Khải không ngờ mình lại bị một giống cái hất ra, hơn nữa suýt nữa bị đối phương quơ một cái lên mặt hắn.
Sắc mặt Khải hơi khó coi, nhìn thoáng qua Thiên Giai như sắp khóc, thấp giọng nói với Ninh Thư: “Đừng ầm ĩ nữa, đi theo tôi, có chuyện gì chúng ta đến bên cạnh nói.”
Ninh Thư liếc mắt nhìn hắn: “Mắc mớ gì tới anh?”
Ninh Thư bây giờ thật sự không quen nhìn bộ dạng của Thiên Giai, còn không bằng nói toạc với nhau cho khỏi phải lui tới nữa, dù sao về sau cô cũng chẳng phải là dựa vào Thiên Giai để sống.
Thiên Giai về sau sẽ trở thành nữ vương, sống như thế nào cũng không liên quan tới cô, cô căn bản không cần lấy lòng Thiên Giai, dù hiện tại cô bị đuổi ra khỏi bộ lạc, Ninh Thư cũng cảm thấy mình vẫn có thể sống sót.
“Cô...” Sắc mặt Khải rất khó chịu, nhất là trước mặt Thiên Giai.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Thụy quắc mắt nhìn chằm chằm Ninh Thư: “Giai làm gì cô, hôm nay không nói rõ ràng việc này, thì chỉ có nước tìm tộc trưởng và Vu nói rõ.”
Ninh Thư mím môi một cái nói: “Có gì hay mà nói, không phải là cãi nhau giữa các giống cái sao? Lẽ nào mọi người muốn nhúng tay.”
Ninh Thư cười cười với Thiên Giai: “Thần nữ thuần khiết chắc là sẽ không tính toán chuyện nhỏ như vậy với tôi đâu ha.”
Thiên Giai chỉ cảm thấy giống cái này quá đáng ghét, còn lôi cái danh hiệu thần nữ ra ngoài, như thể nếu cô ta tính toán thì sẽ có lỗi với cái danh hiệu thần nữ này vậy.
Thiên Giai chỉ cảm thấy từng đợt uất ức đánh vào trong tim, cô ta thế mà lại bị một người nguyên thủy làm cho không xuống nước được.
“Tôi sẽ không so đo, lần này tôi không cho cô muối, là vì trong nhà quả thực không còn muối.” Thiên Giai lạnh nhạt nói.
Thụy vừa nghe Thiên Giai nói không có muối, đầu tiên hơi sửng sốt, hiểu được vấn đề rồi nói: “Hết muối rồi, mọi người chỉ biết đòi muối, không biết Giai chưng muối mệt nhọc bao nhiêu sao, phải không ngừng quấy lên, tay cũng sưng lên rồi.”
“Cô bởi vì không đòi được muối thì giận Giai, cô có phải đã hơi quá đáng rồi không.” Thụy quắc mắt hổ nhìn chằm chằm Ninh Thư, trên người phát ra khí thế mạnh mẽ, làm cho cả người hắn thoạt nhìn tràn đầy sức mạnh.
Ha ha ha, Ninh Thư nhìn chung quanh, thấy những người thú giống đực này đều lộ vẻ bất mãn đối với mình, cảm thấy cực kỳ vô vị.
Nói đạo lý với những người này cũng không nói rõ được, trong lòng mọi người chỉ có Thiên Giai hào quang sáng chói, Thiên Giai là giỏi nhất, đối kháng cùng Thiên Giai đều là người xấu.
“Chuyện là thế nào, cô biết.” Ninh Thư dùng ngón tay chỉ vào Thiên Giai một cái, lại chỉ vào mình một cái: “Tôi biết.”
Ninh Thư xoay người rời đi.
“Giai, cô không nên quá thương tâm, tôi đi tìm Thảo hỏi cho rõ ràng.” Khải nói với Thiên Giai một câu, rồi vội vội vàng vàng đuổi theo Ninh Thư.
“Thảo, cô chờ một chút.” Khải vươn tay kéo Ninh Thư lại, một đôi mắt hổ có vẻ khó chịu và không vui: “Thảo, cô cãi vã với Giai như vậy khiến tất cả mọi người không thoải mái, Giai trả giá vì bộ lạc nhiều như vậy, khiến cuộc sống của bộ lạc tốt hơn, có chuyện gì thì không thể nhẫn nại một chút được à?”
Tại sao phải nhẫn nại?
Ninh Thư trực tiếp liếc mắt khinh thường Khải: “Anh là ai, mẹ nó tôi và anh rất quen thuộc sao, mau tránh ra.”
Khải hiển nhiên hơi mất kiên nhẫn với dáng vẻ hư hỏng của Ninh Thư, ánh mắt lóe lên vẻ chán ghét, nhưng vẫn nói rằng: “Tôi đã đáp ứng với cha cô phải đối với cô thật tốt.”
“Đối với tôi thật tốt?” Ngón tay Ninh Thư dùng sức đâm vào lồng ngực Khải, rất ra sức, Khải khẽ rên một tiếng, có điều không né tránh.
Ninh Thư nói một cách lạnh lùng: “Khải, đừng lôi cái bộ dạng tốt với tôi này ra để giáo huấn tôi, cha tôi cứu anh mà chết, trong cuộc sống của tôi không còn những người khác nữa rồi, hiện tại muốn giẫm tôi xuống để lấy lòng Giai, anh chính là đối với tôi tốt như vậy đấy hả, có phải coi tôi là người ngu không.”
“Cô ta là thần nữ có bản lĩnh, có mắc mớ gì tới tôi, lẽ nào tôi hẳn phải nên quỳ xuống, đi liếm đầu ngón chân của cô ta, anh thích chân cô ta, thì tự mình đi mà liếm.” Thu tay về, Ninh Thư lau lau tay trên chính lớp da thú của mình.
“Buồn nôn, thích bạn lữ của người khác.” Ninh Thư nói xong cũng sượt qua người Khải đi mất.
Đôi mắt hổ của Khải rung động, lớp da màu đồng hơi trắng bệch, đứng ngây tại chỗ, sau đó đuổi theo Ninh Thư: “Tôi cũng không thích Giai, tôi chỉ khâm phục cô ấy, cô ấy là thần nữ, còn là bạn lữ của Thụy, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ thích cô ấy, cô đừng có nói năng lung tung.”
Người nguyên thủy cũng lằng nhằng như vậy à, Ninh Thư đối với Khải tràn đầy căm phẫn trong lòng.
Ninh Thư trợn mắt khinh thường một cái rồi đi, nam nhân dù ở thế giới nào cũng là cái kiểu như này, chỉ làm người ta chán ghét.
Nhất là nam nhân dưới quầng sáng của Mary Sue càng làm cho người ta không dám nhìn thẳng, không khác gì thằng ngu thích thể hiện.
Nữ chính chính là tất cả trong cuộc đời bọn họ, nhìn thôi cũng làm người ta ngán.
Ninh Thư chỉ vào Khải: “Về sau nhìn thấy tôi thì đừng nói chuyện với tôi, nếu không tôi sẽ nói cho toàn bộ bộ lạc biết anh thích bạn lữ của Thụy, mỗi ngày không khác gì con sói thèm chảy nước dãi, xem anh làm sao ở lại cái bộ lạc này.”
“Cô...” Khải nhăn tít đôi mày kiếm, sắc mặt của hắn cực kỳ xấu xí, mang vẻ tức giận, còn có cảm giác quẫn bách và phẫn nộ vì bị chọc thủng tâm tư: “Thảo, tại sao cô lại là loại người như vậy.”
Ninh Thư: Ha ha...
Về tới động, Chi đang bện rổ, Chi thấy trên tay Ninh Thư trống không, hỏi: “Cô không lấy muối sao?”
“Đừng nói nữa, tôi cãi nhau với Giai, chuyện này không liên quan đến cô, cô nên thế nào thì cứ thế ấy.” Ninh Thư áng chừng một cái rổ, nói: “Chi, bện một cái rổ lớn một chút, tối nay tôi muốn đến mỏ muối lấy muối.”
Sắc mặt Chi lập tức thay đổi, liền vội vàng hỏi: “Thảo, cô đến mỏ muối, cô biết mỏ muối ở đâu sao? Thủ lĩnh nói không cho phép người thú bộ lạc tự mình đi lấy muối, bị phát hiện sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc, lại còn đi vào buổi tối, cô làm như vậy quá nguy hiểm.”
“Thảo, rốt cuộc cô làm sao vậy?” Chi lo lắng nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư cầm gậy gỗ to bằng nắm tay đứa bé, mài trên tảng đá, mài cho thật sắc, như vậy lực sát thương sẽ lớn hơn một chút.
“Tất cả cũng để sống sót, lần này tôi xích mích cùng thần nữ, về sau cô ta sẽ không cho tôi muối nữa, để cô đi xin cô ta, phải tới lúc nào, không có đủ muối, thì không thể lưu trữ thức ăn, tôi đi lấy ít muối về tự chúng ta chưng, nếu như tôi bị phát hiện, cô cứ nói cô không biết gì, nói là do tôi làm.” Ninh Thư mài gậy gỗ trong tay.
Đến khi gậy gỗ được mài nhọn hoắt rồi, lại giã nát một vài thảo dược, bôi lên người.
Chi thấy sắc trời bên ngoài đã nhá nhem, chỉ nhìn thôi cũng đã làm người ta sợ, thực sự không muốn để Thảo đi mạo hiểm, nói rằng: “Thảo, đừng đi, trời tối như thế, buổi tối quá nguy hiểm, chúng ta đã có nhiều thịt như vậy, đủ cho hai người chúng ta ăn, nếu như bị thủ lĩnh phát hiện, sẽ bị trừng phạt mất.”
“Một chút thịt như vậy còn thiếu rất nhiều, yên tâm tôi không sao.” Ninh Thư bôi thảo dược tránh muỗi đuổi rắn lên toàn thân, đeo rổ sau lưng.
Quai đeo dùng dây mây làm cứa trên vai hơi đau, cầm gậy gỗ ra khỏi động.
Chi nhìn bóng dáng Ninh Thư biến mất trong bóng tối, giống như bị bóng tối nuốt chửng vậy, khiến trong đầu Chi cực kỳ khó chịu, đứng ngồi không yên trong động chờ Ninh Thư.