Ngày hôm sau, Mễ Điềm đã phải dậy sớm để chuẩn bị, tuy nói là sớm nhưng lúc cô đến, các ban khác cũng đã đến khá đông.
Hôm nay, ngoài ngày hội CLB thì nhà trường cũng cho phép mỗi lớp làm một gian hàng bán, chủ đề thì tự chọn và cho học sinh trường khác vào nữa, đương nhiên cũng không thiếu phần âm nhạc được.
Lễ hội mở cửa cho người vào lúc 10h sáng, sau khi ngày hội CLB kết thúc. Lúc này Mễ Điềm đang bận rộn chuẩn bị mọi thứ, làm hội trưởng nghe thì sang nhưng rất mệt, việc gì cũng phải thông qua cô.
“Xin chào mọi người, chào mừng đến với CLB báo chí, tôi là Hạ Mễ Điềm là hội trưởng. Nếu các bạn có thể là thành viên của CLB thì các bạn sẽ được những quyền lớn lớn, đó chính là biết trước những chuyện xảy ra và những thông báo trước những bạn học khác.” Mễ Điềm không giỏi ăn nói cho lắm nên nói rất ít, những việc còn lại đều giao cho hội phó với những người khác làm.
Nhưng sau khi nghe cô nói xong, có khá nhiều người đến đăng kí, ơ câu nói của cô có sức thuyết phục như vậy à?
“Bạn học Cố, bạn đã quyết định vào CLB nào chưa?” Tiểu Vương đang ghi danh sách nhưng khi thấy Cố Vân Nhi liền buông bút xuống, vui vẻ hỏi.
Khóe miệng Mễ Điềm co rút nhưng không nói gì, chỉ đẩy Tiểu Vương đi chỗ khác để cô ghi tên tiếp. Nếu muốn tán tỉnh thì đi xa nơi này chút đi.
“Ưm… mình cũng đang phân vân giữa CLB báo chí với BLC cổ động viên.” Cố Vân Nhi đáng yêu nói.
“Vậy bạn chọn CLB báo chí đi, hội trưởng là Mễ Điềm, là bạn học của chúng ta nên bạn sẽ cảm thấy thân thiết và dễ hòa nhập hơn. Hơn nữa, mình nghĩ Mễ Điềm cũng sẽ rất muốn bạn ở trong CLB.” Tiểu Vương nhiệt tình giới thiệu.
Mễ Điềm thầm mắng trong lòng, ai muốn cô ta ở trong CLB này chứ? Cô hắng giọng:
“Tiểu Vương, cậu không có việc gì làm à? Người ta muốn vào đâu thì vào cậu quan tâm làm quái gì?”
“Aizz hội trưởng, mình chỉ đang giúp CLB có thêm thành viên thôi mà. Đều là bạn cùng lớp chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau chứ.” Tiểu Vương cười hì hì lấy lòng.
“Chất lượng chứ không phải số lương. Cậu ở đây chờ người đăng kí tôi đi mua nước cho mọi người. Nhớ đừng có lơ là gây ra sai sót.” Mễ Điềm lạnh giọng cảnh cáo.
“Biết rồi.” Tiểu Vương không cam lòng ngồi xuống mà bắt đầu kiểm tra lại danh sách.
Cố Vân Nhi đi theo Mễ Điểm, TMD, nữ chính bị bệnh hay sao mà cứ đi theo cô vậy chứ?
[Sao cô không đuổi cô ta đi đi?] Hệ thống gợi ý.
“Ngươi chập não rồi à? Đây là sân trường, cô ta cũng là một học sinh của trường ta lấy cái gì mà đuổi cô ta?” Mễ Điềm gắt gỏng đáp. Đang bực mà cứ có người đổ thêm dầu vào lửa.
[…] Hệ thống không biết nên trả lời như thế nào.
“Mễ Điềm…” Cố Vân Nhi nhỏ tiếng gọi.
Mễ Điềm đang bực mình nên quay lại bằng một thái độ khó ưa: “Chuyện gì?”
Cố Vân Nhi không biết nên mở miệng ra như thế nào cả, từ lúc bị mẹ Hạ hiểu nhầm cô ta không dám đến sở cảnh sát. Cũng không dám xuất hiện trước mặt bọn họ. Tuy rằng cô ta đã trùng sinh nhưng kiếp trước cô ta cũng chỉ là một người bình thường, chưa có kinh nghiệm gì trong mấy việc đấu đá.
“Sao? Có chuyện gì? Cô gọi tôi cho vui thôi sao?” Mễ Điềm cảm thấy lúc này mình có hơi mất bình tĩnh nên cố dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất có thể nhưng do Cố Vân Nhi cứ chần chừ không nói nên cô lại bực mình.
“Ưm… Cậu với đàn anh Trình Khải đang yêu nhau sao? Ba mẹ cậu có biết không? Họ có phản đối gì không? Tớ nghĩ chúng ta còn nhỏ nên học trước không nên yêu đương… Tớ nghĩ nếu ba mẹ cậu biết chắc sẽ lo lắng lắm đấy.” Cố Vân Nhi hiền lành khuyên nhủ Mễ Điềm.
Mễ Điềm thực sự muốn quát Cố Vân Nhi ‘Tôi yêu ai thì liên quan gì đến kinh tế nhà cô? Tôi yêu thì tôi ăn hết cơm nhà cô à.’ Nhưng đây là trường học, có nhiều người qua lại cô chỉ có thể mỉm cười nói:
“Bạn học Cố, mình với bạn không thân đến nỗi có thể gọi tên nhau như thế đâu. Hơn nữa mình với Trịnh Khải chi là bạn bè bình thường, có lẽ lớn lên với nhau từ nhỏ nên có cảm giác thân thuộc khiến người ta hiểu nhầm thôi. Và nếu như mình có bạn trai thì cũng không đến việc bạn phải lo đâu. Thế nhé, mình còn có việc bận.” Hừ, cô nghĩ cô là ai mà quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi chứ. Mễ Điềm âm thầm bĩu môi.
Cố Vân Nhi không ngờ là Mễ Điềm sẽ trả lời như thế, cô bỗng nhiên suy nghĩ đến câu nói của Mễ Điềm. Bọn họ là bạn từ nhỏ đến lớn là thanh mai trúc mã. Nếu như cô không bị hoán đổi thì Trình Khải chắc chắn sẽ là của cô ta. Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy bất công, tại sao lại như vậy chứ? Sao cô phải chịu khổ cho cô ta suốt mười mấy năm liên tục? Hạ Mễ Điềm cô cứ chờ đó nhất định tôi sẽ đòi lại những thứ thuộc về tôi, đặc biệt là Trịnh Khải.
.
.
.
Mễ Điềm đi mua nước trở về lại gặp Trình Khải, lần nay Trình Khải mặc bộ đồng phục của trường chứ không phải bộ đồ thể thao khoe cơ bắp nhưng cũng không khiến những ánh mắt si mê của nữ sinh và ánh mắt ghen tị của nam sinh.
“Em có biết Cố Vân Nhi là ai không?” Trình Khải hỏi.
“Sao vậy? Anh muốn tìm hiểu cô ta à? Cô ta cũng không tệ, dáng dấp xinh đẹp lại có giọng nói ngọt ngào…” Mễ Điềm có chút bất ngờ khi Trình Khải hỏi về Cố Vân Nhi. Chết tiệt! Hiệu ứng nữ chính xuất hiện rồi!! Tuy đang mang tâm trạng rắc rối nhưng Mễ Điềm vẫn trả lời rất đầy đủ.
Nhưng cô đang nói giữa chừng thì bị Trình Khải cắt ngang: “Em nói nhiều quá rồi đấy” Sau đó đưa cái bánh mì đang ăn dở vào miệng cô.
“Này!!!” Mễ Điềm buông đồ trong tay xuống lấy cái bánh mì rồi ném sang Trình Khải.
“Sao chứ? Em chê bẩn à? Em không nhớ hồi còn nhỏ chúng ta còn ăn chung một cái thìa uống chung một ly nước, bây giờ em lại chê bẩn à?” Trình Khải dúi đầu Mễ Điềm.
“Anh…. Anh…” Sự tức giận của Mễ Điềm đã lên đến cực điểm, bây giờ cô muốn giết người!!
“Anh chỉ hỏi em có biết Cố Vân Nhi là ai thôi mà, cái gì mà xinh đẹp với giọng nói ngọt ngào chứ?”
“Có, là bạn cùng lớp mới chuyển đến đầu năm học này.” Mễ Điềm bây giờ chỉ trả lời cho đúng trọng tâm câu hỏi.
“Thế sao cô ấy lại đi thổ lộ tình cảm với anh nhỉ?” Trình Khải có chút thắc mắc. Tuy anh đẹp trai thật nhưng mà bỗng nhiên có người lạ tỏ tình thì cũng có chút bất ngờ.
“Cái gì? Cô ta thổ lộ tình cảm với anh?” Uầy, nữ chính gan thật đấy. hai mươi năm sống trên cuộc đời cô chưa hề thổ lộ với ai, kể cả khi vào mỗi thế giới cô cũng chỉ bày ra bộ dạng tốt nhất của mình để nam chính nam phụ tự đổ chứ chưa bao giờ tỏ tình. Trời ơi, nữ chính, tôi rất khâm phục cô!
“Ừ…” Trình Khải gật đầu.
“Thế anh trả lời cô ta như thế nào?” Mễ Điềm có chút gấp gáp.
“Thì anh từ chối chứ sao nữa, đã nói chuyện với nhau câu nào đâu mà yêu đương? Mà vừa mới tối qua thôi đấy.” Trình Khải trả lời cô bằng một giọng điệu bình thản.
Thì ra đây là lí do vì sao tối qua sự thù hận của nữ chính với cô tăng đột biến. Có thể là nữ chính đã thấy cô với Trình Khải cười đùa với nhau sau đó mới thổ lộ tình cảm nhưng lại bị từ chối nên nữ chính nghĩ lí do là do cô.
Cái này đúng là nằm không cũng trúng đạn…