Ninh Thư cảm giác mình có cần phải tìm lý do để không cần lăn lộn với nhiều nam phi trong hậu cung như vậy nữa, mẹ nhà nó, Ninh Thư cực kỳ sợ chính mình chết ở trên giường, thân thể này là thân thể kém nhất mà Ninh Thư gặp phải.
“Ngự y, thân thể trẫm như thế nào?” Ninh Thư hỏi Ngự y bắt mạch cho mình.
Nữ Ngự y bắt mạch run tay một cái, quỳ trên mặt đất nói: “Bệ hạ cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức cho thân thể, nô thần xin được cả gan, bệ hạ nên ăn ít đan dược thôi ạ.”
“Tĩnh dưỡng thân thể bao gồm những gì?” Ninh Thư nheo mắt nhìn Ngự y, Ngự y đầu tiên là sửng sốt, lập tức nói: “Bệ hạ nên cấm dục một thời gian.”
Được rồi, thứ Ninh Thư muốn chính là đáp án này.
Ngự y rời đi, Ninh Thư bèn dự định tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, nhất định phải khiến thân thể trở nên khỏe mạnh, thân thể này yếu quá, luôn đổ mồ hôi.
“Bệ hạ, hôm nay là mười lăm.” Thu nữ quan nói với Ninh Thư.
Cho nên? Ninh Thư bỗng hiểu ra, mười lăm thì nên đến cung Phượng hậu, Ninh Thư suy nghĩ một lát vẫn đến Phượng Tê cung.
Mộc Nghê Thường mười lăm mỗi tháng đều kiên trì đến cung của Liễu Trường Thanh, Ninh Thư cũng không tiện thay đổi.
Bãi giá Phượng Tê cung, Liễu Trường Thanh mặc bộ quần áo màu xanh, nhưng một cây sáo trúc Tương Phi vẫn luôn không rời, Liễu Trường Thanh là một nam nhân cực kỳ có khí chất có mị lực, trên người luôn có khí chất nhẹ nhàng êm ái.
Nhìn thấy Liễu Trường Thanh, trong lòng Ninh Thư lại toát ra cảm giác cổ quái, như có thứ gì muốn đột phá trong lòng mà xông ra vậy.
Cảm giác của Mộc Nghê Thường đối với Liễu Trường Thanh làm sao lại phức tạp như vậy, phức tạp đến mức Ninh Thư cũng hơi khó xác định Mộc Nghê Thường rốt cuộc có thái độ gì với Liễu Trường Thanh, có điều có thể chắc chắn là, Mộc Nghê Thường có tình yêu đối với Phượng hậu của mình.
Liễu Trường Thanh là một người an tĩnh, trước mặt Ninh Thư cũng không nhiều lời, hai người ngồi như vậy trông khá lúng túng.
Ninh Thư ho khan một tiếng, Liễu Trường Thanh nhìn về phía Ninh Thư, mở miệng nói: “Bệ hạ, hay là Trường Thanh thổi sáo cho người nhé.”
Ớ, Ninh Thư lắc đầu, đã trễ thế này, thổi sáo sẽ làm nhiễu dân: “Đi ngủ đi.”
Trên mặt của Liễu Trường Thanh hiện lên cảm xúc rất nhỏ, đi tới đằng trước giúp Ninh Thư thay y phục, ngón tay thon thả của Liễu Trường Thanh xẹt qua cổ Ninh Thư, khiến Ninh Thư cảm thấy tê dại, da gà nổi hết cả lên.
Sẽ không phải là muốn này nọ chứ, Ninh Thư thiếu chút nữa không khống chế được mà đẩy Liễu Trường Thanh ra, nhưng Ninh Thư phát hiện ra tay của Liễu Trường Thanh khẽ run lên, Ninh Thư lập tức trấn định lại, cầm tay Liễu Trường Thanh, tay Liễu Trường Thanh hơi lạnh, giống như cầm một viên ngọc thạch.
“Không cần phiền phức đâu, Ngự y nói trẫm cần phải nghỉ dưỡng sức.” Ninh Thư nói.
Liễu Trường Thanh khẽ tránh khỏi tay Ninh Thư, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng với Ninh Thư, khiến người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Liễu Trường Thanh và Ninh Thư nằm trên giường, hai người không nói gì, chỉ nhìn nóc giường như vậy, Ninh Thư cảm giác như có những sợi lông thật dài chọc vào, toàn thân đều khó chịu, mở miệng nói: “Chuyện trong hậu cung, may nhờ Phượng hậu có lòng, trẫm rất cám ơn.”
Liễu Trường Thanh im lặng một lát, lạnh nhạt nói: “Đây vốn là chức trách của Trường Thanh.”
Sau đó hai người lại nhìn nhau không nói, bầu không khí luôn luôn có cảm giác xấu hổ nhàn nhạt.
Ninh Thư: ⊙︿⊙
Nói chuyện mà mệt như vậy chứ?
Ninh Thư lật mình đưa lưng về phía Liễu Trường Thanh.
Liễu Trường Thanh hơi hơi xoay đầu lại nhìn lưng Ninh Thư, ánh mắt lúc nông lúc sâu, vươn tay đặt bên hông Ninh Thư, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải lên triều sớm.”
Ninh Thư: Móa, có thể đừng để tay trên hông người khác không, thật ngứa ngáy.
Lúc Ninh Thư vẫn còn đang xoắn xuýt, Liễu Trường Thanh đã thu lại tay của mình, sau đó lật mình một cái, quay lưng về phía Ninh Thư.
Tình huống này thật đúng là vợ chồng cùng giường mà suy nghĩ khác nhau.
Ninh Thư nhíu mày một cái, Liễu Trường Thanh Phượng hậu này thực sự rất kỳ quái.
Ninh Thư xoay người lại, vươn tay nắm lấy tóc đen của Liễu Trường Thanh, sau đó rõ ràng cảm giác được thân thể Liễu Trường Thanh cứng đờ, không nhúc nhích.
Quả nhiên có chuyện, Ninh Thư thu tay về, từ trên giường ngồi dậy, nói với Liễu Trường Thanh: “Trẫm đột nhiên nhớ ra một việc chính sự quan trọng phải xử lý, trẫm đi trước.”
Liễu Trường Thanh cầm tay Ninh Thư, tay hắn thật lạnh, nắm chặt lấy tay Ninh Thư, Ninh Thư run lên một cái, cái lạnh này tựa như xâm nhập vào cả trái tim.
“Bệ hạ, nghỉ ngơi đi, hiện tại đã là giờ Tý, không lâu nữa phải vào triều rồi.” Liễu Trường Thanh nói giọng lạnh lùng, nói là quan tâm, nhưng giọng nói lại làm như cố ý mà lại vô tình.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, mẹ nó, trong lòng nóng nảy, nhất là đối mặt với kiểu muốn chết mà không chết, muốn sống mà không có sức này của Liễu Trường Thanh, trong lòng Ninh Thư có cảm giác phiền não cứ bám riết trong đầu.
Đây cũng là cảm xúc của nguyên chủ, Ninh Thư khẽ niệm Thanh Tâm chú trong lòng, ngăn chặn cảm giác phiền não này.
“Được, ngủ đi.” Ninh Thư nằm xuống, thầm nhủ Thanh Tâm chú trong lòng, lẩm nhẩm lẩm nhẩm lại ngủ mất.
Không biết đã ngủ bao lâu, tiếng nói trong trẻo lạnh lùng của Liễu Trường Thanh vang lên bên tai: “Bệ hạ, nên rời giường rồi.”
Ninh Thư giật mình tỉnh giấc, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, toàn thân khô nóng, trái tim đập bùm bùm rất nhanh, thân thể này thực sự quá yếu.
Ninh Thư nhìn về phía Liễu Trường Thanh, Liễu Trường Thanh ngồi bên cửa sổ, trong tay cầm một quyển sách, ánh sáng mặt trời chiếu trên người hắn, tạo ra một lớp ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả khí tức lạnh lùng nhàn nhạt trên người hắn cũng tiêu tán đi không ít.
Thực sự là một mỹ nam có khí chất.
Liễu Trường Thanh để sách xuống, đi tới chỗ Ninh Thư, cầm lấy y phục trên kệ áo, nói với Ninh Thư: “Bệ hạ, thay y phục đi.”
Ninh Thư giang hai cánh tay chờ Liễu Trường Thanh mặc quần áo cho mình, Liễu Trường Thanh dựa vào gần một chút, Ninh Thư đã ngửi thấy trên người hắn có hương vị nhẹ nhàng thanh nhã.
Ninh Thư cảm thấy, trong lòng Mộc Nghê Thường nhất định rất yêu thích Liễu Trường Thanh này.
Nhưng trong thời gian ở chung ngắn ngủi cùng Liễu Trường Thanh, lại không cảm nhận được tình yêu của Liễu Trường Thanh đối với Mộc Nghê Thường, cũng tức là nói, trong lòng Liễu Trường Thanh không yêu Mộc Nghê Thường?
Thật là phiền, mặc kệ đi, các nam phi trong hậu cung này đều chả có quan hệ gì với cô cả, chả thèm để ý.
Liễu Trường Thanh sửa sang lại y phục cho Ninh Thư, sau đó Ninh Thư rời đi, lúc đi tới cửa, Liễu Trường Thanh gọi cô lại, Ninh Thư xoay người lại nhìn Liễu Trường Thanh, Liễu Trường Thanh im lặng một chút rồi nói rằng: “Bệ hạ chú ý thân thể, không nên quá vất vả.”
Ninh Thư cười, gật đầu rồi đi mất.
Ra khỏi Phượng Tê điện, Ninh Thư không gấp gáp lên triều, mà trở lại cung của mình, uống ừng ực hết một ấm trà, khát quá, cảm giác mình sắp mất nước rồi.
Ninh Thư bắt mạch cho mình một cái, thân thể này bị đan dược khoét rỗng rồi.
Tại Phượng Tê điện, Ninh Thư chịu đựng khát nước mà không uống, không biết vì sao, khi Ninh Thư đối mặt với Liễu Trường Thanh thì luôn sợ hãi trong lòng, một người không thích nói chuyện, buồn bực cũng không lên tiếng này, căn bản không biết được trong lòng của hắn đang suy nghĩ gì.
Nếu nói Liễu Trường Thanh thâm trầm thì cũng không tính là thâm trầm, dáng vẻ hắn giống như cái gì cũng không quan tâm, mờ nhạt an tĩnh, quản lý hậu cung, cũng không cần được sủng.
Ninh Thư cố gắng nghĩ lại kịch bản, muốn biết quá trình chung đụng của Mộc Nghê Thường và Trường Thanh rốt cuộc là như thế nào.
Dường như cũng không có gì đặc biệt, chính là Mộc Nghê Thường cố định mười lăm mỗi tháng đều đến Phượng Tê điện của Liễu Trường Thanh, hai người có một con gái chính là Hoàng thái nữ Mộc Tuyết.