Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 118: Chương 118: Truy tìm đại BOSS mạt thế (29)




Edit: Akito

Ân oán giữa cô và nam nữ chủ không nên kéo theo Tiểu Minh vào, nếu như Tiểu Minh thật sự bị giết, bị người ta móc ra tinh hạch, Ninh Thư sẽ rất áy náy.

Dù sao cũng ở chung lâu như vậy, vẫn có chút cảm tình đấy.

Tiểu Minh nhìn Ninh Thư, nghe thấy Ninh Thư không muốn cho mình đi theo, có chút kích động mà dò hỏi:

“Vì sao?”

“Cậu sẽ chết đấy.” Ninh Thư nói.

“Sẽ không đâu.” Tiểu Minh nghiêm túc nói, “Tôi sẽ không chết đâu.”

Cắt, cậu nói không chết liền sẽ không phải chết?

“Đi, cậu thích đi theo liền đi theo đi.” Ninh Thư dặn dò Tiểu Minh, “Gặp nguy hiểm liền mau mau chạy, không cần để ý cái gì khí khái tiết tháo.”

“Tiết tháo là cái gì?” Tiểu Minh nghiêng đầu hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư nhàn nhạt nói, “Tôi cũng không biết tiết tháo là cái gì?”

“Hoa Nhi, cô xem, này giống hay không giống cô.” Tiểu Minh chỉ nét vẽ trên mặt đất, vẽ vô cùng trừu tượng, Ninh Thư nhìn hơn nửa ngày, mới phát hiện Tiểu Minh đang vẽ mình.

“Đôi mắt quá nhỏ, tôi là mắt to.” Ninh Thư chỉ bức họa trên mặt đất, “Tôi là mặt trái xoan, cậu lại vẽ mặt tôi thành bánh mì cỡ lớn, còn quá kém, hảo hảo luyện tập.”

Tiểu Minh nhìn Ninh Thư nói: “Đúng vậy a.”

“Có biết hay không phong cách chủ nghĩa lãng mạn cùng tả thực bất đồng a, biết chủ nghĩa lãng mạn không?”

Tiểu Minh: “Không biết.”



Ninh Thư và Tiểu Minh lại dạo về xung quanh căn cứ, ngồi chổm hổm chờ ở bên ngoài căn cứ, làm giảm chút phiền toái cứ phải chạy đi chạy lại tới căn cứ, vòng tới vòng lui.

Hành động của Ninh Thư và Tiểu Minh như thế làm cho bầu không khí trong căn cứ đều căng cứng, hai tên tang thi biến dị đánh rồi chạy, chạy đi lại chạy về, không ném bỏ được, lại cũng không giết được, khiến cho hỏa khí trong người bốc lên rất cao.

Ninh Thư lấy ra gen dịch uống một ngụm, rồi nhìn Tiểu Minh hỏi: “Uống không?”

Tiểu Minh lắc đầu, ánh mắt nhìn gen dịch có chút bài xích, Ninh Thư trực tiếp vặn bung miệng hắn ra, đổ gen dịch vào trong miệng của hắn, nói: “Uống đi, thứ này mới có lợi đối với cậu.”

Tiểu Minh chép miệng chậc lưỡi, biểu tình vô cùng ghét bỏ.

“Tôi không thích thứ này.” Tiểu Minh ủy khuất nói.

“Hừ, đừng nói chuyện, có người từ trong căn cứ đi ra.” Ninh Thư nhìn thấy có một chiếc xe ra khỏi cổng căn cứ, trong lòng quả thực có hơi kinh ngạc, bởi vì bây giờ là buổi tối, cơ bản buổi tối có rất ít người rời khỏi căn cứ.

Buổi tối thị lực của con người chịu ảnh hưởng rất lớn, nhưng tang thi lại không chịu ảnh hưởng gì, cho nên lúc này hơn nửa đêm cư nhiên còn có người rời khỏi căn cứ, chuyện này quá kỳ quái rồi.

“Muốn triệu hoán tiểu quái sao?” Tiểu Minh hỏi, Ninh Thư lắc đầu, “Trước quan sát một chút là tình huống như thế nào.”

“Đi, đuổi theo.” Ninh Thư tính toán đuổi theo chiếc xe.

Lúc này trong căn cứ lại có một chiếc xe chạy ra, đuổi theo phương hướng của chiếc xe lúc nãy.

Thời điểm Ninh Thư mang theo Tiểu Minh nhanh chóng đuổi tới, phát hiện đội ngũ hai phe đã đánh nhau rồi, dị năng rực rỡ ở trong đêm tối có vẻ chói mắt dị thường.

“Bọn hắn đang làm gì vậy?” Tiểu Minh hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư híp mắt nhìn cảnh chiến đấu phía trước, nghe thấy câu hỏi của Tiểu Minh, trả lời, “Bọn hắn đang đánh nhau.”

“Vì cái gì, bọn họ đều là con người.” Tiểu Minh lại hỏi, chưa từng có tang thi công kích hắn, cho nên hắn nghĩ không ra.

“Thế giới của con người rất phức tạp, cậu sẽ không hiểu được.” Ninh Thư nói.

Ninh Thư quan sát đội ngũ hai bên, sau cùng cư nhiên thấy được trưởng quan, mái tóc trưởng quan bạc màu, già hơn so với trước kia rất nhiều, vẫn đang cố gắng chiến đấu.

Trưởng quan cũng thức tỉnh dị năng, là dị năng tập kích, nhưng dị năng không phải thực cường đại, chỉ có thể phối hợp với súng ống để giết địch.

“Tiểu Minh, triệu hoán tang thi nhanh lên.” Ninh Thư trông thấy đội ngũ của trưởng quan đang rơi vào thế hạ phong, vội vàng hướng Tiểu Minh nói.

“Rống rống…” Tiểu Minh tức thì há ra cuống họng gào rống, lực cực kỳ xuyên thấu, khiến cho đầu của Ninh Thư cũng chấn động hai cái.

Nghe được tiếng rống của Tiểu Minh, hai phe đang đánh nhau đều ngừng lại, thần sắc khẩn trương, cuối cùng một đội ngũ cũng chui vào trong xe ý định chạy trốn.

Ninh Thư thấy người của căn cứ đi rồi, vội vàng chạy về phía trưởng quan, lại bị người dùng họng súng đen sì chỉ vào.

Ánh đèn pin chói mắt chiếu vào mặt của cô, Ninh Thư vội vàng nói: “Trưởng quan, cháu là Hoa Đóa Nhi.”

Thần sắc trưởng quan ở trong bóng tối có chút nhìn không rõ, thanh âm có hơi nghi hoặc, “Hoa Đóa Nhi, cháu không phải bị tang thi giết sao? Nghe Sồ Phượng nói, cháu biến thành tang thi, tang thi sao có thể nói chuyện đây?”

“Chuyện này rất phức tạp, trưởng quan mọi người trước buông súng.” Ninh Thư nói.

“Buông súng.” Trưởng quan ra lệnh một tiếng, đèn pin trong tay chĩa vào Ninh Thư, trên dưới đánh giá một lần, “Hiện tại cháu là người hay là tang thi.”

“Tang thi.” Ninh Thư thành thành thật thật nói.

Nghe thấy là tang thi, những người vừa buông súng xuống lập tức lại nhắm vào Ninh Thư và Tiểu Minh, Tiểu Minh hướng những người này gầm nhẹ một tiếng, Ninh Thư hướng trưởng quan nói: “Trưởng quan, cháu sẽ không đả thương mọi người, đã trễ như vậy tại sao mọi người còn ra khỏi căn cứ?”

“Tại sao những người kia muốn đuổi giết mọi người?” Ninh Thư hỏi.

“Buông súng.” Trưởng quan ra lệnh, sau đó hướng Hoa Đóa Nhi nói: “Cháu có thể còn sống thì tốt, Cô Lang và Sồ Phượng chiếm đoạt căn cứ, phản bội quốc gia, cao tầng quốc gia trong căn cứ cơ bản đều bị Cô Lang giết chết, bác uống gen dịch cháu đưa cho may mắn lại thức tỉnh dị năng, Cô Lang không muốn giết bác vì muốn thu phục bác, hôm nay tìm được cơ hội cùng thuộc cấp trốn thoát, nhưng tức khắc đã bị bọn hắn phát hiện.”

Trưởng quan chứng kiến Ninh Thư cùng tang thi biến dị ngốc chung một chỗ, trong lòng đã rõ ràng Hoa Đóa Nhi là tang thi, không biết vì nguyên nhân gì, Hoa Đóa Nhi biến thành tang thi lại vẫn có được ký ức.

Quả nhiên là như thế, xem ra nam nữ chủ vẫn đi trên con đường bá chủ căn cứ, Ninh Thư hướng trưởng quan nói: “Nếu vậy kế tiếp mọi người muốn đi nơi nào?”

“Tìm căn cứ một lần nữa bắt đầu, cái căn cứ kia sống không nổi nữa, là thiên hạ của Cô Lang và Sồ Phượng.” Thời điểm trưởng quan nhắc đến Cô Lang và Sồ Phượng, ngữ khí rất phức tạp, bị cấp dưới một tay

mình dẫn dắt phản bội.

Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Trưởng quan, cháu đưa mọi người đi tìm căn cứ mới đi, như vậy mọi người trên đường có thể không bị tang thi quấy rầy.”

“Cái này…” Trưởng quan sửng sốt một chút, ngữ khí có hơi cảm thán: “Không cần, tự bọn bác đi là được rồi.”

“Trưởng quan, bác khách khí với cháu làm gì, hai người bọn cháu liền đi theo sau, đợi đến lúc mọi người tìm được căn cứ chúng cháu liền lập tức rời đi.” Ninh Thư đề nghị, có thể vì nguyên chủ làm chút gì đó

cho người cô ấy kính yêu như cha này, cũng tốt.

“Vậy được rồi, cháu đi theo xa xa là được.” Trưởng quan tới gần Ninh Thư, nhỏ giọng nói với Ninh Thư:

“Không cần quá thân cận, lòng người khó nắm, bây giờ tinh hạch của tang thi biến dị rất trân quý.”

Ninh Thư gật gật đầu.

Sau đó Ninh Thư và Tiểu Minh liền xa xa đi theo đằng sau đội ngũ, giúp trưởng quan tìm căn cứ mới.

Người bình thường trong đội ngũ căn cũng không cảm giác được sự tồn tại của Ninh Thư và Tiểu Minh, trên đường đi cũng không có tang thi công kích bọn họ.

Tình huống như vậy khiến cho lòng người trong đội ngũ sinh ra dã tâm, thậm chí xúi giục trưởng quan đi khống chế Ninh Thư, mỗi lần nghe thấy loại lời nói này, Tiểu Minh liền trực tiếp xé xác kẻ nói chuyện, móc ra trái tim ở trước mặt mọi người gặm nuốt.

Quả nhiên là lòng người khó đoán a, những người này không cảm kích cô và Tiểu Minh hộ tống họ thì thôi, ngược lại còn sinh ra tâm tư như vậy.

Con người chính là tham lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.