"Xìii"
Ngọn lửa ngập trong dầu sáp nóng bỏng, một làn khói trắng bay ra. Tất cả nến trong phòng đều đã tắt.
Trong đêm tối, vầng trăng treo giữa bầu trời. Ánh trăng lờ mờ chiếu vào khung cửa sổ, tất cả đồ đạc trong phòng bị bóng tối bao trùm.
Vách hành lang trống trải đột nhiên bị một cái bóng dài phủ lên, sau đó cái bóng từ từ tiến về phía trước, vang lên tiếng bước chân loạng choạng.
Ông già giấu cả thân thể và khuôn mặt trong chiếc áo choàng, bước trên hành lang, tiếng chìa khóa va chạm vang lên, theo sau là tiếng tra chìa vào lỗ khóa.
Người đàn ông có thân phận Thẩm phán trở mình xuống giường, kề sát tai vào tường nghe động tĩnh từ phòng Molly cách vách.
Cánh cửa bị đẩy ra, ông già dẫn theo tu sĩ vào phòng.
"Ngài có trong phòng không?"
Giọng nói rất hợp lễ nghi, tựa như một người quản gia tiêu chuẩn hỏi thăm vị khách có cần giúp đỡ không.
"Ngài có cần nến không?"
"Ngài trốn đâu rồi?"
Tiếng bước chân đi một vòng trong căn phòng cách vách, rồi ra ngoài. Rõ ràng họ không thu hoạch được gì. Tiếp đó lại đến căn đối diện, phòng của vợ chồng lãnh chúa, hiện tại ở đó chỉ có một góa phụ.
Thẩm phán đang lắng nghe, bỗng nhiên tiếng tra chìa khóa lại vang lên ngay trước cửa phòng gã!
Gã trở lại giường, nhắm chặt mắt, vờ như đã ngủ say.
Tiếp đó, ông già kỵ dị bước vào phòng, thậm chí ông ta còn cúi đầu đến gần gã, hơi thở lạnh lẽo phả vào cổ, như bị một con rắn độc bò qua người.
Qua chốc lát, cửa được đóng lại, họ đã ra ngoài.
Thẩm phán lúc này mới mở mắt, hồi hộp thở hổn hển mấy hơi.
Hiện tại gã thấy hết sức may mắn, vừa rồi lúc Molly gõ cửa phòng mình, gã xoắn xuýt một hồi, cuối cũng vẫn không mở cửa.
Molly là một thiếu nữ xinh đẹp, ngoại hình điềm đạm, đáng yêu. Nếu là trong thế giới bình thường, một cô gái như vậy xin giúp đỡ, e là không ai có thể từ chối. Mà loại đàn ông như gã, ngay cả cơ hội được cô gái như thế xin giúp đỡ còn chẳng có.
Nhưng ở một nơi mà sinh mạng con người trở thành miếng mồi như vậy, khuôn mặt xinh đẹp và của cải có ích lợi gì? Nghĩ đến đây, trong lòng gã lại sinh ra một loại sảng khoái.
Không còn những khác biệt địa vị, của cải và ngoại hình. Bảo toàn tính mạng mới là chân lý.
Từng cánh cửa trên hành làng lần lượt bị mở ra.
Quốc vương Shady cũng nhắm mắt giả vờ ngủ. Chờ ông già tuần tra một vòng rồi ra khỏi phòng, gã mới mở mắt, mờ mịt nhìn trần nhà.
Người bạn đồng hành tên Molly này trông rất giống một người, một cô gái mà gã thầm mến từ lâu, dự định thổ lộ ngay ngày hôm sau, nhưng lại bị cuốn vào những thế giới hiểm ác này.
Thật ra gã đang chờ Molly gõ cửa phòng mình, nhưng có lẽ cô biết chắc gã sẽ không mở cửa, nên đã không gõ.
Gã thừa nhận bản thân cảm thấy mất mát, tựa như hiểu được sẽ không còn gặp lại cô gái ngày đó nữa.
Nhưng nếu Molly thật sự gõ cửa, liệu gã có mở không?
Gã không biết.
Khi tính mạng bị những quy tắc đùa bỡn trong lòng bàn tay, bản chất của con người sẽ bị xé bỏ mọi lớp ngụy trang một cách tàn nhẫn, phơi bày bộ mặt chân thật nhất.
Quá trình mở cửa vẫn tiếp tục.
Trong ánh nến sáng tỏ, Quốc vương Schiller đang ngủ, học giả đang ngủ. Trong căn phòng mờ sáng, kỵ sĩ trưởng và kỵ sĩ nằm cạnh nhau trên giường, nữ hoàng nằm trên giường, nam hầu nằm dưới sàn.
Ánh mắt u ám đặt trên cửa phòng Giáo hoàng bê hạ.
"Két", cửa bị mở ra. Giáo hoàng im lặng ngủ trên giường lớn. Trong phòng không một bóng người.
Rốt cuộc là ở đâu?
"Hộc, hộc" tiếng thở dốc phẫn nộ văng vẳng bên tai mỗi người. Không ai dám phát ra âm thanh.
Cuối cùng, họ cũng rời đi.
Trong nháy mắt, tiếng bước chất hoàn toàn biến mất, trong phòng Úc Phi Trần và Shiramatsu, quần áo Molly đã ướt đẫm mồ hôi, cả người dựa vào tường trượt xuống, rồi quỳ rạp dưới đất.
"Cảm ơn... cảm ơn anh... cảm ơn anh!" Cô nói trong nước mắt.
Ngoại trừ Quốc vương Shady trông lạnh lùng, vô tình, cô đã gõ cửa từng người trong đội mình, nhưng chẳng ai mở cửa cả.
Những đồng đội làm nhiệm vụ chung cả một ngày mà còn như vậy, người khác đội lại càng không thể. Khi cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, lại nghe thấy tiếng mở cửa. Trong khe cửa hé mở, cô trông thấy gương mặt khôi ngô, lãnh đạm của kỵ sĩ trưởng.
Cô được cứu bởi một người không thể tưởng tượng nổi, giống như trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại, bỗng nhiên xuất hiện một bạch mã hoảng tử. Nhưng khi tiếng mở cửa lần lượt vang lên, cô mới ý thức được rằng không chỉ chính mình không thoát được, mà còn hại chết người giúp đỡ mình.
Nhưng cô không nghĩ tới...
Molly nhìn về phía cửa ngầm sau lưng.
Úc Phi Trần cũng nhìn nơi đó.
Không ai cứu được cô gái này, mà cũng không dám cứu. Nhưng như Ludwig nói, con đường có thể rất quanh co, khúc chiết, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại.
Tình cờ là kỵ sĩ trưởng và Giáo hoàng có thể cứu cô.
Chỉ cần đúng lúc ông già định mở cửa thì đẩy Molly vào cửa ngầm. Khi ông ta ra khỏi phòng thì mở cửa ngầm, kéo cô trở lại phòng này.
Mà sự thật cũng như hắn dự đoán, thành công lừa được ông ta.
Về phần vì sao chọn cứu...
Có lẽ là vì phù hợp kỳ vọng của mọi người đối với một kỵ sĩ đi.
Ngay thẳng, chính nghĩa, bảo vệ kẻ yếu, chống lại cái ác.
"Tôi không biết mình đã làm gì sai..." Molly thấp giọng nói.
"Ba chuyện. Ít nhất cô đã phạm một trong số đó." Úc Phi Trần nói.
Molly mờ mịt: "Cái gì?"
"Thứ nhất, nghi thức hôm nay, cô có đi không?"
"... không có."
"Thứ hai, tôi không chắc có đúng là quy tắc không. Mỗi người đều có thân phận của mình, khi cùng tồn tại Giáo hoàng và Nữ hoàng, thân là nữ tu sao cô lại chọn theo Nữ hoàng?"
Molly há hốc miệng, không nói được gì.
Bời vì... cô nghĩ cùng là nữ giới, ít nhất thì cũng thân thiện hơn.
Nhưng giờ nghĩ lại, các thành viên của đội Nữ hoàng gồm có Nữ hoàng, hai vị Quốc vương và Thẩm phán, một nữ tu gia nhập quả thực có chút không hài hòa.
"Thứ ba, có lẽ cô không biết." Úc Phi Trần nói, "Nữ tu không thể nói chuyện quá nhiều với người ngoài. Lúc cô và đồng đội nói chuyện có bị những người trong đền nhìn thấy không?"
Molly giật mình.
Cô nhớ, hôm nay lúc nói chuyện với Thẩm phán, quả thật có một nữ tu nhìn chằm chằm họ từ xa.
Cô siết chặt hai cánh tay, khẽ run lên, cảm nhận được ác ý lạnh buốt vô tận. Không khỏi nhìn về phía vị kỵ sĩ trưởng đã cứu mình, muốn hắn nói thêm gì đó, nhưng hắn không nói nữa.
Dứt lời, Úc Phi Trần rời phòng. Để Shiramatsu và Molly ở lại.
Sau này, Shiramatsu còn phải gặp gỡ rất nhiều nữ giới, một đồng đội đạt tiêu chuẩn phải có ý chí kiên định, không thể bị ngoại vật cám dỗ được. Hắn quyết định đốt cháy giai đoạn, giúp cậu trai hai mươi ba mùa xuân nhanh chóng vượt qua thời kỳ tuổi trẻ khiến người ta sa sút trí tuệ. Đương nhiên cũng không cần ở lại nghe Shiramatsu phát biểu linh tinh, sang tìm Ludwig yên tĩnh, còn có thể thả lỏng tinh thần.
Qua hồi lâu, Molly mới lấy lại được chút khí lực để cử động.
Shiramatsu thở dài, vỗ vỗ vai cô: "Ngày mai rồi nói, ít nhất thì đêm nay cũng không có chuyện gì đâu. Cô cứ ngủ đi đã."
Molly tái mặt nói: "Kỵ sĩ trưởng... anh ấy không ở cùng chúng ta sao? Lỡ như vậy cũng vi phạm quy tắc thì sao?"
"Nói thế nào đây nhỉ." Shiramatsu nhìn cửa ngầm, ngay cả ông già mặc áo choàng cũng không biết, cậu nói bằng giọng điệu chân thành: "Chúng ta đều có thân phận của mình, thân phận này có ý nghĩa và ràng buộc. Cho nên, tôi nghĩ, cửa ngầm kia tồn tại cũng có ý nghĩa của nó, chắc là thế?"
Lại một đêm yên ả trôi qua, bình minh đến hẹn lại lên.
Úc Phi Trần tỉnh đầu tiên, điều đầu tiên hắn làm khi tỉnh dậy là đưa Giáo hoàng bệ hạ – người chẳng biết vì sao lại dựa vào người hắn – về trạng thái nằm thẳng, sau đó xác nhận tình trạng vết thương vẫn ổn.
Ngủ rồi còn mà di chuyển, không sợ rách miệng vết thường à?
Tiếp theo, chuẩn bị quần áo cho Giáo hoàng.
Sau đó, chuẩn bị đồ dùng rửa mặt.
Cuối cùng là lấy một ly nước trong.
Qua chốc lát, Giào hoàng mở mắt.
Anh ngồi dậy, nhìn các đồ dùng được đặt bên giường, nhìn gần nửa phút.
Đôi mắt xanh sẫm chậm rãi dời đến kỵ sĩ trưởng đang đứng hầu bên cạnh.
Úc Phi Trần hiểu ngay ý nghĩ của Giáo hoàng, ánh mắt kia quá rõ ràng, giống như nhìn thấy đồ dùng của mình đột nhiên sống lại, bắt đầu chủ động làm việc.
Giáo hoàng đang hỏi hắn.
Hôm nay cậu làm sao vậy?
Không làm sao cả, hắn bị tiếng gõ cửa của Molly cảnh báo thôi.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy cánh cửa bí mật mà ngay cả NPC cũng không biết này có ý nghĩa của nó.