Mộc Tuyết kêu Ninh Thư phế đi chức vị của mình chẳng qua chỉ là lùi một bước để tiến hai bước mà thôi, sẽ có những vị đại thần gây áp lực với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn những người này, cô châm biếm nói: “Là con của trẫm đã chết, các ngươi cứ đứng nói như thế mà không thấy nhói lòng à, Mộc Tuyết, muội muội của con vì con mà chết, chẳng lẽ con không thấy áy náy sao?”
Mộc Tuyết đập đầu xuống sàn, giọng nói ồm ồm mang theo âm mũi: “Nhi thần trừ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ đến việc hãm hại Tứ hoàng muội, nhi thần không xứng đáng làm người kế vị, xin Mẫu hoàng hãy phế nhi thần đi.”
“Xin bệ hạ suy nghĩ thấu đáo.” Các vị đại thần lập tức hô lên.
Vẻ mặt Ninh Thư vô cùng mệt mỏi, cuối cùng cô phất phất tay nói: “Hoàng thái nữ hãy về phủ đóng cửa suy nghĩ về lỗi lầm của mình đi, không có ý chỉ của trẫm tuyệt đối không được rời khỏi phủ nửa bước.”
“Nhi thần đội ơn ân điển của Mẫu hoàng.” Mộc Tuyết dập đầu xuống đất.
Ninh Thư nhìn thấy Mộc Dao nằm trên cáng cứu thương: “Chuẩn bị quan tài cho Hoàng tứ nữ.”
Ninh Thư bước đi loạng choạng, nếu như không có Thu nữ quan đỡ, e rằng Ninh Thư đã ngã xuống đất rồi.
Mộc Tuyết nhìn bóng lưng của Ninh Thư, ánh mắt trở nên thâm trầm.
Về đến tẩm cung, Ninh Thư ngã ngay lên giường, cô không còn chút sức lực nào, một lúc sau mới nói: “Hãy an táng Hoàng tứ nữ nhanh nhất có thể.”
Thu nữ quan vâng một tiếng.
Bởi vì quan tài không có sẵn, Ninh Thư liền cho người đưa chiếc quan tài đế vương của Mộc Nghê Thường cho Mộc Dao, các đại thần vốn dĩ muốn nói rằng việc này không hợp với phép tắc lễ nghi, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực lên của Ninh Thư, trong ánh mắt cô tràn đầy sự lạnh lùng và tàn độc nên không dám nói gì nữa.
Chuyện này vỗn dĩ là do lỗi của Hoàng thái nữ, thế mà Hoàng thái nữ chỉ bị giam lại, còn Hoàng tứ nữ thì lại chết rồi.
Bây giờ nếu họ ra mặt nói hộ cho Hoàng thái nữ thì rất nguy hiểm, cho nên họ không dám chọc giận Ninh Thư.
Thi thể của Hoàng tứ nữ được khâm liệm nhanh nhất có thể, ngày hôm sau đã chuẩn bị hạ táng.
Bên ngoài chỉ đồn rằng Nữ hoàng bệ hạ không thể nào chấp nhận được việc Hoàng tứ nữ đã chết, cho nên chỉ muốn nhanh chóng chôn cất nàng, ngoài ra còn có một ý đồ khác nữa chính là bảo vệ Hoàng thái nữ điện hạ.
Đêm đến, trong đại điện lộ ra vể mờ ảo, ngọn đèn dầu mong manh, ngọn lửa trên chiếc đĩa thỉnh thoảng lại nảy lên.
Chiếc quan tài lộng lẫy được đặt ở chính giữa căn phòng, tạo ra một cảm giác âm u, Ninh Thư đi vào trong đại điện, khó khăn lắm mới đẩy được nắp chiếc quan tài ra, cô đưa tay xoa lên gương mặt của Mộc Dao, lên tiếng: “Này, tỉnh lại đi.”
Sắc mặt Mộc Dao vô cùng nhợt nhạt, trên người mặc một bộ y phục lộng lẫy, nàng nằm trong quan tài mà không hề nhúc nhích, Ninh Thư tức giận nắm lấy mũi của Mộc Dao, lúc đầu thì Mộc Dao còn cố nhẫn nhịn, nhưng sau cùng nàng không thể nhịn được nữa nên liền há miệng hít thở.
“Ai ôi, đầu của con.” Mộc Dao khó khăn lắm mới trèo được ra khỏi quan tài, nàng xoa gáy: “Mẫu hoàng, đẫu của nhi thần đau quá, sao lại không cho nhi thần một cái gối.”
“Chết rồi thì còn phí sức như thế làm gì chứ?” Ninh Thư phất phất tay, ám vệ ở bê ngoài liền tiến vào, họ ôm một tảng đá trong tay rồi đem ném vào trong quan tài.
“Đóng đinh xuyên qua quan tài.” Ninh Thư dặn dò hai tên ám vệ một tiếng.
Cả người Ninh Thư dựa vào cây cột trong đại điện, nhìn Mộc Dao đang xoa gáy không ngừng, cô nói: “Sau hãy sống thật tốt với Nguyên Quân.”
“Hắn nói với trẫm, sau này hắn sẽ đến Hoàng lăng túc trực bên linh cữu của con, trông coi phần mộ của con.” Ninh Thư cảm thấy Nguyên Quân lúc này không quá giống với Nguyên Quân trong kịch bản, Nguyên Quân của bây giờ vì thất tiết mà phải chịu nhiều lời chỉ trích nặng nề, đi đến đâu cũng phải đối mặt với ánh mắt khinh thường của người khác, ý chí trong lòng hắn phải mạnh mẽ lắm thì mới ở lại đây được.
Hơn nữa, Ninh Thư cũng nhìn ra rằng, cái chết của Mộc Dao là một đòn đả kích đối với Nguyên Quân, dù sao thì Mộc Dao cũng đối xử rất thật lòng với hắn, lúc Nguyên Quân tuyệt vọng nhất, Mộc Dao đã không hề vứt bỏ hắn.
Hắn định nửa đời sau này sẽ sống ở trong Hoàng lăng cô quạnh, làm một người canh mộ.
“Đa tạ Mẫu hoàng, nhi thần đã hiểu rồi.” Mộc Dao cười nói: “Đa tạ Mẫu hoàng đã làm tất cả những việc này vì nhi thần.”
“Bây giờ nhi thần sẽ ung dung tự tại ra ngoài, đi ngao du thiên hạ.” Mộc Dao nói: “Nhi thần sẽ cùng Nguyên Quân, còn có những người mà nhi thần yêu thương thật lòng nữa, chúng con sẽ đi ngao du thiên hạ.”
Ây da, số mệnh thật tốt, thật đáng ghen tị, cô bây giờ đang bị bệnh tật dày vò, không sống được bao lâu nữa rồi, lại còn phải lao tâm khổ trí mỗi ngày.
“Ngày mai con sẽ ra ngoài cùng đoàn đưa tang, trẫm sẽ phái người bảo vệ các con.” Ninh Thư dặn dò một câu: “Không được để người ta phát hiện ra con, con có làm được không?”
“Nhi thần có thể làm được.” Mộc Dao vỗ vào ngực bảo đảm: “Nhất định sẽ không gây rắc rối cho Mẫu hoàng.”
Ninh Thư nhìn ám vệ đang đóng đinh vào quan tài, cô vỗ vào vai Mộc Dao, quay người ra khỏi đại điện.
Ngày hôm sau, Ninh Thư nhìn thấy đoàn đưa tang dài dằng dặc rời khỏi hoàng cung, Mộc Dao trà trộn trong đoàn người ấy, Mộc Dao quay đầu nhìn Ninh Thư đang đứng trên cao, muốn vẫy tay tạm biệt, thế nhưng nghĩ đến trường hợp xấu nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo đoàn người.
Nhìn thấy Mộc Dao xuất cung, Ninh Thư thở dài nhẹ nhõm, ngồi lên kiệu về cung.
Cả mấy ngày hôm sau, Ninh Thư không hề thượng triều, vốn dĩ Ninh Thư đã không muốn lên triều, bây giờ đã tìm được lý do hợp lý, bởi vì mất đi con gái nên rất đau khổ, không muốn lên triều, ai bắt cô thượng triều thì cô sẽ xử chết người đấy.
Vừa lúc có thể để cho cơ thể thoi thóp của Ninh Thư nghỉ ngơi một thời gian.
Điều khiến Ninh Thư có chút thất vọng chính là, sự việc lần này không thể khiến Mộc Tuyết mất đi vị trí người kế vị, mức độ sự việc như thế rõ ràng là không đủ.
Hơn nữa, việc các đại thần cật lực phản đối cũng là một lí do, Mộc Dao đã chết rồi, không cần thiết phải vì một người chết mà lại kéo theo một người sống, người chết thì không còn giá trị gì nữa, hơn nữa Mộc Dao lúc còn sống cũng không có thân phận cao quý như Mộc Tuyết.
Mộc Tuyết bị Ninh Thư giam lỏng vô thời hạn, Liễu Trường Thanh cũng không nói gì, vẫn đưa canh tẩm bổ cho Ninh Thư như cũ, sau đó lại nắm lấy bàn tay xấu xí của cô, dặn dò: “Bệ hạ, người cần phải chăm sóc có thể nhiều hơn.”
Ninh Thư:...
Ngược lại, Ninh Thư không thể hiểu được rốt cuộc Liễu Trường Thanh có ý gì.
Ban đêm yên tĩnh, Ninh Thư cho người đưa Mộc Tình bị bỏ rơi rất lâu rồi đến trước mặt, Mộc Tình vẫn mặc y phục bình thường vải vóc bình thường chứ không phải là quần áo lộng lẫy.
Lúc nhìn thấy Ninh Thư, gương mặt của Mộc Tình mang theo sự cảnh giác và hoài nghi, nó hỏi: “Người tìm ta có việc gì?”
Thời gian này Mộc Tình đều hành xử vô cùng cẩn thận, nó thật sự không biết người mẹ trên danh nghĩa này của mình rốt cuộc muốn làm gì, đã vứt nó sang một bên rồi, bây giờ ở lãnh cung nó cũng cẩn thận từng li từng tí, chung quy lại nó vẫn cảm thấy lòng dạ người này không có gì tốt đẹp.
Ninh Thư thấy khắp người Mộc Tình xù lông như con nhím, cô hỏi: “Gần đây con sống có tốt không?”
Mộc Tình:...
Bây giờ trong lòng Mộc Tình chỉ có thể miêu tả là như đang ngồi trên tổ kiến lửa, còn hỏi nó sống có tốt không, rõ ràng là đang chế nhạo, đang châm biếm nó mà.
Trêu đùa người như vậy.
Mộc Tình nhe răng: “Ta sống rất tốt, vô cùng tốt.”
Ninh Thư gật đầu, lấy một quyển tấu chương: “Qua đây đọc đi.”
Mộc Tình có chút cáu kỉnh vò đầu, nó cầm lấy tấu chương đọc, sau khi đọc xong Ninh Thư lại hỏi cách giải quyết của nó, Mộc Tình thẳng thừng nói không biết.
Ninh Thư nhìn nó một cái, lấy một bản tấu chương bắt nó đọc, Mộc Tình đọc xong, Ninh Thư liền hỏi: “Nếu như là con, con sẽ giải quyết việc này như thế nào, vị đại thần viết bản tấu chương này rốt cuộc có tâm tư gì?”
“Ta không biết.” Mộc Tình thẳng thừng đáp.
Ninh Thư lại lấy một bản tấu chương khác: “Đọc tiếp.”
Mộc Tình rốt cuộc cũng nhận ra, nếu như tối hôm nay nó không nói ra cách giải quyết, Ninh Thư sẽ tiếp tục bắt nó đọc tấu chương.
Đúng là mụ phù thủy.