Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 172: Chương 172: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (51)




Edit: Akito

Ôn Như Họa hoàn toàn hắc hóa, nhân cách phản xã hội triệt để bộc lộ ra ngoài, cốt truyện có Mộc Yên La chịu nhục bao dung Ôn Như Họa, Ôn Như Họa đâm trúng Mộc Yên La, khiến cho Mộc Yên La mất đi hài tử sau cùng biến mất, mới làm cho Ôn Như Họa hoàn toàn nhận ra vị trí của Mộc Yên La trong lòng mình.

Thế nhưng Ninh Thư không có bao dung hắn, cũng không có lý do gì để bao dung hắn.

Tính cách Ôn Như Họa vốn dĩ cực kỳ cố chấp, lại tăng thêm gặp được những chuyện này, hoàn toàn hắc hóa rồi, hiện tại muốn tự tay giết Hà Tiểu Hoa.

Ôn Như Họa chậm rãi đi đến chỗ Hà Tiểu Hoa, mũi kiếm lê trên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Hà Tiểu Hoa lệ rơi đầy mặt lắc đầu quát Ôn Như Họa: “Ôn Như Họa, ngươi không thể đối xử như thế với ta.”

Đáp lại Hà Tiểu Hoa là nụ cười lạnh của Ôn Như Họa.

“Tiểu thư.” Bên tai Ninh Thư vang lên giọng nói của ám vệ, Ninh Thư nhỏ giọng hỏi: “Đem Nguyệt Lan giấu kỹ chưa?”

Ám vệ ân một tiếng, “Bây giờ chúng ta đi luôn sao?”

“Chờ một chút đi.” Ninh Thư cắn môi, tuy rằng phải thay đổi vận mệnh của Mộc Yên La, nhưng mặt khác cũng không thể cuốn người vô tội vào trận chiến này được.

Một bước này nàng vượt qua có hơi lớn, cốt truyện biến hóa quá nhanh, pháp tắc thiên địa cưỡng chế muốn bẻ cốt truyện lại.

Ninh Thư nói với ám vệ: “Đợi lát nữa ngươi hỗ trợ ngăn cản cường đạo, giúp người Hà gia bỏ trốn.”

Ám vệ nhìn Ninh Thư, “Vậy còn người?”

“Ta tự có biện pháp cho mình.” Ninh Thư nhìn Ôn Như Họa chậm rãi đi về phía Hà Tiểu Hoa.

“Nhiệm vụ của ta là bảo hộ tiểu thư, những người khác ta không quản nổi.” Ám vệ lạnh lùng nói.

Ninh Thư trầm thấp nói: “Ta là tiểu thư của ngươi, người nhất định phải nghe ta.”

“Được rồi.”

Ninh Thư hít một hơi thật sâu, xông vào sân nhỏ la to, “Ôn Như Họa ngươi dừng tay cho lão nương.”

Ôn Như Họa đang giằng co với Hà Đại Hoa thoáng sửng sốt, lập tức lạnh lùng nói: “Bạch Cầm Tương, ngươi tới làm gì, chắc không phải ngươi nghĩ rằng ngươi là biểu muội của ta, nên ta sẽ hạ thủ lưu tình.”

“Đẹp, nữ nhân này thật đẹp, đúng lúc, đúng lúc.” Thủ lĩnh cường đạo trông thấy Ninh Thư nước miếng liền chảy ra.

“Sao ngươi lại tới đây, nguy hiểm lắm?” Hà Đại Hoa không còn vẻ cà lơ phất phơ thường ngày nữa.

“Không phải lúc giải thích, dẫn muội muội và phụ thân của ngươi chạy nhanh đi.” Ninh Thư nói với Hà Đại Hoa.

“Ngươi thì sao, ngươi làm sao bây giờ?” Hà Đại Hoa cau mày.

Ôn Như Họa chứng kiến cảnh tượng chàng chàng thiếp thiếp của Ninh Thư và Hà Đại Hoa, lập tức cười lạnh một tiếng, “Hôm nay các ngươi ai cũng không thể đi.”

“Ôn Như Họa, ngươi thật sự làm cho người ta ghê tởm.” Ninh Thư phun Ôn Như Họa một ngụm, quay đầu nhìn Hà Đại Hoa nói: “Ngươi đi đi, ta chống đỡ được.”

“Ngươi chống đỡ được… Cái rắm.” Hà Đại Hoa vẫn chưa nói xong, một nam nhân mặc hắc y bịt mặt xuất hiện, đứng bên cạnh Ninh Thư.

“Mỹ nhân, tình nghĩa của ngươi Đại Hoa ca ca ghi tạc trong lòng, một ngày nào đó sẽ báo đáp ngươi.” Hà Đại Hoa nói xong, nhìn thoáng qua Ôn Như Họa, sau đó vác muội muội mình trên lưng, kéo cha mình bỏ chạy.

Hà Đại Hoa cũng rất quyết đoán, đồ đạc gì đó trong nhà đều không cần, chạy nhanh về ngọn núi phía sau nhà.

“Muốn chạy, vẫn chưa có người nào chạy thoát trước mặt ta đâu.” Thủ lĩnh cường đạo quát tiểu lâu la sau lưng, mấy tên tiểu lâu la kia lập tức đuổi theo Hà Đại Hoa, ám vệ rút kiếm ngăn cản những tên này, kiếm quang lập lòe, trong chốc lát đã có mấy cỗ thi thể nằm trên mặt đất rồi.

Thủ lĩnh cường đạo nhìn ra người này là kẻ có bản lĩnh, la to tiểu lâu la sau lưng: “Giết chết tên nam nhân này, mỹ nhân kia sẽ là người của chúng ta, huynh đệ chúng ta cùng hưởng.”

Trong ánh mắt mấy tên nam nhân nhìn Ninh Thư đều toát ra lục quang, không muốn sống nữa xông về phía ám vệ, cho dù ám vệ võ công cao cường, nhưng không địch nổi nhiều người, Ninh Thư thấy ám vệ khó có thể chống đỡ được, nhấc làn váy bỏ chạy.

Hy vọng có thể chia sẻ một ít cho ám vệ.

“Mau đuổi theo, nữ nhân này lớn lên quốc sắc thiên hương, còn là phu nhân nhi tử quan lớn, có khả năng phút chốc phát tài.” Ôn Như Họa mê hoặc thủ lĩnh cường đạo.

Thủ lĩnh cường đạo vội vàng dẫn theo một nhóm người và Ôn Như Họa tự mình truy bắt Ninh Thư.

Chân trời dần dần sáng, gà trống trong thôn đều gáy đánh thức bình mình, Ninh Thư dẫn theo làn váy chạy về phía trước, đằng sau một đám người đang đuổi theo, tuy rằng Ninh Thư cố sức chạy, nhưng chạy cũng không nhanh, người đằng sau mang theo tâm tính mèo vờn chuột, tựa hồ muốn chờ tới khi Ninh Thư sức cùng lực kiệt, không còn cách nào giãy dụa mới bắt nàng.

Ninh Thư chạy không nổi nữa rồi, hơn nữa trước mặt là một con sông lớn, sông này chính là con sông Mộc Yên La nhảy xuống.

“Sao không chạy nữa, Bạch Cầm Tương, ngươi chạy đi a.” Trong tay Ôn Như Họa cầm kiếm, toàn thân toát ra lệ khí nồng đậm.

Có lẽ Ôn Như Họa hợp cầm kiếm hơn, chứ không phải cầm bút, trong lòng Ôn Như Họa luôn nghĩ muốn trở thành đại anh hùng trừng phạt tham quan.

Ninh Thư xoay người lại, nhìn Ôn Như Họa khinh miệt ‘xì’ một tiếng, “Ôn Như Họa, ngươi ghét ác như kẻ thù chẳng qua là hâm mộ quan lớn có thể muốn làm gì thì làm, mà ngươi lại không thể, ngươi muốn trở thành người như thế, nhưng ngươi lại không thể, cho nên ngươi ghen ăn tức ở, thù hận bọn họ.”

“Ngươi nói bậy, căn bản không phải như vậy.” Ôn Như Họa cãi lại, “Ta làm thế này là làm chủ thay dân chúng trong thiên hạ, là vì muốn cho dân chúng trong thiên hạ có cuộc sống tốt hơn, không có những tên tham quan này, dân chúng mới có một cuộc sống đúng nghĩa.”

“Ta nhổ vào, Ôn Như Họa, bây giờ ngươi gia nhập cường đạo, ngươi có biết cường đạo là gì không, đốt giết đánh cướp, giết người đoạt mệnh, đến mức tiếng kêu than dậy khắp trời đất.” Ninh Thư khinh thường nói, “Ôn Như Họa ngươi khao khát quyền lực, lại không có cách nào đạt được, còn dùng mặt nạ đại nghĩa lăng nhiên để bao bọc mình, ngươi có biết xấu hổ hay không, đợi lát nữa còn không phải các ngươi sẽ chém giết cướp đoạt đồ đạc trong thôn hay sao, thậm chí còn giết những thôn dân vô tội kia, ngươi và những tên tham quan đó thì có gì khác nhau.”

Trong lòng Ninh Thư như thiêu như đốt, sao ám vệ còn chưa đến, Ninh Thư nhìn lướt qua dòng sông, chẳng lẽ thật sự muốn nàng nhảy xuống?

“Ta khao khát quyền lực, nếu ta có quyền lực, Bạch Cầm Tương ngươi còn chọn nhi tử quan lớn?” Ôn Như Họa nhàn nhạt nói, “Đợi khi ta có quyền lực, ta sẽ giết sạch tham quan trong thiên hạ.”

Ninh Thư trả về ba chữ: “Ha ha ha.”

“Đương gia, ta cho ngươi biết một bí mật, thôn trang này có một bí mật lớn.” Ôn Như Họa không để ý tới

Ninh Thư nữa, ngược lại nhìn về phía thủ lĩnh cường đạo nói.

Thủ lĩnh cường đạo lập tức hỏi: “Sao, là bí mật gì.”

Ôn Như Họa ghé đến bên tai thủ lĩnh cường đạo, như muốn nói gì đó, nhưng thoáng cái kiếm trong tay lại đâm vào tim thủ lĩnh cường đạo.

“Á…” Vẻ mặt thủ lĩnh cường đạo không thể tin nổi nhìn Ôn Như Họa, thân thể ngã trên mặt đất.

“Đương gia, đại đương gia…” Tiểu lâu la đều kinh hãi la lên, kinh ngạc nhìn Ôn Như Họa.

Ninh Thư cũng ngây ngẩn cả người, nhìn thanh kiếm đang nhỏ máu trong tay Ôn Như Họa, vẻ mặt Ôn Như Họa cực kỳ lạnh nhạt, sự tối tăm phiền muộn giữa hai đầu lông mày bỗng chốc tản ra, tựa như có thứ gì đó phá vỡ thân thể hắn xông ra ngoài.

Ôn Như Họa hoàn toàn không giống với lúc trước nữa, dường như Ôn Như Họa vốn nên là như thế này.

Ôn Như Họa giơ cao tay cầm huyết kiếm, la to: “Từ hôm nay trở đi, ta chính là đương gia của đội ngũ này, ta sẽ dẫn dắt mọi người, làm mọi người sống tốt hơn, có càng nhiều tiền tài mỹ nhân hơn nữa…”

“Nếu có người chống đối, kết cục sẽ như cỗ thi thể này.” Ôn Như Họa đá thi thể đương gia tiền nhiệm trên mặt đất một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.