Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 59: Q.2 - Chương 59: Chân Tướng




Nếu được phép quay ngược thời gian, thay đổi quá khứ, liệu chúng ta sẽ có lựa chọn như thế nào? Có lẽ câu trả lời của mỗi người đều khác nhau, bởi cuộc đời mỗi con người đều không đồng nhất với bất cứ ai khác. Tuy nhiên, có một điều có thể chắc chắn là, mọi người khi quay ngược thời gian đều muốn sửa lại những sai lầm trong đời. Đúng vậy, chúng ta sẽ lựa chọn sửa lại những lầm lỡ trong quá khứ, mà không phải là đi hưởng thụ lại niềm vui hay bất cứ điều bình thường nào cả. Lí do rất đơn giản, con người ai cũng muốn sướng nhiều khổ ít, chẳng ai nguyện ý đi thay đổi niềm vui, thành tựu đã đạt được, mà cái mỗi người muốn thay đổi, có lẽ chỉ là những ký ức đau buồn mà thôi.

Trịnh Tùng lúc này cũng không ngoại lệ, điều duy nhất hắn muốn làm lúc này, đó chính là quay ngược thời gian, dù chỉ một giờ thôi cũng là rất tốt rồi, bởi như vậy, hắn có thể thoát ra được khỏi cái hoàn cảnh đáng sợ lúc này. Chỉ có điều, hắn không có năng lực thay đổi thời gian, và có lẽ cũng chẳng có ai đủ khả năng để thay đổi thời gian cả. Trịnh Tùng tâm lý lúc này đang đau đớn, tuyệt vọng, hoang mang, hối hận vô cùng. Tất cả những tâm lý tiêu cực đều xuất hiện trên người hắn, khiến cho sức lực của một tu luyện nhân như hắn nhanh chóng suy giảm. Bước chân của Trịnh Tùng càng lúc càng nặng nề, tốc độ chạy của hắn cũng từ từ suy giảm, đến cuối cùng, chân hắn dường như đã bị ghim chặt trên mặt đất, muốn bước một bước cũng gian nan vô cùng.

Trịnh Tùng ngã vật ra đất, tâm lý hắn lúc này đã chỉ còn một mảnh u ám. Lần đầu tiên trong đời, Trịnh Tùng lại xuất hiện cái loại tâm lý muốn buông tha sự sống này. Trước đây, cho dù có trong hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào, hắn cũng vẫn cố gắng hết sức để vượt qua, tìm lấy một con đường sống dù cho nó có nhỏ bé vô cùng. Trước đây, cho dù cuộc đời có cực kỳ bất công với hắn, nhưng Trịnh Tùng cũng chưa một lần cảm thấy chán nản, vẫn cố gắng vượt lên, mang theo một niềm cố chấp muốn thay đổi số phận.

Thế nhưng, ngay lúc này đây, Trịnh Tùng lại cảm thấy không cần sống nữa, nếu có thể buông bỏ tất cả, nhắm mắt xuôi tay, có lẽ cũng là một sự giải thoát tốt nhất đối với hắn. Đôi mắt Trịnh Tùng nhắm lại, cả người vô lực dựa vào cánh cửa, chờ đợi phán quyết của cuộc đời đến với mình. Trong não hắn, cả cuộc đời như biến thành những khung hình, từ từ chạy nhanh qua. Đa số người khi sắp chết đều như vậy, tưởng nhớ lại cả cuộc đời mình, tưởng nhớ lại những kỷ niệm vui nhất, và cả những kỷ niệm buồn nhất. Có lẽ cuộc đời cũng không quá bạc đãi với Trịnh Tùng, trong một khoảnh khắc cuối cùng này, rút cục hắn cũng biết được cha mẹ mình là ai. Từng thước phim cuộc đời của Trịnh Tùng nhanh chóng lướt qua, thậm chí ngay cả những kỉ niệm từ khi hắn mới sinh ra cũng được tái hiện. Trịnh Tùng nhìn thấy, một người phụ nữ xinh đẹp nhưng gương mặt phủ đầy nỗi buồn. Hắn thấy được đôi môi của người phụ nữ khẽ mấp máy, dường như muốn nhắn nhủ điều gì đó đến đứa bé.

“Con trai, mẹ xin lỗi con, mặc dù sinh ra con nhưng mẹ không thể chăm sóc cho con. Cha con bị kẻ thù đuổi giết, gia đình ta đã không thể êm ấm được nữa, mẹ dù đau lòng vô cùng, nhưng chỉ có thể để con ra đi, hy vọng sau này con có thể có được một cuộc sống yên bình”

Hai mắt Trịnh Tùng chảy ra hai dòng nước mắt trong suốt, những giọt nước mắt có lẽ là cuối cùng của hắn. Thì ra cha mẹ không phải là vô tình mà vứt bỏ hắn, thì ra mẹ hắn khổ tâm như vậy chỉ vì cuộc sống của hắn. Chỉ trong một ngày hôm nay, Trịnh Tùng đã trải qua quá nhiều cảm giác lần đầu tiên, lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được tình thương cha mẹ. Gió lạnh đầu xuân khẽ lùa qua khung cửa, phả vào người Trịnh Tùng từng đợt lãnh lẽo. Thế nhưng, Trịnh Tùng lại không hề thấy lạnh lẽo chút nào, dù cho ánh lửa cuộc đời của hắn sắp tắt, thế nhưng trong lòng Trịnh Tùng lúc này lại bùng lên một thứ tình cảm ấm áp, thứ tình cảm được gọi là tình thân. Trịnh Tùng dùng chút sức lực cuối cùng, đặt tay phải lên trái tim, cố gắng cảm nhận từng nhịp đập cuối cùng của trái tim, cảm nhận lấy một chút hơi ấm cuộc sống mà cha mẹ đã trao cho hắn.

Có lẽ trời cũng buồn thương cho số phận bất hạnh của Trịnh Tùng, từng cơn gió vẫn cứ lùa qua, giống như xoa dịu an ủi cõi lòng hắn trước khi ra đi. Trịnh Tùng hai mắt từ đầu đến giờ vẫn nhắm chặt, khuôn mặt hắn lúc này lại có vẻ an bình, tường hòa, giống như cõi lòng đã thanh thản của hắn. Chỉ là, Trịnh Tùng chờ đợi mãi mà vẫn không cảm thấy chút đau đớn nào. Trong lòng lấy làm kì lạ, Trịnh Tùng thử tập trung lắng nghe một chút, không ngờ lại không nghe thấy tiếng kêu gào nào. Đôi mắt đã khép chặt của Trịnh Tùng khẽ nhúc nhích, cuối cùng cũng mở ra. Trịnh Tùng ngạc nhiên phát hiện, mặc dù hắn vẫn còn ở trong quán ăn, nhưng những xác chết kia đã hoàn toàn biến mất. Sức lực đã khôi phục được một chút, Trịnh Tùng cố gắng ngồi thẳng dậy, nhìn quanh một lượt, ngơ ngác không biết chuyện gì đã xảy ra. Lúc này mới có một tiếng nói từ đằng sau hắn truyền đến:

“Ha ha, không cần phải ngạc nhiên, tất cả những gì ngươi vừa thấy chỉ là ảo giác mà thôi”

“Ngươi… các ngươi…. Các người là ai, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì với ta?”

Trịnh Tùng nhận ra, người vừa nói chính là thầy đồ trong nhóm bốn người kia, cũng chính là kẻ mà hắn nhận định là vô hại. Thật không ngờ, một thầy đồ nhìn quá đỗi bình thường như Vũ Ngôn lại là một cao thủ, hóa ra tầm nhìn của hắn cũng thật hạn hẹp.

“Ta ư, ta chỉ là một thầy đồ vô hại mà thôi, còn ngươi, người vừa lâm vào ảo cảnh do tâm tình của ngươi sinh ra”

Trịnh Tùng nghe thấy Vũ Ngôn nói, trong lòng càng giật mình, không ngờ kẻ kia lại có thể đọc được ý nghĩ của mình. Còn nữa, cái mà hắn gọi là ảo cảnh, phải chăng chính là ảo trận? Nếu vậy thì kẻ này chắc chắn là một thư pháp gia, một cao thủ thư pháp gia chân chính. Trịnh Tùng hoàn toàn không phải là kẻ ngu ngốc, một kẻ có thể phát huy được độc dược đến trình độ cao thì không thể là kẻ ngu ngốc được. Chính vì vậy mà Trịnh Tùng chỉ cần suy nghĩ một chút đã đoán ra được phần nào chân tướng.

“Ngươi là một thư pháp gia, một thư pháp gia thuộc ảo thư phái?”

“Ta đã nói rồi, ta chỉ là một thầy đồ vô hại mà thôi”

“Ngài đã không nhận, ta cũng không thể nào ép được. Nhưng ngài hãy nói cho ta biết, ta đã lâm vào ảo trận của ngài từ lúc nào?”

Trịnh Tùng biết không thể gượng ép hỏi vị tiền bối này, vì vậy chỉ có thể hạ giọng, hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Hắn tuy không phải một tu luyện giả thành công, cấp độ không cao, nhưng hắn tự tin mình rất cẩn thận, vậy mà lần này lại lâm vào ảo cảnh của đối phương từ lúc nào mà không biết. Trịnh Tùng đã từng nghe nói, ảo cảnh muốn thành công, trước tiên phải khiến cho tâm trí của kẻ địch rối loạn, rồi sau đó mới dẫn kẻ địch vào ảo cảnh. Thế nhưng Trịnh Tùng cũng biết, tuy thư pháp gia thuộc ảo thư phái có thể ảnh hưởng đến tâm tình của người khác, nhưng cũng có một số điều kiện ràng buộc nhất định. Ít ra thì cũng phải thi triển ra thư pháp và khiến cho kẻ địch nhìn vào bị đánh động tâm tính, lúc đó mới có thể đưa được đối phương vào ảo cảnh. Thế nhưng rõ ràng hắn chưa từng nhìn vào thư pháp, cũng chưa từng thấy đối phương thi triển thư pháp, vậy thì làm sao hắn lại bị đưa vào ảo cảnh chứ.

“Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, ta đã nói rồi, tất cả ảo cảnh này đều do tâm tình của ngươi sinh ra. Vốn dĩ ngươi rất cẩn thận, ta chắc chắn sẽ không có cơ hội sử dụng thư pháp để đánh động tâm tính ngươi. Thế nhưng lần này tự bản thân ngươi đã sinh ra rối loạn, tâm tính ngươi bị những thứ xấu xa làm lu mờ, ta chỉ cần tác động một chút đã có thể đưa ngươi vào ảo cảnh rồi”

Trịnh Tùng nghe mà há hốc mồm. Hắn cũng hiểu được lần này bị mắc vào ảo cảnh là do tự bản thân mình, nhưng không thể không phủ nhận tác động mà đối phương gây ra cũng vô cùng quan trọng. Mặc dù Vũ Ngôn nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần là kẻ có hiểu biết thì sẽ rõ ràng được quá trình đó phức tạp thế nào. Có thể từ khoảng cách xa như vậy, lại không cần sử dụng đến thư pháp mà vẫn tác động được đến tâm tình đối phương, dẫn dụ hắn vào ảo cảnh thì cảnh giới phải cao đến mức nào. Trịnh Tùng trong lòng kinh hãi, nhưng rất nhanh đã lại bình tĩnh lại. Dù cho không bị vây hãm trong ảo cảnh đến chết, nhưng mà rơi vào tay những kẻ này thì sớm muộn gì cũng sẽ chết mà thôi

“Các ngươi định lúc nào thì xử lý ta. Nếu được thì ta hy vọng các người có thể dứt khoát một chút, khiến cho ta ra đi không phải chịu giày vò”

“Ta không nói là sẽ giết ngươi. Ngươi đã có thể tự mình thoát khỏi ảo cảnh, chứng tỏ là ngươi không hoàn toàn mất đi nhân tính. Ta hy vọng ngươi sau này có thể thay đổi, ra sức giúp đời”

“Ngươi sẽ không giết ta? Thật sự?”

“Đúng, đó là sự thật. Hy vọng ngươi biết quý trọng cuộc sống, không chỉ của bản thân ngươi, mà còn của cả những người khác”

Trịnh Tùng ngây ngẩn cả người, nghe được những lời của Vũ Ngôn mà như đang mơ. Mãi một lúc sau, Trịnh Tùng mới bừng tỉnh, vội vàng dùng hết sức bình sinh mà quỳ xuống, vái lạy Vũ Ngôn

“Cảm ơn, cảm ơn ngài. Ân này của ngài tôi sẽ nhớ mãi không quên. Từ nay về sau tôi sẽ sửa đổi, sẽ biết trân trọng cuộc sống, sẽ không làm những chuyện xấu xa nữa”

“Được rồi, đứng lên đi, đừng quỳ lạy như vậy, ta không nhận nổi đâu. Hãy đi đi, ta hy vọng từ nay về sau ngươi sẽ trở thành một người tốt hơn”

Vũ Ngôn đỡ Trịnh Tùng dạy, dặn dò vài câu, sau đó từ tốn rời đi. Trịnh Tùng nhìn theo bóng lưng của Vũ Ngôn, đôi mắt ánh lên một vẻ cảm kích vô cùng. Hắn quyết tâm, từ nay về sau sẽ thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.