Kỳ lân kéo xe đến rìa vườn Địa đàng, bầu trời nơi này vẫn mang màu hoàng hôn trăm năm không đổi, ánh vàng nhạt và tuyết trắng nối liền gần xa, thỉnh thoảng lất phất vài áng mây màu quýt như một sự tổ điểm.
Nhảy xuống từ mép vực, rời khỏi vườn Địa đàng cảnh vật đột nhiên thay đổi. Bầu trời âm u mịt mù, phía trên tầng mây đen như có cơn giông sắp kéo đến.
Hạ Sâm nhìn Thần quốc phía dưới, nói: "Các cụ ở Landon Warren bảo rằng mỗi ngày Phục sinh là một ngày mưa dầm."
Chẳng ai biết được Landon Warren đã trải qua bao nhiêu ngày Phục sinh hay nó đã tồn tại ở Thần quốc bao nhiêu năm, càng không biết vì sao lại được gọi là "Vùng đất cứu chuộc".
Nó vẫn luôn ở đó, như thần điện Chạng vạng vẫn luôn sừng sững trên đỉnh ngọn núi trung tâm. Dần dà, người ta nghĩ rằng thế giới vốn là như vậy. Có lẽ ban đầu không như thế, nhưng những người trải qua thời kỳ ban sơ không còn tồn tại nữa, ngay cả truyền thuyết cũng chỉ có vài câu chuyện suy đoán.
"Nhìn kìa, thần điện ở ngay trên đỉnh núi đó." Hạ Sâm chỉ về phía dãy núi ẩn hiện giữa mây mù. Chỉ đường xong, cậu ta cho Úc Phi Trần biết các quy tắc ở thần điện Chạng vạng.
Tựa như tình yêu của Thần đối với mọi người, thần điện cũng không hề từ chối bất kỳ ai tiến vào. Nhưng đường núi rất dốc, ba mươi ngàn bậc thang chẳng dễ đi. Những người sinh ra và lớn lên ở Landon Warren ít nhiều đều từng đến chiêm ngưỡng dáng vẻ thần điện vài lần, khi trưởng thành thì không thường đến quấy rầy sự yên bình của đỉnh núi nữa.
Thông thường quanh thần điện chỉ có những đứa trẻ do thần điện nhận nuôi hoặc được ba mẹ đưa tới giáo dục thôi. Thỉnh thoảng cũng có vài thiếu niên ham chơi lạc đường đến đây, sẽ được người của thần điện đưa về.
"Thần yêu bọn trẻ lắm." Hạ Sâm nói.
Úc Phi Trần: "Anh ta có tên không?"
"Anh ta?"
"Ngài ấy."
"Tên hở?" Hạ Sâm lắc đầu: "Tên chỉ là... ký hiệu để chúng ta phân biệt lẫn nhau thôi, Thần không cần dấu hiệu phàm tục như vậy."
Có vẻ như Úc Phi Trần – người vừa đặt câu hỏi, đúng là một tên phàm tục.
Hạ Sâm ngó Úc Phi Trần, thử thăm dò: "Hình như anh hơi hồi hộp hả?"
"Tôi..." Úc Phi Trần dựa vào vách xe, nhìn khung trời bao la.
Hắn biết rõ mình đang trốn tránh điều gì. Mọi chuyện bắt đầu từ hôm hắn chứng kiến Vincent quỳ gối trước Anphil, trong tíc tắc phản ứng ngắn ngủi, hắn đã lên kế hoạch cho chuyến đi này, xong xuôi thì chủ động không nghĩ đến chuyện này nữa và mỹ hóa nó trong tiềm thức thành... không cần phải lãng phí tâm trạng vào những chuyện chưa rõ ràng.
Hạ Sâm lại cười: "Lần đầu thấy anh Úc dao động cảm xúc như vậy đó, đúng là hiếm có."
Nhưng Hạ Sâm cũng không truy hỏi, không dòm ngó chuyện riêng của người khác chính là đức tính mà dân Landon Warren tuân thủ rất nghiêm ngặt. Cậu bèn đổi đề tài: "Mà nói đến tên á, tên hiện tại của anh là tên từ ban đầu luôn ạ?"
Úc Phi Trần: "Không phải."
Hạ Sâm chớp chớp mắt.
Úc Phi Trần tìm được cái tên này từ một đoạn ký ức xa xưa. Xe ngựa càng đến gần dãy núi, hắn càng trốn tránh triệt để, tập trung hồi tưởng những ký ức xưa như thể chính hắn đã trở về đó.
Trong ấn tượng, đó là một bầu trời ảm đạm. Khói bụi mịt mù, dã thú rít gào. Hắn để lại đội quân 100.000 binh lính giáp đen đứng trang nghiêm, bước lên bậc thang rộng và dốc. Trên đỉnh dãy núi khổng lồ tối đen là một cung điện vàng đen uy nghiêm, khi hắn bước lên bậc thang, con quái vật mang hình dáng như thân cây khô bò ra ngoài, nó phát ra âm thanh "rốp rốp", nhường đường cho hắn.
Mười hai thị nữ cầm đèn xếp thành hàng hai bên cửa điện. Tiếng gió gào thét thổi bay vạt áo trắng và dải lụa che trên mặt các cô, nhưng ai nấy vẫn cúi đầu đứng yên, bất động như ngọn lửa trắng trong chiếc lồng đèn trên tay mình.
Khi hắn đến cửa, người thị nữ cầm đèn đứng đầu xoay người vào điện, cô nhẹ giọng nói: "Tướng quân, mời theo tôi."
Đại điện rất kín kẽ, trong điện không hề có gió. Khắp nơi thắp đèn sáng trưng, chúng được giữ bằng những móng vuốt bằng xương trắng, trải dài từ mái vòm đến tận vách tường.
Ngón tay hắn vuốt nhẹ vỏ đao bằng da hươu treo bên hông, ánh mắt lặng lẽ quan sát đại sảnh.
Thị nữ cầm đèn vừa dẫn đường, vừa nói: "Tướng quân từ thung lũng Diễn Hà đến tận đây thật là vất vả."
Hắn thờ ơ "ừ" một tiếng.
"Bệ hạ nghe tin tướng quân khải hoàn, liền bày tiệc chiêu đãi."
Thật ra, hắn không đến đây để nhận thưởng.
Hắn định dẫn quân phản loạn, chiếm đoạt ngai vàng.
Đó là thời kỳ mông muội [1] sơ khai, thế giới thiên địa hồng hoang [2]. Nhiệm vụ của hắn là mở rộng biên giới vương quốc từ thung lũng Diễn Hà đến núi Chi Ly, cách đó ngàn dặm, sau đó phong ấn thiên ngục núi Chi Ly. Chẳng phải một nhiệm vụ đơn giản, ít nhất sẽ phải ở lại nơi này ba năm. Chủ nhân của vương quốc này không làm gì sai trái, nhưng đôi khi mệnh lệnh từ vương sơn bất đồng với kế hoạch của hắn, khiến hắn hơi khó chịu.
[1] Thời kỳ mông muội: Thuật ngữ khoa học dùng để chỉ giai đoạn đầu của lịch sử loài người (giai đoạn thứ hai gọi là dã man, giai đoạn thứ ba là văn minh).
[2] Hồng hoang (chữ Hán: 洪荒) là theo tôn giáo của con người là thơi kỳ đầu tiên bắt đầu tạo ra vạn vật, nó mang nghĩa sơ khai. Trong Thiên Chúa giáo là 7 ngày đức Chúa trời tạo ra vạn vật, ngày cuối cùng tạo ra con người. Trong văn hóa Trung Quốc, thời hồng hoang là thời Nữ Oa vá trời. Còn ở Việt Nam là thời kỳ Lạc Long Quân và Âu Cơ mà theo tín ngưỡng Việt Nam thì họ là tổ tiên của dân tộc Việt.
Nếu chỉ là nhiệm vụ ngắn hạn thì chịu đựng một chút cũng không sao, nhưng nhiệm vụ trường kỳ thế này, hắn không định để bản thận chịu thiệt. Một trận phản loạn đổi lấy ba năm suôn sẻ, rất thỏa đáng. Hắn đến vườn Địa đàng chưa được bao lâu, nhưng chẳng phải lần đầu làm việc này, đến khi hoàn thành nhiệm vụ rồi thả Quân vương ra là được.
Với kế hoạch cuối cùng trong đầu, hắn nhìn lên và trông thấy chủ nhân của vương quốc.
Người nọ khoác áo choàng lông cáo màu đen và vàng, lười biếng dựa vào chiếc ngai được xương trắng quấn quanh, đôi mắt khép hờ nhìn xuống lộ vẻ uy nghiêm.
Ngày đó hắn không tạo phản, vì lần đầu tiên trực giác hắn cảm nhận được nguy hiểm, vô thức sởn tóc gáy khắp người.
Khi một con thú gặp phải kẻ địch mạnh, nó sẽ hạ mình để dò xét và đánh giá, sau đó tìm thời cơ hành động, đương nhiên hắn cũng thế.
Khi đã dò xét cặn kẽ, chính là thời điểm xuất chinh lần nữa.
Thân phận của hắn ở thế giới này là con trai thứ bảy của nhà họ Úc ở thung lũng Diễn Hà, tên rất qua loa, theo thứ tự gọi là Úc Thất.
Lúc sắp đi, một nữ quan cầm đèn bước đến và nói: Quân vương ban tặng tướng quân hai chữ "Phi Trần" với hy vọng khải hoàn [3].
[3] Khải hoàn = thắng trận trở về. (mà tại mình thấy hay hay nên để vậy luôn)
Hắn quay đầu nhìn vương điện trên đỉnh núi, thấy vị quân vương kia đứng trên lan can, như đang ngắm nhìn cát bụi vô tận phía chân trời.
Hắn đã chấp nhận. Song, ngày thứ ba sau khi trở về thung lũng Diễn Hà, đô thành truyền đến tin tức quân vương đã lìa đời. Ba năm sau, ngày hắn khải hoàn, người nghênh đón hắn quả nhiên là tân vương.
Nhưng cái tên này vẫn được giữ lại.
"Anh Úc ơi?" Giọng Hạ Sâm kéo Úc Phi Trần từ trong hồi ức trở về, đã gần đến đỉnh núi rồi.
Hạ Sâm: "Lên trên nữa là đoạn thang cuối rồi, nếu anh không về vườn Địa đàng kịp trước ngày Phục sinh, thì vẫn có thể xem từ đỉnh núi á."
Úc Phi Trần đứng trước bậc thang. Hoa vĩnh miễn và nguyệt quý trắng nở rộ ven đường, vây quanh tòa thần điện trắng muốt, dưới bầu trời âm u lại càng toát ra vẻ thiêng liêng, trang trọng.
Úc Phi Trần cảm thấy rất quen thuộc, như đã từng đến đây rồi.
Hạ Sâm nói: "Theo em."
Trèo hết bậc thang, quảng trường thần điện hiện ra trước mắt. Ngay chính giữa là một bức tượng thần, đây là lần đầu tiên Úc Phi Trần nhìn thấy tượng của Chủ Thần.
Tượng thần màu xám lạnh, xinh đẹp mà sống động. Thần mặc áo choàng dài, tay cầm quyền trượng, đội mũ miện trang nghiêm, ống tay và vạt áo được điêu khắc hình dáng gió thổi phất phới, nhìn Thần như đang trông ngóng về phương xa. Tuy rõ ràng là một bức tượng tinh xảo đến mức có thể thấy rõ từng sợi vải, nhưng trên mặt lại không có ngũ quan.
"Đây là tượng thần không mặt." Hạ Sâm giới thiệu.
Đám trẻ được mục sư đưa đến đây chơi, xa xa truyền lại tiếng cười vui vẻ.
Hạ Sâm: "Em phải đi rồi."
Úc Phi Trần cảm ơn Hạ Sâm, rồi bước về phía cổng điện. Trong lòng hắn vẫn còn trốn tránh, nhưng hành động lại không như thế.
Tòa thần điện hùng vĩ này cũng không có gì đặc biệt so với các nơi thành kính và trang nghiêm khác, thậm chí có nhiều chỗ lâu năm không tu sửa, đã mọc đầy dây leo và rêu xanh.
Nếu phải nói ra điểm khác biệt, thì đó chính là quy mô khổng lồ, cầu thang rất nhiều, kiến trúc vô cùng phức tạp.
Và cũng cực kỳ quạnh quẽ.
Mới đầu còn có mấy thị nữ áo trắng mỉm cười chào hỏi hắn, sau đó càng đi sâu vào các dãy hành lang, bóng dáng thị nữ cũng dần biến mất.
Tiếng chân của Úc Phi Trần vang vọng khắp thần điện mênh mông, khi nhìn lại hướng vừa đến, hắn chợt phát hiện mình đã lạc đường từ lâu rồi.
Nhưng hắn không bối rối, mà lại cảm thấy yên bình như đã trở về quê nhà. Từng dây leo, từng cây cột ở đây, hắn tin chắc rằng mình chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng đứng trên mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo này, Úc Phi Trần lại cảm thấy không hề xa lạ.
Gió lạnh bỗng lùa vào khe cửa sổ, tiếng gió trầm thấp quanh quẩn trong thần điện. Trời bên ngoài đã hơi tối, những ly đèn nhỏ tự động thắp sáng dãy hành lang. Ngọn đèn yếu ớt chiếu vào song cửa, ánh ra hình dáng hắn.
Úc Phi Trần có rất nhiều trang phục, vài bộ đến từ Họa Sĩ, còn lại là quà tặng của các chủ thuê, không nhận sẽ bị khiếu nại ngay. Do hôm nay bị kéo đến buổi họp mặt của các thần, nên trang phục là do Claros chọn, tấm áo choàng tối màu khoác bên ngoài bộ giáp nhẹ và thắt lưng bạc, nồng nặc hương vị tôn giáo ma quái. Bóng dáng chiếu vào cửa sổ thủy tinh như một bóng ma giữa thần điện.
Thu lại tầm mắt, hắn nhìn về phía trước. Nhưng hắn không tìm được đường. Thậm chí bắt đầu hoài nghi vì sao mình lại đưa ra quyết định này, vì sao chỉ vừa nghe lời đồn "Chủ Thần ở thần điện Chạng vạng" là lập tức tới đây ngay, mà không đợi đến ngày Phục sinh, cùng hàng ngàn người khác chứng kiến Thần xuống núi.
Bởi vì người ta tặng một con thỏ què, nên cho rằng mình khác biệt với hàng ngàn người kia sao?
Càng mỉa mai hơn là cả kỷ nguyên qua, hắn chưa từng kính ngưỡng vị thần này.
Hàng loạt cảm xúc không thể lẩn tránh ngày càng mãnh liệt, chúng vọt tới như gió lốc sóng thần, nơi ở của Thần thì vẫn lặng yên như cũ. Càng giống một bãi tha ma hơn là thần điện.
Còn chưa đến lúc, Úc Phi Trần tự nói với mình.
Chưa đến phút cuối, anh ta chưa hẳn là Ngài.
Nhưng cõi lòng phức tạp vẫn không thể áp chế, hắn chán nản nhắm mắt lại.
Mọi thứ trước mắt biến mất, trong không khí lạnh lẽo phảng phất mùi hương yên bình mà trước đó hắn không nhận ra. Là hoa vĩnh miên, hương thơm của loài hoa này nhạt đến mức không thể gọi là hương vị, vì thế nên nó là loài hoa thích hợp để trang trí nhất.
Hiện tại hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành lần theo chỉ dẫn của hoa vĩnh miên. Càng đi, hành lang càng rộng lớn và cổ kính, hai bên không còn cửa sổ, mùi hoa vĩnh miên ngày càng đậm.
Cuối cùng, hắn đến trước một cánh cổng đóng kín. Bên trái cổng chạm nổi một thanh trường kiếm, bên phải là quyền trượng.
Vừa đẩy nhẹ cổng đã mở ra. Ánh sáng hất vào mặt, mùi hương thanh bình như mặt biển yên ả nhất.
Nơi này rất ấm, ánh sáng không biết từ đâu chiếu vào. Trên mái vòm trong suốt treo đầy hoa tường vi và thường xuân, dây leo của chúng mềm mại rủ xuống. Đại sảnh trống trải, không một vết bụi, hốc tường đủ các loại hoa vĩnh miên.
Giữa sảnh bày một vật trong suốt óng ánh, vừa nhìn đã thấy ngay. Mà khi đã nhìn đến, ánh mắt Úc Phi Trần không thể rời đi được nữa.
Bước chân hắn rất nhẹ, như sợ sẽ quấy rầy nơi ở của Thần. Đến gần mới thấy rõ, đây là một cỗ quan tài thủy tinh.
Bên trong quan tài trải đầy cánh hoa vĩnh miên, hoa hồng trắng, nguyệt quý trắng và một vài loại hoa không rõ tên khác. Viền cánh hoa còn được rắc những hạt sương sáng như mảnh kim cương vỡ.
Chúng ngọt ngào, tươi mới và ngát hương, lẳng lẽ vây quanh một người đang ngủ say.
Úc Phi Trần chạm tay vào nắp quan tài, nhưng nó trơn nhẵn, chỉ vừa chạm nhẹ đã lệch vị trí, nặng nề rơi xuống tấm thảm mềm mại.
Có đôi khi, con người ta bình tĩnh đến lạ.
Đôi khi, lại rơi vào trạng thái điên cuồng tột độ.
Úc Phi Trần bình tĩnh nhìn xuống người bên trong quan tài trong suốt, tay phải đã duỗi ra, nhưng ngón tay run rẩy. Không thể chạm được, thân thể hắn cứng ngắc đến mức chẳng khom lưng nổi.
Tiếng gió vi vu, hắn chậm rãi nghiêng người, nửa quỳ trước quan tài, khẽ phủi đi vài cánh hoa che khuất khóe mắt phải.
Nốt ruồi như điểm sáng rơi xuống trước mắt, vừa yên bình lại vừa bi thương.
Úc Phi Trần chợt cười.
"Anh này," giọng hắn lạnh lùng, "mau tỉnh lại đi."
Không ai trả lời.
Ngón tay hắn lạnh cóng, chạm vào trán của Thần, lại đến khóe môi. Không có độ ấm, cũng không có hô hấp.
Sau khi chứng kiến cách Murphy đối xử với Anphil, hắn vốn đã có thể trực tiếp chất vấn anh, nhưng hắn không làm thế. Không chỉ không hỏi, mà hắn còn muốn Anphil nghĩ mình chưa phát hiện ra.
Hắn sợ bị lừa, cũng không muốn để Anphil có cơ hội biện bạch. Hắn muốn đưa anh vào thế không thể phủ nhận, sau đó sẽ vén bức màn vốn đã gần rơi.
Hiện giờ chính là lúc ấy.
Nhưng...
"Anh tỉnh lại đi." Vốn Úc Phi Trần định nói, tôi sẽ tha thứ cho anh.
"Tôi sẽ không tha thứ cho anh."
Đại sảnh lặng ngắt như tờ. Hắn gọi Anphil, nhưng đó chỉ là một cái tên tạm bợ xa cách, hắn còn chẳng biết tên người này đang dùng.
Trái tim Úc Phi Trần đập dữ dội, ngón tay siết thành quan tài đến mức trắng toát, ngây ngẩn nhìn bốn phía không người.
Hắn cho rằng thời khắc vạch trần lẫn nhau sẽ là lúc căm phẫn và khổ sở nhất đời mình, nhưng lại là lần đầu tiên nếm mùi vị sợ hãi.
Tầm mắt hắn chậm rãi chuyền trở về chiếc quan tài thủy tinh.
"Đừng ngủ nữa."
Nhưng cơn buồn ngủ không thể khống chế, dần dần trườn bò lên thân thể hắn.
Úc Phi Trần chợt nhớ đến tác dụng của hoa vĩnh miên.
Một số lượng lớn được đặt trong không gian hạn chế, sẽ có tác dụng giảm đau và gây ngủ phi thường.
- --
Fanart của 遥有所寄