Tạ Ý Viễn, con trai của Tạ Vĩ Minh không biết chọc phải quỷ ở nơi nào mà tìm biết bao nhiêu hòa thượng, đạo sĩ cũng không trừ được.
Nhưng thời thế bây giờ những hòa thượng và đạo sĩ thật sự có bản lĩnh không nhiều, mà người ta cũng không còn chú trọng việc xem điều cần kiêng kị trước khi làm bất cứ việc gì như trước.
Tạ Vĩ Minh đã thư từ qua lại cho lão đại rất nhiều lần để mời lão tới cứu con trai ông.
Tạ Vĩ Minh không tin tưởng Ninh Thư có thể cứu được con trai ông nhưng bây giờ con trai trở nên như vậy, chỉ còn cách có bệnh thì vái bốn phương, nếu Ninh Thư không không giải quyết được, ông ta chắc chắn sẽ lại mời sư phụ của cô tới.
Ninh Thư lấy lá bùa ra kẹp giữa hai ngón tay khiến lá bùa bốc cháy, xua tan âm khí trong căn phòng rồi mới đi vào phòng.
Ninh Thư kém tấm rèm cửa sổ ra, ánh sáng chói ngời lập tức chiếu rọi khắp căn phòng, rọi lên người Tạ Ý Viễn đang nằm trên giường.
Lúc trước trong phòng tối om, Ninh Thư không nhìn rõ tình hình của Tạ Ý Viễn ra sao, bây giờ cô mới nhìn thấy hắn mặt mày sưng phồng bầm tím, trên trán còn quấn băng gạc.
Bị ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào người nên hắn vô cùng khó chịu, cả người giãy giụa, gào rống với Ninh Thư đang đứng ở bên giường.
Không phải là nói bình thường mà là gào thét.
Ninh Thư lấy lá bùa dán lên trán hắn, cả người Tạ Ý Viễn giật giật, khuôn mặt hắn vặn vẹo, từ ấn đường thoát ra một luồng khí đen, hắn trợn mắt lên một cái rồi ngất xỉu.
“Mặt anh ta bị làm sao vậy?” Ninh Thư hỏi Tạ Vĩ Minh.
Tạ Vĩ Minh than thở: “Không trói nó lại thì nó sẽ đập đầu vào tường, không thì cũng nhảy từ trên lầu xuống, mà còn rất sợ ánh sáng, hễ kéo rèm cửa ra là nó liền trốn chui trốn lủi.”
Ninh Thư không để ý tới Tạ Ý Viễn đã ngất xỉu nữa, cô lấy la bàn ra, kiểm tra phong thủy của căn biệt thự xem có nơi nào không ổn không.
Bây giờ rất ít người xem phong thủy nhà cửa, có trường hợp người sống trong ngôi nhà âm trạch thì trong nhà dễ gặp chuyện không may, căn nhà ma cũng từ đó mà ra, người chết trong căn nhà ma sẽ khiến tà khí tích tụ càng nặng nề hơn.
Nếu chuyển tới những căn nhà như vậy, người ta phần lớn sẽ nghĩ không thông mà tự vẫn.
Trình độ xem phong thuỷ của Ninh Thư ở mức vừa đạt tiêu chuẩn, có thể nhìn ra hung cát nhưng chưa có bản lĩnh tới mức có thể búng tay một cái biến đổi phong thủy chỉ nhờ vào một đồ vật nào đó.
Biệt thự của Tạ Vĩ Minh không có vấn đề gì về phong thủy, người giàu có thường rất coi trọng chuyện này, bởi chỉ cần không để ý một chút thôi sẽ khuynh gia bại sản ngay.
Sau khi xem phong thủy cả ngôi biệt thự, Ninh Thư lại trở về phòng của Tạ Ý Viễn, bắt mạch cho hắn.
Tạ Ý Viễn không phải bị quỷ nhập mà chính là bị tà khí ám vào người khiến cả người hắn rơi vào trạng thái vô cùng hỗn loạn, từ trường trong nội tạng đều bị sát khí ảnh hưởng tới.
Cơ thể Tạ Ý Viễn bị tà khí đục rỗng, sẽ bị tổn thọ.
Ninh Thư lấy túi vải trên người xuống, lấy từ trong túi ra lá liễu, cây xương bồ, rồi đủ thứ trừ tà khác trộn lẫn vào nhau.
“Nhà bếp ở đâu, tôi đi nấu cái này.” Ninh Thư hỏi.
Tạ Vĩ Minh dẫn Ninh Thư tới bếp, sợ cô không biết dùng những thứ ở trong bếp nên còn sai người giúp việc giúp cô một tay.
Ninh Thư không dùng nước máy mà dùng thứ nước không có nguồn lấy từ đạo quán để nấu, nước không nguồn chính là nước mưa khi chưa rơi xuống mặt đất.
Đến khi nước trong chiếc bình sứ sôi ùng ục, bốc khói, Ninh Thư đốt cháy lá bùa rồi lấy tro đốt được bỏ vào trong bình.
Tạ Vĩ Minh nhìn thấy thứ đen sì chẳng khác nào thuốc độc trong chiếc bình sứ thì mặt ông co rúm lại, lên tiếng hỏi: “Con trai tôi bị sao vậy?”
“Chính là bị tà khí và âm khí xâm nhập vào trong cơ thể, trúng tà rồi.” Ninh Thư nhìn chằm chằm bình sứ, trả lời mà cũng không quay đầu lại.
Thuốc nấu xong, Ninh Thư rót cho Tạ Vĩ Minh một bát trước, nói: “Ông cũng uống một chút, ngày nào cũng tiếp xúc với Tạ Ý Viễn, người ông chắc chắn cũng nhiễm phải tà khí.”
Tạ Vĩ Minh không nói gì, một mạch uống hết bát thuốc, Ninh Thư nhìn thấy một chút khí đen thoát ra khỏi người ông.
Tuy rằng Tạ Vĩ Minh không bị tà khí xâm nhập vào trong cơ thể nhưng bị nhiễm một chút khí u ám này, dạo này ông làm chuyện gì cũng không thuận lợi.
Ninh Thư bưng bát thuốc tới phòng của Tạ Ý Viễn, dán một lá bùa lên trán hắn, Tạ Ý Viễn lập tức liền khó chịu, cả người động đậy tỉnh lại.
Miệng hắn phát ra tiếng cười hề hề, con ngươi rã rời vô cùng.
“Mau gọi mấy người tới đè hắn xuống.” Ninh Thư nói với Tạ Vĩ Minh. Tạ Vĩ Minh lập tức gọi mấy vệ sĩ canh cổng vào.
Bốn tay vệ sĩ đè chặt Tạ Ý Viễn xuống, Ninh Thư vươn tay định bóp mũi Tạ Ý Viễn thì hắn lại rướn cổ lên muốn cắn tay cô.
Ninh Thư lấy lá bùa ra chế trụ Tạ Ý Viễn rồi bóp mũi hắn, đổ vào miệng hắn bát thuốc đen sì cô vừa nấu.
Tạ Ý Viễn sau khi uống bát thuốc trừ tà thì vô cùng khổ sở, lớn tiếng gào thét, cả người giãy giụa, bị trói chặt, lại còn bị bốn tay vệ sĩ đè xuống, thế mà lại có chiều hướng không áp chế nổi hắn.
Hai mắt Tạ Ý Viễn đỏ ngầu, khói đen từ trong người bốc ra ngùn ngụt.
Ninh Thư lấy lá bùa dán lên người hắn, bốn tay vệ sĩ mỗi người cũng được dán một lá.
Ninh Thư lại bày Tụ Dương trận trong phòng, lần này có la bàn làm pháp khí áp trận nên không chỉ có ánh sáng tràn vào phòng mà nhiệt độ trong phòng cũng từ từ tăng lên, âm khí và tà khí trong phòng nhanh chóng bị chiếu rọi mà tan thành mây khói.
Nhờ hiệu quả của bát thuốc và Tụ Dương trận, trên người Tạ Ý Viễn thoát ra từng luồng tà khí cuồn cuộn chống cự lại Tụ Dương trận.
Ninh Thư cũng không gấp gáp, tà khí thoát ra khỏi người Tạ Ý Viễn mới tốt.
“A...” Tạ Ý Viễn vô cùng khó chịu, rống lên ầm ĩ, giằng đứt dây trói. Không có sợi dây ràng buộc, bốn tay vệ sĩ khó lòng mà chế trụ nổi Tạ Ý Viễn.
Tạ Ý Viễn gầm rú xông về phía ban công, rõ ràng là muốn nhảy xuống.
Ninh Thư giật thót một cái, điều động kình khí trong cơ thể, một bước nhào tới sau người Tạ Ý Viễn, túm chặt cổ áo hắn.
Ninh Thư ngay lập tức cảm thấy mình giống như đang kéo lại mấy con ngựa điên phi nước đại, sức lực của Tạ Ý Viễn mạnh tới ghê người.
Nếu không phải Ninh Thư tu luyện Tuyệt Thế Võ Công thì bây giờ cô đã bị Tạ Ý Viễn kéo xuống khỏi ban công rồi.
Ninh Thư ôm chặt lấy hông Tạ Ý Viễn, vận khí lập tức đánh mạnh vào bả vai hắn, sau đó trở tay khống chế được cánh tay Tạ Ý Viễn, đầu gối đè ghì lưng hắn xuống, bốc từ trong túi ra một nắm gạo nếp đã ngâm qua chu sa ấn xuống lưng hắn.
Tạ Ý Viễn vô cùng đau đớn, mặt mũi méo xệch, miệng còn không ngừng gào lên với Tạ Vĩ Minh: “Cha, cứu con, cứu con với...”
Tạ Vĩ Minh bước lên hai bước, hai mắt đều đỏ lên thương hại con, ông lau nước mắt trên mặt, quay đầu đi không dám nhìn thêm nữa.
Ninh Thư dùng hết hết mọi cách có thể, lại nhờ có hiệu quả của Tụ Dương trận mà nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, dương khí mỗi lúc một dồi dào.
Tạ Ý Viễn không chịu nổi mà lăn ra ngất xỉu.
Ninh Thư buông lỏng cánh tay Tạ Ý Viễn, thở ra một hơi thật dài, quẹt mồ hôi lạnh trên trán. Một mình cô xuất trận thực sự là quá gượng ép.
Không có lão đại ở bên cạnh áp trận, trong lòng vẫn cứ có chút thiếu tự tin.
Cả người cô muốn mềm nhũn ra, tay hơi run rẩy, đây chính là dùng sức quá độ rồi.
Bảo vệ khiêng Tạ Ý Viễn về giường, hắn thở yếu ớt, mặt mũi bầm dập sưng vù. Ninh Thư lên tiếng: “Lấy cây xương bồ nấu nước tắm cho hắn, hắn bị người ta vẩy mỡ người chết lên người.”