Bước ra từ trong sơn động của Vu, Ninh Thư vừa ra đã gặp Khải, Ninh Thư cũng không cảm thấy Khải đến để tìm mình.
Từ khi đi tới thế giới này, Ninh Thư cũng chỉ nói một câu với Khải, chính là “Anh bị bệnh rồi” “Ừ, khỏe hơn nhiều rồi.”
Những thời điểm khác căn bản không xuất hiện cùng nhau, Ninh Thư hơi hoài nghi bản thân Khải không thích nguyên chủ, cho dù không có Thiên Giai, Ninh Thư cảm thấy giữa hai người này e rằng cũng không thể tu thành chính quả.
Ninh Thư và Khải thoáng lướt qua nhau, Khải hơi sửng sốt, đuổi theo Ninh Thư, hỏi: “Sao cô lại đi.”
Ninh Thư hơi kinh ngạc mà nhìn hắn: “Anh tìm tôi à.” Tìm tôi mà không nói lời nào, không nói lời nào tôi cũng chỉ có thể rời đi thôi.
Khải đưa mắt nhìn Ninh Thư, dừng lại một lát rồi nói: “Tôi nghe Chi nói cô đang học tập cùng Vu, cô... cô muốn trở thành Vu sao?”
“Chuyện này phải xem ý của Vu, tôi chỉ theo Vu học tập ít kiến thức về thảo dược thôi.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
Ninh Thư phát hiện Khải đối với mình cũng chẳng có tình cảm yêu thương gì nhiều, từ trong trí nhớ của nguyên chủ đã biết và từ trí nhớ của chính mình tới nay, Khải sẽ trở thành bạn lữ của mình.
Đoán chừng có nguyên nhân gì đó khiến Khải trở thành bạn lữ của nguyên chủ, nhưng bây giờ cô và Khải không có chút cơ hội nào để trở thành bạn lữ.
Người trong lòng Khải là Thiên Giai, hơn nữa hiện tại nhiệm vụ của cô là phải trở thành chủ tịch Hội phụ nữ, cứu vớt đông đảo đồng bào phụ nữ của Dực Hổ tộc.
Đâu có rảnh nghĩ đến hắn.
Ninh Thư và Khải đều im lặng, cả hai cũng không biết nên nói gì, bầu không khí có vẻ rất xấu hổ.
“Tôi...”
“Tôi...”
“Anh nói trước đi.” Ninh Thư nói.
Khải im lặng một lát rồi nói: “Nếu cô muốn trở thành Vu, tôi sẽ giúp cô, tôi đã đồng ý với cha cô phải chăm sóc cô thật tốt.”
Ninh Thư:...
Ninh Thư đột nhiên không biết nên nói gì, giọng của Khải cực kỳ chân thành, nhưng tương lai bạn lữ của mình lại đi làm Vu, cô đơn tịch mịch cả đời, còn phải giúp một tay.
Ninh Thư: Tôi...
Ninh Thư cười một tiếng xã giao, trông gương mặt cô có vẻ càng thêm khó coi, nói: “Cám ơn anh, chuyện của tôi, tự tôi có thể giải quyết.” Xoay người rời đi.
Xem ra Khải có thể trở thành bạn lữ tương lai của Thảo, chắc là liên quan đến cha của nguyên chủ, một loại trách nhiệm mà thôi.
Khải nhìn chằm chằm bóng lưng của Ninh Thư, thở dài một hơi cuối cùng rời đi.
Ninh Thư mỗi ngày đều bận rộn, còn Thiên Giai và Thụy cũng sống rất đầy đủ, biết mình không trở về được nữa rồi.
Thiên Giai cũng an tâm nỗ lực sống qua ngày, hơn nữa có một người chồng thương yêu mình như thế, Thiên Giai cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Thiên Giai nỗ lực làm cho cuộc sống của mình trở nên khá hơn, không quen ngủ giường đá, bèn nghĩ làm một cái giường gỗ, tuy cái giường gỗ này cũng chỉ là dùng tấm ván gỗ phủ trên giường đá, nhưng tốt hơn ngủ giường đá nhiều.
Về mặt ăn uống, Thiên Giai tận lực làm đồ ăn thật ngon, còn phát minh ra nồi đá, tuy là nồi đá không dễ dùng, nhưng có thể đun nhừ thịt cũng tốt.
Hơn nữa có Thụy dẫn cô ta đi ra ngoài chơi, Thiên Giai thỉnh thoảng có thể tìm thấy đồ gia vị gì đó tốt, như ớt và gừng, những thứ này đều có thể loại bỏ mùi thịt.
Lúc đun thịt cho ít quả dại chua chua ngọt ngọt, mùi vị thực sự ngon hơn thịt nướng gấp bao nhiêu lần.
Mỗi ngày hương vị tung bay từ trong động của Thụy, quả thực khiến người trong bộ lạc thèm đến phát điên, vài người đều chui vào động đá của Thụy, muốn nếm thử thứ đồ gì thơm như thế.
Nhưng Thụy yêu vợ phát cuồng trực tiếp đuổi người ra, bạn lữ của hắn làm mấy thứ này còn không đủ cho hắn ăn, hắn cũng không muốn những thứ bạn lữ của mình mệt nhọc làm ra bị những người này ăn mất.
Mỗi lần thấy người khác thích ăn đồ mình làm, Thiên Giai rất vui, lúc còn chưa xuyên không, gặp được đồ gì mình thích ăn, cô ta sẽ học cách làm như thế nào, không nghĩ tới bây giờ lại có đất dụng võ.
Thiên Giai muốn hòa nhập vào trong tộc này, đặc biệt là muốn hòa vào quần thể người thú giống cái, nên nói với Thụy muốn mời người thú giống cái trong bộ lạc ăn, phải làm nhiều bát đá hơn.
Đương nhiên còn phải chuẩn bị nhiều thịt hơn, Thụy không nói gì lập tức đi săn thú.
Nghe nói người thú giống cái mới tới muốn mời khách, người thú giống cái trong toàn bộ bộ lạc này vô cùng vui vẻ, bởi vì người đó làm đồ ăn ngon nổi tiếng, còn ăn ngon tới mức nào, thì các cô cũng không biết.
Ngày mời khách, liền ồn ào kéo nhau đến động của Thụy.
Ninh Thư không có hứng thú đi vào góp vui, bởi vì cô đã trải qua nhiều ngày đêm tu luyện, rốt cuộc tu luyện ra một hơi thở yếu ớt.
Có kình khí này, Ninh Thư bèn ăn bột phấn chứa ít Linh Tủy tinh thể, kình khí yếu ớt như thế, Ninh Thư rất sợ kình khí này không thể hấp thụ linh khí.
Cũng may những linh khí này đều bị kình khí hấp thụ, lớn mạnh hơn một tí tẹo, nhưng vẫn không phải rất mạnh.
Nhưng Ninh Thư cảm thấy cơ thể của mình đang dần dần thay đổi, đầu khớp xương đều đang ngứa, cơ thể từ từ trở nên khỏe mạnh.
Tuy không đạt đến mức võ nghệ cao cường, nhưng thân thể nhạy bén hơn nhiều, thể chất cũng khỏe mạnh hơn nhiều, có rớt xuống sông nữa chắc cũng sẽ không bị cảm.
Định ăn thêm một chút Linh Tủy tinh thể, lại nghe thấy tiếng bước chân của Chi đi tới bên này, Ninh Thư lập tức rời khỏi chỗ ngồi.
Chi thường xuyên đến đây thăm cô, qua một thời gian dài, Ninh Thư chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng biết đó có phải cô ta không.
Chi đi vào trong động, hỏi Ninh Thư: “Cô sao vẫn còn ngồi đây, chúng ta đi mau, đến trễ thì sẽ không được ăn.”
Ninh Thư thấy hôm nay trên đầu Chi lại cài một đóa hoa, tóc của cô không búi lên, đóa hoa dại trông như sắp rớt xuống.
“Cô làm gì vậy, cô cài hoa làm gì?” Ninh Thư hơi kinh ngạc mà hỏi thăm, hoài nghi Chi coi trọng người thú giống đực nào rồi.
Nữ nhân trang điểm vì người mình thích, ở thế giới nào cũng thế.
Chi sờ bông hoa trên đầu của mình một cái, kết quả hoa bị cô ta sờ cho rụng luôn, Chi nhặt hoa lên, nói rằng: “Chẳng phải là vì Giai - giống cái mới tới kia mời chúng ta ăn sao, tôi muốn trông đẹp một chút.”
Thì ra là vậy, Ninh Thư đi tới cửa động, bấm một nhánh cỏ tương đối bền chắc, kêu Chi ngồi xuống, dùng ngón tay chải mái tóc rối bời của Chi một cái, sau đó dùng nhánh cỏ buộc tóc cô ta lại, lại cài hoa lên đầu.
Nhìn như vậy nhẹ nhàng sảng khoái hơn.
Chi hơi giật mình sờ sờ tóc của mình, trên mặt lộ ra nụ cười, nói rằng: “Thảo, cô thật lợi hại, cô cần hoa không? Tôi đi tìm cho cô, cô cũng làm tóc đi, chúng ta cùng đến sơn động của Thụy.”
Ninh Thư mới lười làm đó, cô cực kỳ cực kỳ muốn cắt tóc của mình, mỗi ngày dùng ngón tay chải đầu, cảm giác ngón tay cũng sắp gãy rồi.
Không có dầu gội đầu, đến bờ sông gội đầu cũng gội không sạch.
“Tôi không đi, cô đi đi.” Cô có chuyện quan trọng hơn phải làm, không có gì quan trọng hơn nâng cao thực lực, kiểu tụ họp này cô không đi.
“Khó lắm mới có dịp có nhiều đồ ăn ngon, nghe nói có rất nhiều thịt, sao lại không đi chứ.” Chi nhìn Ninh Thư như muốn nói cô ngốc à, lôi kéo Ninh Thư đi.
Với sức mạnh bây giờ của Ninh Thư thì hoàn toàn có thể tránh khỏi tay Chi, nhưng Ninh Thư không làm vậy, hơn nữa mình mấy ngày nay ăn thịt nướng quả thực cũng đã chán, nếu như không phải vì năng lượng của cơ thể, Ninh Thư cũng sẽ không ăn.
Tích Cốc đan đã không còn mấy, ăn nữa cũng sẽ hết.