Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1377: Chương 1377: Vampire 9




Dịch: Gita1501

Nhiệm vụ thường làm cùng cộng sự, bởi cả hai sẽ ăn ý với nhau hơn, sẽ không cần phải hội ý hay phải bàn bạc nhiều trong khi làm việc.

Làm việc với thợ săn khác trong tổ chức, có thể xảy ra sai sót.

Cho nên Ninh Thư mới hỏi cộng sự của Dulo đâu, trừ khi là cộng sự đã chết, thì mới phải đi tìm cộng sự mới.

Dulo nhún vai nói, “Cô cũng biết Casey rồi đấy, cậu ta có sở thích đó, hiện tại tôi cũng không biết cậu ta đang ở trên giường người phụ nữ nào?”

Ninh Thư đảo mắt, Casey là cái tên nổi tiếng trong tổ chức. Sau khi kết thúc mỗi nhiệm vụ, anh ta đều phải đi thỏa mãn ham muốn của mình.

Làm thợ săn, cũng có nghĩa là lượn lờ quanh thần Chết, áp lực tâm lý cực lớn, tiền kiếm được không tiêu thì để làm gì.

Ninh Thư uống sữa, hỏi: “Sao lại cần nhóm máu O, chẳng lẽ ma cà rồng kia chỉ hút máu người nhóm máu O sao?”

“Đúng vậy, tư liệu bên kia cung cấp. Những cô gái đã chết đều là nhóm máu O.” Dulo nói.

“Hơn nữa đối phương cực kỳ giảo hoạt, căn bản chưa bắt được, đã có mấy cảnh sát chết trong vụ án này.”

Ninh Thư thiếu chút nữa sặc sữa, “Tôi đi làm con mồi?”

Dulo gật đầu, “Cô yên tâm, tôi và Casey nhất định sẽ bảo vệ cô an toàn.”

“Bắt được thì thù lao chia ba.” Dulo nói.

Ninh Thư nửa muốn nửa không muốn đi, nghĩ đi nghĩ lại, lỡ chậm trễ thời gian, không tu luyện được thì sao.

Cô còn đang có một kẻ địch siêu cấp cao thủ, ma cà rồng quý tộc Ferry kia kìa.

Thôi thì cứ đi đại vậy, đi để còn nghe ngóng tình hình của bên ma cà rồng nữa.

Lần trước may mắn cô mới trốn thoát khỏi lòng bàn tay Ferry, giờ cô cần phải hiểu rõ thực lực của những ma cà rồng khác và Ferry nữa.

Dulo thấy Ninh Thư rối rắm, “Cô yên tâm, sẽ không quỵt tiền của cô đâu, nếu giờ mang một cô gái bình thường theo, không biết cô ấy sẽ sợ tới mức nào, vì vậy mới tìm tới nữ thợ săn như cô.”

Ninh Thư gật đầu, đồng ý đi.

Ninh Thư ghé sát vào Dulo, hỏi, “Có chuyện này, tôi muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?” Dulo rót một cốc rượu.

“Tôi vẫn luôn tò mò, nguồn nước thánh phân phát cho chúng ta đến từ đâu?”

Dulo không chút suy nghĩ, “Nhà thờ phát.”

“Nhà thờ có được từ chỗ nào?” Ninh Thư hỏi.

“Chà, chắc là do Chúa.” Dulo trả lời.

“Anh tin có Chúa sao?” Ninh Thư không nhịn được hỏi.

Dulo nhún vai, “Sao không cơ chứ, ngay cả ma cà rồng cũng có, ma cà rồng đầu tiên Cain còn là anh của Thần cơ mà.”

Ninh Thư:.......

Chúa gì đó, Ninh Thư cũng không tin cho lắm, nhưng nước thánh này thật sự có năng lượng bên trong.

Nước này không gây hại cho người thường, chỉ nhắm vào ma ca rồng.

Ma cà rồng có tài năng, vậy thì có lẽ nhân loại cũng có ma pháp sư, phù thủy chăng.

Nếu nước thánh do ma pháp sư thi pháp thì sao.

Ninh Thư nằm tầng chót của chót của tổ chức thợ săn, những việc bên trên cô không tiếp xúc tới được.

Ninh Thư ăn hết hamburger, uống sạch cốc sữa bò, nói với Dulo: “Tôi trở về thu xếp một chút.”

Ninh Thư đi theo làm nhiệm vụ, mục đích là để tìm giấy vàng và chu sa, nếu bùa chú có tác dụng, chắc hẳn chu sa và giấy vàng cũng vậy.

Nhưng chỗ này lại không phải phương Đông, nêm có lẽ khó có thể tìm được.

Ma cà rồng sợ ánh mặt trời, giá chữ thập và tỏi.

Nhưng chỉ cần có sức mạnh, là có thể giết chết được chúng.

“Được, tôi ra cổng đợi cô.”

Ninh Thư trở về phòng, phát hiện Mina ở bên trong, bộ dạng bơ phờ mệt mỏi, vali đặt cạnh bên chân.

Nhìn có vẻ là gấp gáp trở về.

Mina nhìn thấy Ninh Thư, đứng lên chất vấn: “Sao cô về rồi lại không nói với tôi?”

Ninh Thư lôi vali đặt chân giường ra, nói: “Tôi nói cho cô rồi, tôi đã nhắn tin cho cô rồi đấy thôi.”

“Chỉ có một tin nhắn, sao cô không đợi tôi về cùng.” Mina bị tên ma cà rồng lưu manh kia trêu chọc đến thảm.

Đột nhiên vứt cô nàng lên giữa không trung, sau đó xoay vòng vòng.

Mina sợ tới mức hét chói tai không ngừng, tới khi được thả xuống dưới đất, bắt đầu nôn mửa.

Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, Mina dùng súng định bắn chết Ferry.

Nhưng Ferry lại đứng yên đó để cô nàng bắn, Mina nhắm mắt lại nã một phát súng vào vai của Ferry.

Ferry còn chưa hoảng, Mina đã sợ tới mức vứt súng đi, vội vàng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Mina bị dọa tới phát khóc.

Cô nàng chưa từng giết ma cà rồng, không có được nhận thức trực quan về ma cà rồng.

Suy cho cùng ai sẽ cho rằng một tên ma cà rồng không khác gì con người, nhưng so với con người còn đẹp hơn gấp bội phần, lại có thể độc ác và đáng sợ cho được.

Hiện tại bắn trúng Ferry, Mina cực kỳ áy náy, liên miệng hỏi gã có sao không.

Ma cà rồng có năng lực chữa trị phi thường, cho dù bị đánh trúng, vẫn có thể khôi phục lại như lúc ban đầu.

Về cơ bản, Ferry chẳng bị sao cả.

Nhưng dường như Mina bị mất đi kỹ năng và bình tĩnh mà một thợ săn cần phải có.

Cũng như quên luôn năng lực chữa trị của ma cà rồng.

Thiếu chút nữa là khóc rồi.

Ferry ngẩn người, cuối cùng nói cho Mina, gã không có việc gì.

Mina tức giận xoay người rời đi, cầm theo vali quay lại khách sạn, phát hiện Ninh Thư đã rời đi, hơn nữa phòng cũng đã trả.

Mina xách vali, nổi giận đùng đùng quay về tổ chức.

Trên đường về, Ferry còn đi theo Mina, cho dù Mina có đuổi gã, gã cũng nhất quyết không rời.

Ferry nửa thật nửa đùa nói muốn biến Mina thành ma cà rồng.

Mina chỉ tay lên trời thề, cô nàng là thợ săn ma cà rồng, sao có thể tự nguyện biến thành ma cà rồng, hay con mồi của Ferry được.

Đối với ma cà rồng mà nói, chấp nhận biến người thành ma cà rồng có ý nghĩa tuyên bố chủ quyền con mồi, những ma cà rồng khác không thể nhúng tay vào được nữa.

Mina không muốn bị ma cà rồng chết tiệt kia hút máu, rồi chính mình phải đi hút máu kẻ khác.

Quá trình biến đổi, quả thực rất đẫm máu.

Mắt Ferry lóe sáng, máu của cô thợ săn này thật sự thơm ngọt, là một món đồ chơi cực giải trí, có cô gái này bên người nhất định sẽ rất thú vị.

Dọc theo đường đi, Ferry đều đi theo Mina, đưa Mina tới cửa trang viên, sau đó lập tức biến mất.

Mina chật vật gấp gáp trở về, nhìn thấy Ninh Thư, sắc mặt tức khắc xấu đi rất nhiều.

“Chúng ta dù gì cũng là cộng sự của nhau, cậu không chào hỏi tôi một lời, lại định đi sao?”

Ninh Thư mở vali, kiểm tra vật phẩm, xác định không có đồ gì rơi xuống, sau đó đậy vali lại, kéo khóa vali lên, khóa vali lại.

“Tôi nói, tôi đã gửi tin nhắn cho cô, phải đi về, trước đấy cô hùng hổ đi tìm ma cà rồng, cũng không tìm tôi thương lượng, chúng ta có phải cộng sự không?”

Cùng một việc, phát sinh trên người khác thì sai, còn trên người Mina thì lại là đúng.

Chẳng lẽ lúc nào cô cũng phải chạy theo đằng sau đít Mina sao.

“Tôi, tôi giận quá mất khôn, cậu không thể tha thứ cho tôi một lần được à?” Mina lẩm bẩm nói.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, đi giày Martin, buộc dây giày nói: “Tôi cũng quá tức giận, cái gì cô cũng không bàn bạc thương lượng với tôi, nghĩ gì làm đó, tôi tức mình nên đi trước, cô có thể tha thứ cho tôi không?”

Mina tức khắc nghẹn lời, hai trường hợp không thể suy xét giống nhau thế được.

Giờ trên người cô nàng không có một xu, tất cả tiền đều do Jasmine giữ, cô nàng trở lại khách sạn, mới phát hiện phòng đã trả.

Nếu không phải nhờ tên ma cà rồng kia, cô nàng còn lâu mới có khả năng trở về được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.