Chương 73: Bánh răng vận mệnh – 16
Trở lại ký túc xá, Anphil tiếp tục nghiên cứu hình vẽ thần chú, Úc Phi Trần thì sắp xếp lại mạch suy nghĩ hiện tại.
Hôm nay đã là ngày thứ ba họ ở đây, sự ràng buộc giữa pháo đài và bọn họ ngày càng mạnh mẽ, bữa ăn mỗi ngày không phải thức ăn của con người mà giống nguồn năng lượng cho máy móc hơn. Vách tường ký túc xá đối diện hắn treo một bức vẽ người máy, dĩ nhiên đây chính là dấu hiệu.
Hắn hoài nghi, nếu còn tiếp tục uống thứ đó, có khi sẽ thật sự biến thành người máy mất. Nhưng nếu không uống, máy móc không có năng lượng sẽ thành máy chết, họ sẽ chẳng có kết cục tốt.
Nhân tố quyết định sống còn không nằm ở những buổi học phải vắt khô cả óc để qua, mà là phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Hiện giờ con đường duy nhất để rời pháo đào là cánh cổng kia... Chẳng lẽ cả đám phải ngồi xe lửa, thừa lúc cổng mở lao ra sao? Nhưng hôm nay lúc cổng mở, khoáng thạch to lớn lăn ào ào vào, không hề có kẽ hở để chạy ra. Hay là cùng nhau làm một cổ máy có lực sát thương, phá nát nơi này theo phương diện vật lý?
Thế thì thà chờ Anphil chế ra thần chú mở cổng cho rồi. Hắn cũng có thể qua ải đơn giản như Shiramatsu và Trần Đồng hôm nay.
Tầm mắt hắn bị Anphil phát hiện.
Dưới ánh đèn mờ ấm áp, bút lông ngỗng trong tay Anphil dừng lại, anh nhìn Úc Phi Trần: "Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Anh từng qua rất nhiều phó bản nhỉ?" Úc Phi Trần hỏi, "có bí quyết gì không?"
Anphil chớp chớp mắt.
"Có."
"Bí quyết gì?"
"Đầu tiên là phải biết rõ nguồn gốc của thế giới, như đền thần ấy. Cách thứ hai là tìm xem nó thiếu thứ gì so với một thế giới hoàn chỉnh." Anphil đáp, "Thứ bị thiếu thường sẽ ám chỉ nơi bị phá vỡ của thế giới, cũng chính là đường thoát."
Anh nói nghe có vẻ rất hợp lý. Lúc trước, Úc Phi Trần cũng thông qua tình trạng "pháo đài không có người" để hiểu được cơ chế vận hành của nó.
Ngoài con người, thế giới này còn thiếu thứ gì nữa sao?
Úc Phi Trần: "Tôi cảm thấy..."
"Làm sao?"
"Thật ra anh biết rõ cách thoát khỏi đây, anh chỉ đang muốn xem diễn trò thôi."
Anphil khẽ cười: "Không có chuyện đó đâu."
"Thế thì là anh biết manh mối gì đó, nhưng không nói ra."
Cảm giác này đã tồn tại từ lâu, lúc ở đền thần đã xuất hiện rồi. Giáo hoàng Ludwig trông như lười biếng, chỉ lặng lẽ đi theo hắn, nhưng lại nắm rõ tình hình trong lòng bàn tay. Hình như người này không phải đánh phó bản, mà là... đến quan sát điều gì đó.
Khoảnh khắc ý nghĩ này loé lên trong đầu, Úc Phi Trần nhìn thẳng vào Anphil, cậu thiếu niên tóc vàng ngồi dưới ánh đèn cũng đang nhìn hắn, đôi mắt xanh ngọc yên tĩnh mà vững vàng, nhìn sâu hơn lại mang ý cười nhẹ như sương khói.
Cảm giác bị quan sát càng mãnh liệt hơn.
"Nếu là manh mối tôi có thể phát hiện, thì cậu cũng có thể." Anphil nói.
Câu nói chẳng biết là khích lệ hay gấy hấn này khiến Úc Phi Trần mất ngủ cả đêm. Hắn rất ít khi nằm mơ, nhưng hôm nay lại mơ thấy bản thân gặp phải một câu đố khổng lồ và kỳ quái, tất cả mọi người xung quanh dù ít hay nhiều đều biết vài phần chân tướng, còn hắn thì chẳng biết gì cả, cố chấp tìm kiếm đáp án lại chỉ rơi vào ngõ cục. Đây là loại giấc mơ khiến người ta mệt mỏi. Khi tỉnh lại, vì cảm xúc dữ dội, Úc Phi Trần không khỏi giày vò cái túi-chườm-nóng-không-biết-đã-lăn-đến-cạnh-mình-từ-lúc-nào.
Anphil không để ý đến việc hắn cọ xát vào mình, vẫn im lặng đứng dậy đi rửa mặt, rồi ra ngoài thảo luận hình vẽ thần chú với Lẩm-bà-lẩm-bẩm.
Trước khi lên xe, Linh Vi hỏi: "Hôm nay Úc đạo hữu cũng muốn ngồi xe thăm dò pháo đài sao?"
"Hôm nay không đi, cả bốn phân xưởng tôi đều xem cả rồi." Úc Phi Trần đáp, "Nếu lần này bài học không mang đến manh mối mới, tôi định sẽ đi chuyến xe đêm, sáng sớm quay về."
Trần Đồng vỗ trán, tiện đà giơ ngón cái: "Quên mất, buổi tối vẫn còn chuyến khác mà."
Trên xe, Úc Phi Trần nhìn pháo đài bên ngoài.
Pháo đài hình tròn với có vô số máy móc rắc rối và phức tạp. Những người ngoài cuộc như họ không ngừng học hỏi các kỹ năng theo một lộ trình được thiết kế sẵn. Phòng học, ký túc xá và xe lửa đều có ý nghĩa của chúng, nhưng còn những cổ máy khác thì sao? Chẳng lẽ cả một phào đài to như vậy chỉ tồn tại để đào tạo công nhân đạt tiêu chuẩn để giữ gìn bản thân nó sao?
"Đây là một nghịch lý." Hắn nói.
Shiramatsu ngồi phía trước quay đầu lại: "Cái gì ạ?"
"Nhà máy đào tạo và tuyển chọn công nhân, những công nhân đủ tiêu chuẩn sẽ làm việc và duy trì sự vận hành của pháo đài." Úc Phi Trần gần như tự lẩm bẩm một mình: "Nhưng cả tòa pháo đài này vận hành để làm gì? Đào tạo các công nhân đạt tiêu chuẩn à?"
Thế này chẳng khác nào một vòng tuần hoàn vô tận.
"Đúng rồi!" Trần Đồng vỗ đùi cái đét: "Dù là nhà máy nhỏ thế nào thì cũng phải có sản phẩm chứ?"
Shiramatsu nói nhỏ: "Không phải sản phẩm là mấy người chúng ta đó sao? Hiện giờ chúng ta là bán thành phẩm, đến khi tốt nghiệp thì là thành phẩm rồi."
Trần Đồng: "Thế thì cái nhà máy chết toi này tự sản xuất rồi tự tiêu thụ luôn, làm vậy thì được cái quái gì? Vả lại, huấn luyện có mấy người tụi mình thì cần gì cả pháo đài to đùng thế này, đúng không?"
Anh ta dùng từ ngữ không quá văn minh, nhưng nội dung thì rất chính xác. Một nhà máy có cả công nhân và thiết bị, nhưng lại không có sản phẩm, đây là chỗ bất thường nhất.
Đây là "nơi bị phá vỡ" mà hôm qua Anphil nói sao?
Úc Phi Trần ngó Anphil, anh vẫn im lặng như thường lệ, chẳng có biểu hiện gì. Nhưng một khi trong lòng đã có suy nghĩ "anh ta bàng quan xem nhà hàng xóm cháy" thì chỉ cần anh chớp mắt thôi cũng cảm thấy như đang giả vờ vô tội.
Khi đến phòng học, kèn đồng lại phát thông báo như mọi ngày:
"Các trò thân mến, chúng ta lại gặp nhau rồi! Xin mời vào phòng học số 14, bắt đầu ngày học tập thứ tư nào. Nhắc nhở: Đây là lớp lịch sử rất ~ khó đó nha."
"Rất khó?"
"Lớp lịch sử?"
Vincent: "Nó miêu tả lớp thần chú thế nào?"
Lilia bắt chước giọng điệu của kèn đồng: "Đây là lớp thần chú không ~ đơn giản đâu nha."
Lớp truyền động siêu đơn giản, lớp động lực rất đơn giản, lớp thần chú không đơn giản, giờ lại đến "lớp lịch sử rất khó".
Lilia lẩm bẩm: "Nhưng sao tôi thấy, nó nói đơn giản nhất thì chúng ta thấy khó nhất... Nó nói khó thì lại rất đơn giản."
"Ông đây càng muốn xem cái kèn nát này mưu tính cái gì." Trần Đồng vừa nói vừa bước vào cửa phòng học.
Sau khi vào lớp, chợt nghe tiếng anh ta thở hổn hển: "Má ơi, lần này thật sự trở lại lớp học rồi."
Trong phòng học bày mười máy bộ bàn ghế kim loại, trên bàn có giấy bút, nơi vốn phải là bảng đen lại là một bảng kim loại, bên dười còn có bục cao hai mươi centimet, tương tự như bục giảng thông thường. Bên cạnh bục giảng có một con rối máy đang bê khay, nó không nhúc nhích, trong khay cũng không có gì.
"Các trò thân mến, lớp học thứ tư – lớp lịch sử chính thức bắt đầu ~
Mục tiêu bài học: Nghe giáo viên giảng bài, hoàn thành bản ghi chép ~
Nhắc nhở: Khi tan học, nhớ ghi tên lên bút ký của mình rồi nộp bài nhen ~
Giờ tan học: Khi kim đồng hồ vuông góc với mặt đất ~
Dạy học hoàn tất, các trò vui lòng nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ học tập ~"
Úc Phi Trần cảm thấy pháo đài này cũng không tệ. Lúc trước nghĩ nó chỉ đào tạo thao tác sản xuất thôi, thế mà giờ lại có cả lớp lịch sử. Khi hắn nghĩ mình đã tìm ra quy luật, nơi này sẽ luôn mở ra những diễn biến bất ngờ.
Thông báo kết thúc, tấm kim loại rung lên rồi từ từ cuộn lại, biến mất trong các thiết bị máy móc, thay thế nó là một tấm bảng kim loại mới có mấy hình vẽ vụng về, cứng nhắc.
Đầu tiên là một cây búa.
Thứ hai là một thứ trông như cái rìu.
Tiết Tân nêu tên từng cái một: "Búa, rìu, xẻng, khoan đục... Đây là một bộ dụng cụ hoàn chỉnh à?"
Lilia: "Hình như tôi chưa thấy mấy thứ này bao giờ."
Trần Đồng: "Chờ tí, hồi nãy cái kèn kia nói là phải chờ giáo viên giảng bài mà."
Thế nhưng phòng học vô cùng yên tĩnh, chẳng có tiếng giảng bài nào, chỉ có mấy hình vẽ trước mặt thôi.
Giọng Linh Vi bình tĩnh: "Chúng ta là người sống, dùng lời nói để giảng bài, còn pháo đài là đồ vật nên nó dùng hình vẽ lặng lẽ bày tỏ cho chúng ta, mấy hình kia chính là bài giảng."
Lilia chống má: "Còn bản ghi chép thì sao?"
Dứt lời, Lilia ngó sang Anphil với ánh mắt chờ mong được giải đáp.
Anphil không nói gì, Úc Phi Trần lên tiếng: "Nhìn hình vẽ rồi tổng kết đi."
Trừ cách đó ra thì cũng chẳng còn cách nào khác có thể tạo ra "bản ghi chép" nữa.
Hắn viết số thứ tự "1" lên giấy, lần lượt liệt kê tên mấy món dụng cụ, rồi xuống dòng tổng kết: Các dụng cụ đơn giản.
Các lớp trước có sản phẩm hiện vật làm cơ sở để kiểm tra, nhưng lần này chỉ có một bản ghi chép. Pháo đài có thể đọc được văn bản – ít nhất là khi họ viết tên của mình, kèn đồng cũng có thể đọc được. Nhưng thế giới máy móc này thực sự hiểu được ngôn ngữ con người sao? Nó có sửa chữa bản ghi chép của họ bằng cách đánh giá ý nghĩa hoặc nắm bắt từ khóa quan trọng?
Hình vẽ vẫn mãi không thay đổi, Úc Phi Trần quyết định viết nhiều một chút, bèn tóm tắt công dụng của mỗi dụng cụ. Những người khác qua ngó xem rồi bắt chước theo. Đạo trưởng Linh Vi viết một câu ngay ngắn, phóng khoáng "có bột mới gột nên hồ" [1] – cũng bị chép bài nốt. Lẩm-bà-lẩm-bẩm chạy tới chạy lui giữa mọi người, cực khổ đối chiếu chép lại từng chữ, vì khác biệt ngôn ngữ, nên chữ viết của anh ta cực kỳ cứng nhắc.
[1] Nguyên văn: Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí (工欲善其事, 必先利其器) thợ muốn giỏi việc, trước tiên phải làm công cụ sắc bén. Chỉ: muốn làm tốt một việc, cần phải có sự chuẩn bị tốt.
Sau khi cả đám dồn hết tất cả tinh hoa tri thức của mình, chép đến không còn gì để chép nữa, thậm chí bắt đầu ngồi ngẩn ra ngó bảng, cuối cùng tấm bảng mới chịu cuốn lên, một bảng mới lại xuất hiện.
Trần Đồng "ồ" một tiếng rồi cười: "Cái slide này cũng xịn phết ha."
Bảng mới cũng là hình vẽ, nhưng hơi phức tạp hơn một chút. Hình đầu tiên là một thanh ngang, hai đầu treo một vật hình tròn.
Trịnh Viện: "Đó là đòn bẩy à?"
"Cái đầu tiên là đòn bẩy, dùng để nạy vật nặng, cái thứ hai là mặt phẳng nghiêng, kế nữa là ròng rọc, trục bánh xe, đinh ốc... Đây là năm cỗ máy thô sơ và đơn giản nhất!"
Có chuyên gia giải thích tên và chức năng, nên ghi chép rất thuận lợi.
Slide thứ hai dừng rất lâu mới chuyển sang slide thứ ba. Lần này hình vẽ phức tạp hơn nhiều, đầy những bánh răng, hơn nữa còn có cả con người.
Một hình người đơn giản cầm cần điểu khiển đứng ở đầu cánh tay robot, cần điểu khiển nối với trục quay đẩy các bánh răng, sau đó kéo theo cả cánh tay robot chuyển động. Một cổ máy phức tạp được hình thành.
Cỗ máy trên slide thứ tư càng to lớn và phức tạp hơn, Tiết Tân nhận ra rằng đây là một chiếc quạt gió lớn, dùng để thúc đẩy nhiên liệu đốt, giúp nấu chảy kim loại hoặc các công việc tương tự. Trong hình này có nhiều người hơn, hai mươi mấy hình người đơn giản đang kéo dây của cần điểu khiển nhằm cung cấp năng lượng cho máy quạt.
Nói cách khác, bàn đầu máy móc ở thế giới này là do con người điều khiển. Theo những gì họ biết hiện tại thì chốc nữa thôi sẽ xuất hiện tinh thạch đỏ đen, thay thế sức người cung cấp động lực cho máy móc. Nhưng lạ là trong những hình vẽ này, các bộ phận máy móc được vẽ rất tỉ mĩ, còn con người thì chỉ là những nét phác thảo đơn giản.
Mọi người túm tụm lại một chỗ, cùng nghển cổ ngó nghiêng đáp án của người khác. Từ khi họ vào thế giới này, đây là buổi học giống một lớp học thật sự nhất, cũng là buổi náo nhiệt nhất, chỉ có bảng kim loại và con rối máy lẳng lặng như một bức tượng. Lilia chống má nhìn bảng, nói: "Lớp lịch sử... cho nên chúng ta đang nghe máy móc giảng về lịch sử lớn lên của nó à? Nó nghĩ đây là chuyện rất khó hiểu, nên lúc nãy mới nói đây là lớp không đơn giản."
Đúng, đây là lịch sử dưới góc nhìn của máy móc. Có lẽ nó phải tốn rất nhiều công sức mới tạo ra được những hình vẽ này và cố gắng "giảng" nó cho loài người nghe.
Nhưng đối với người nghe giảng thì lớp này đơn giản hơn những lớp trước nhiều, còn những lớp bánh răng truyền động và dây chuyền sản xuất được đánh giá "đơn giản" lại rất khó. Điểm bất thường lớn nhất của mảnh vụn này là nó bị chi phối bởi chính máy móc.
Úc Phi Trần nhìn hình người vô cùng nhỏ bé, đơn giản trước những cỗ máy đồ sộ, một vấn đề hiện ra trong lòng hắn – bản thân máy móc có biết là con người sáng tạo ra chúng không?