Mỹ nhân, nàng yên tâm, chỉ cần ngươi thành thân với Đại Hoa ca ca, chuyện gì cũng do nàng làm chủ, gà vịt cá trong nhà đều là của nàng, ta cũng là của nàng.” Hà Đại Hoa vỗ ngực, đập đến ngực thịt mỡ rung động.
“Ta không cho phép.” Thanh âm Ôn Như Họa đột nhiên vang lên, Hà Đại Hoa lập tức quay đầu nhìn về phía người đang tới, “Là tên vương bát con bê nào nói không thể, lão tử nói có thể là có thể.”
Ôn Như Họa tức đến sắc mặt tái nhợt, châm chọc Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương, ngươi đúng là rất có thủ đoạn, lúc này thời gian mới vài ngày, ngươi lại có thể khiến cho thôn bá lấy ngươi một người bị trượng phu ruồng bỏ, còn đem tài sản trong nhà cho ngươi.”
“Thật không phải ái mộ hư vinh bình thường nhỉ.” Đôi mắt Ôn Như Họa đỏ ngầu nhìn Ninh Thư, “Bạch Cầm Tương, ngươi lại lợi dụng ta, lại lấy ta trở thành cái thang giúp ngươi bò lên trên.”
Hà Đại Hoa nhướng đôi lông mày giống như sâu róm nhìn Ninh Thư, hỏi: “Ngươi hiểu được hắn đang nói gì không? Lão tử không hiểu hắn đang nói gì.”
“Nữ nhân ngươi muốn thành thân chẳng qua là một nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ, ái một hư vinh.” Ôn Như Họa khinh thường nhìn Ôn Như Họa, “Ánh mắt ngươi vẫn cứ như thế, lại vừa ý một nữ nhân bị trượng phu ruồng bỏ, bị người ta đuổi ra khỏi cửa.”
Hà Đại Hoa hướng Ôn Như Họa phun một ngụm nước bọt, ngưỡng cầm, “Lão tử lấy nữ nhân dạng nào thì mắc mớ gì tới ngươi, ánh mắt lão tử thế nào thì mắc mớ gì tới ngươi, lão tử thích lấy ai liền lấy người đó.”
Ôn Như Họa bị hành động phun nước bọt của Hà Đại Hoa ghê tởm không chịu nổi, cảm thấy chính mình chịu vũ nhục, hừ lạnh một tiếng liền xoay người đi vào nhà, đóng sầm cửa lại.
Ôn Như Họa nhìn Ninh Thư, nói: “Mỹ nhân, Đại Hoa ca ca coi trọng là con người ngươi, quá khứ của ngươi không có quan hệ gì với ta, ngươi là người đầu tiên hợp khẩu vị Hà Đại Hoa ta, thẳng thắn phóng túng không bị trói buộc, tính cách của chúng ta rất hợp, ta cũng không muốn lấy một nữ nhân ngượng ngùng xoắn xít, ai.”
Ninh Thư cảm thấy người nam nhân Hà Đại Hoa này rất thú vị, không tính là người tốt, cũng không tính là người xấu gì, ở thôn Hà gia có địa vị cao, làm việc có nguyên tắc của mình, lại rất khéo đưa đẩy.
Nam nhân như này sẽ không có hại, có chút tâm nhãn nhưng tâm tư lại không xấu.
Chỉ là lớn lên có hơi khó coi, lăn lộn không được ở thế giới chỉ xem mặt.
Ninh Thư dùng ánh mắt đáng tiếc nhìn Hà Đại Hoa, loại nam nhân này nếu có năng lực bò lên trên, tuyệt đối là nhân vật phong vương bái hầu.
Hoàn toàn không giống Ôn Như Họa tính cách cố chấp, Ninh Thư cảm thấy nam nhân nên khéo đưa đẩy, da mặt nên dày, mới có thể sống tốt.
“Mỹ nhân, ngươi suy nghĩ thật kỹ một chút, qua vài ngày cho ta câu trả lời nga.” Hà Đại Hoa quạt chiếc quạt thong thả ung dung rời đi, hoàn toàn không giống thời điểm chạy tới một phen nước mắt nước mũi.
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, tiểu thư, tên Hà Đại Hoa kia cũng không nhìn một chút bộ dạng của mình, cư nhiên bảo tiểu thư gả cho hắn.” Nguyệt Lan xem thường nói.
Ninh Thư cũng không phải rất để ý, nhàn nhạt nói: “Nhân sinh kỳ ngộ sao có thể nói trước đây, hiện tại hắn là cái dạng này, nói không chừng qua một thời gian ngắn, hay vài năm sau sẽ không giống bây giờ.”
Có một số người không thể khi dễ, nhưng người như Ôn Như Họa có thể tùy tiện khi dễ, vừa thấy chính là người cả đời cũng không có tiền đồ gì.
Sắc trời tối dần, Ninh Thư và Nguyệt Lan đang dùng cơm, bỗng cửa ‘kẹt’ một tiếng, Ôn Như Họa từ trong nhà đi ra, Ôn Như Họa bước tới, tự mình múc thêm một chén cháo nữa, trầm mặc ăn.
Ăn xong liền để chén đũa xuống, khuôn mặt bình tĩnh hỏi: “Ngươi thật sự muốn gả cho Hà Đại Hoa sao?”
Ninh Thư dùng đũa chọc trong chén đồ ăn, nhàn nhạt nói: “Có gì không thể sao?”
Ôn Như Họa cười lạnh một tiếng, “Đừng nói với ta ngươi không biết Hà Đại Hoa là dạng người gì?”
Ninh Thư gật đầu, “Muội đương nhiên biết Hà Đại Hoa là dạng người gì.”
Ôn Như Họa tức khắc kích động, “Ngươi đã biết Hà Đại Hoa là dạng người gì, hắn hoành hành ngang ngược trong thôn, ức hiếp dân làng, người như vậy ngươi cũng muốn gả?”
Ninh Thư bĩu môi, “Vì sao muội không thể gả, trước không nói Hà Đại Hoa có ức hiếp dân làng hay không, chỉ cần hắn đối tốt với muội, vì gì muội không thể gả.”
Kỳ thật cái này xem như là một vấn đề khó nói, nếu như nam nhân của ngươi là tên bại hoại, nhưng lại yêu ngươi, vậy ngươi có muốn nam nhân như thế không.
Chuyện của muôn dân trăm họ trong thiên hạ thì liên quan cọng lông gì đến ta a, lòng của nữ nhân rất nhỏ, chỉ chứa được một người nam nhân mà thôi.
Cho nên Ôn Như Họa lấy loại đạo lý lớn này tới dọa nàng, giải thích Ninh Thư cũng không muốn giải thích.
“Bạch Cầm Tương, ngươi quả thực không còn thuốc chữa rồi, ngươi vì lòng ham hư vinh, làm ra chuyện như thế, chẳng lẽ trong lòng ngươi không áy náy sao?” Ôn Như Họa gào thét Ninh Thư.
Ta đi, nàng làm cái gì, giữa Hà Đại Hoa ức hiếp dân làng với gả cho Hà Đại Hoa có quan hệ gì sao?
Dùng lý do này để ngăn cản nàng gả cho Hà Đại Hoa, xác thực đầu óc không có vấn đề? Chẳng lẽ nàng không gả cho Hà Đại Hoa, Hà Đại Hoa sẽ không ức hiếp dân lành nữa.
Tóm lại cái logic này đã thành công xoay vòng Ninh Thư đến choáng váng.
Ôn Như Họa lạnh giọng nói: “Bạch Cầm Tương, nếu ngươi thật sự thiếu nam nhân như vậy, ta có thể thỏa mãn ngươi, ngay cả nam nhân như Hà Đại Hoa cũng có thể gả, ngươi quả thực là bụng đói ăn quàng.”
“BA~…” Một đại tát tai phiến lên mặt Ôn Như Họa, Ôn Như Họa ngây ngẩn cả người, tựa hồ chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, sững sờ nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư tay năm tay mười, đổ ập xuống đầu Ôn Như Họa một trận đánh đấm mãnh liệt.