Dịch:.
***
Hấp thụ một lượng lớn dương khí, đan điền nóng rát, hơn nữa linh khí và nhiệt lượng trộn lẫn vào nhau, khiến Ninh Thư như bị thiêu đốt.
Đan điền đỏ rực như lửa, không khác mảnh nham thạch là mấy.
Ninh Thư nắm chặt tay, cảm nhận cả cơ thể như một vũ trụ thu nhỏ, trong nháy mắt sẽ nổ tung vậy.
Năng lượng từ lửa không hề dịu nhẹ ngoan hiền.
Linh khí có hạn, tùy thế giới mới xuất hiện, nhưng loại năng lượng này thì lại vô tận.
Từ giờ cô sẽ không phải phụ thuộc hay giới hạn bởi linh khí nữa, cho dù có thiếu linh khí đi chăng nữa, cô có thể hấp thu năng lượng của mặt trời, thu nạp dương khí trong đó.
Mạnh như nhau cả.
Có điều, loại năng lượng này khá khó kiểm soát, cứ liên quan tới cảm xúc của con người là khó kiểm soát.
Giờ Ninh Thư rất muốn tìm người tẩn nhau một trận.
Ninh Thư thật sự kích động, điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Dù sao cô cũng đã bố trí tụ dương trận.
Mấy ngày liền Ninh Thư không ra khỏi phòng, vẫn luôn tu luyện, trong đan điền hiện lên một mảnh nham thạch, trong nham thạch, có một con rồng đỏ rực đang bơi lội tung tăng ở trong.
Ninh Thư vui sướng muốn gầm rú một tiếng, quả nhiên chỉ cần có năng lượng là được, tuyệt thế võ công không có bình cảnh.
Lúc trước, chỉ ở trong thế giới linh khí sung túc dồi dào mới được thế này, nhưng giờ chỉ cần trong một thời gian ngắn, cô cũng có thể đạt tới trình độ này.
Nếu gặp lại Ferry, cô có thể đối mặt chính diện với gã.
Thả bé rồng thân yêu ra thiêu chết Ferry.
Ninh Thư ra khỏi nhà, chuẩn bị đi ăn.
Dọc đường đi, có không ít người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư không hiểu nổi, chẳng lẽ bị khuất phục dưới sức mạnh ghê gớm của cô, hí hí hí.
Một đường Ninh Thư tới nhà ăn, luôn có ánh mắt kỳ lạ nhìn cô.
“Jasmine, đầu tóc cô sao vậy, cả mặt mũi nữa?” Casey không tin nổi nhìn Ninh Thư, “Mới làm lại kiểu tóc?”
Ninh Thư thả khay đựng thức ăn xuống, sờ lên đầu, kết quả sờ thấy mái tóc như bị sét, lại còn xõa tung.
Ninh Thư nhanh tay lấy điện thoại ra, mở phần camera ra nhìn, phát hiện tóc tai đều nổ tung, trên mặt đen sì, giống như vừa mới chạy khỏi từ hiện trường hỏa hoạn.
Ninh Thư:...........
Đáng lẽ nên soi gương trước khi ra khỏi cửa.
Có điều da mặt Ninh Thư đủ dày, mặt không đổi sắc, tiếp tục ngồi xuống ăn, Casey ngồi đối diện với Ninh Thư, hỏi: “Cô biết kết quả xét xử của Mina chưa?”
Ninh Thư cắn hamburger, nói: “Dù sao thì kết quả cũng chẳng tốt đẹp gì, tổ chức chưa bao giờ xảy ra chuyện gì nghiêm trọng như chuyện của cô ta, cho nên, trừng phạt sẽ không nhẹ, chủ yếu là để giết gà dọa khỉ, diệt ngay những ý định ngo ngoe từ trong trứng nước.”
“Nhằm cảnh cáo đám thợ săn chúng ta.”
Casey gật đầu, “Tôi cũng cảm thấy vậy, tôi thấy tên hoàng tử đó có ý khác với Mina.”
“Cô có nghĩ, Ferry sẽ yêu cầu tổ chức giao Mina ra không?” Casey hỏi.
Ninh Thư nhịn không được cười phá lên, “Nếu tôi là cấp trên của tổ chức, thấy ma cà rồng muốn người của tổ chức, nhất định sẽ giết chết kẻ này.”
“Nếu sau này có kẻ phản bội tổ chức, ma cà rồng lại muốn kẻ đó, sau đó tổ chức lại đồng ý giao ra, sẽ khiến tổ chức mất hết uy tín lẫn lập trường, vì vậy chắc chắn họ sẽ phải tiêu diệt người phản bội lại tổ chức.”
Casey nhìn Ninh Thư, “Cô ghét Mina tới vậy sao?”
“Không phải, mọi chuyện tôi làm đều là vì tổ chức.” Ninh Thư nói, “Giờ tôi hỏi anh, tổ lật thì trứng còn lành được không?”
Trông thì có vẻ như tổ chức được gây dựng lên bởi thợ săn, nhưng tổ chức cũng là nơi dừng chân cuối cùng của thợ săn.
Một ngày làm thợ săn, cả đời là thợ săn, thân phận thợ săn ma cà rồng sẽ đi theo cả đời.
“Muốn đi làm nhiệm vụ không?” Casey hỏi, “Tôi với Dulo tính nhận một nhiệm vụ, ra ngoài đi dạo, là nhiệm vụ rất đơn giản.”
Ninh Thư thầm nghĩ, nếu giờ ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể tránh được cảnh Ferry làm anh hùng tới cứu mỹ nhân.
Nhưng giờ cô không còn muốn trốn tránh nữa, cô muốn xem thử thực lực của bản thân, hơn nữa tránh né cũng chỉ được lúc này, về sau nhất định cũng phải đối mặt.
Vẫn phải chân chính đối mặt với Ferry.
Chân Ninh Thư run run, “Tôi còn muốn nghỉ thêm một khoảng thời gian nữa, nên tạm thời không đi đâu.”
“Cô vẫn sợ à?”
“Không hề.”
“Ma cà rồng thức tỉnh lần trước có phải ma cà rồng đời thứ ba không?” Ninh Thư nhìn Casey hỏi.
Casey vỗ ngực, “Cô phải tin tôi, ma cà rồng đời thứ ba hàng real đấy.”
“Chẳng lẽ cô không thấy trên quan tài khắc hình vương miện à, tôi đoán là ma cà rồng của tộc Resenyan, gia tộc này vừa tao nhã lại có tính công kích.”
Ninh Thư có chút ấn tượng mơ hồ, “ Nhưng điều đó chỉ có thể chứng minh kẻ đó là ma cà rồng của tộc Resenyan, chứ không thể chứng tỏ đó là ma cà rồng đời thứ ba được, kết quả bên trên điều tra đã công bố chưa?”
“Cho dù có điều tra được, cũng sẽ không thông báo khắp nơi, dễ gây khủng hoảng lắm.”
Ninh Thư buông tay, dù sao giờ cô cũng không thấy sợ hãi gì, có sức mạnh là có tất cả, không sức mạnh mới phải sợ sệt thôi.
Cho dù có là ma cà rồng đời thứ ba thật đi chăng nữa, Ninh Thư vẫn cảm thấy cô có thể đọ sức cân kèo cùng, kể cả không ăn được, vẫn đủ sức chạy trốn.
Ăn bốn cái hamburger size lớn, Ninh Thư quay về phòng tiếp tục tu luyện, dù sao càng mạnh càng tốt.
Không khí trang viên càng ngày càng gấp gáp, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người vẫn cảm nhân được không khí dị thường trong trang viên.
Casey và Dulo muốn đi nhận nhiệm vụ, nhưng lại được cho hay, thợ săn trong trang viên bây giờ không thể rời đi.
Không lâu sau, sẽ tổ chức một buổi trừng phạt để trừng phạt thợ săn phạm sai lầm.
Đếm ngược tới ngày trừng phạt, Ninh Thư bắt đầu chuẩn bị.
Lần trước Ferry cào mặt cô, lần này Ninh Thư cũng muốn vồ nát mặt Ferry.
Cô nhất định phải báo thù.
(thế mà lúc đầu, chị tôi còn chê Jasmine nhỏ mọn.)
Rất nhanh, phía trên thông báo cho tất cả thợ săn trong tổ chức tới quảng trường.
Ninh Thư đến quảng trường, nhìn thấy Mina bị trói gô trên cây thập tự giá ở giữa quảng trường, sắc mặt tràn đầy kinh hoàng sợ hãi.
Cô gái váy đỏ đứng trên đài cao, gió nhẹ thổi hất tung tà váy, khiến cô ấy càng trở nên xinh đẹp mờ ảo.
Trông có vẻ như cô ấy sẽ đích thân chủ trì buổi lễ này.
Ninh Thư trộm vẽ một cái pháp quyết, một tia sáng màu đỏ tiến vào trong người Mina.
Phù chú này đối với Mina không gây thương tổn gì, nhưng sẽ khiến cho Mina không thể nói chuyện được trong bốn giờ đồng hồ.
Rơi vào trạng thái mất tiếng.
Cô gái váy đỏ đứng trên đài cao, đơn giản trực tiếp nói: “Xử cực hình, chém ngang lưng.”
Nghe phán quyết chém ngang lưng, tất cả thợ săn vây xem đều ồ lên.
Chém ngang lưng này là hình pháp từ thời Trung cổ, nói là chém nhưng sự thật là cưa từ dưới cưa lên.
Tinh thần phạm nhân rõ ràng, trong chốc lát không thể chết ngay được, cho dù là bị cưa tới bụng, phạm nhân vẫn cảm nhận rõ ràng được sự đau đớn.
Lại còn dùng cưa, kẽo ca kẽo kẹt.
Đúng nghĩa đen luôn.
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến người ta rùng mình.
Mina nghe vậy thì tái mặt, mặt trắng bệch, muốn nói nhưng mở miệng lại không phát ra được tiếng nào.
Mina vội há miệng gào thét nhưng không có tiếng phát ra.
Mina lo lắng, miệng há to muốn hét lên, gân xanh trên trán trên cổ thi nhau nổi lên nhưng cô nàng vẫn không phát ra được tiếng động nào.
Sắc mặt Ninh Thư lạnh lùng, Casey hỏi Ninh Thư: “Cô ấy bị làm sao vậy?”
“Có lẽ là sợ tới mức mất cả tiếng.”