Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 158: Q.2 - Chương 158: Hòa!




“Nguyễn Phong, chúc mừng cậu đã chiến thắng”

“Đại ca, anh đánh hay lắm.”

“Nguyễn Phong… Nguyễn Phong…”

Sau tiếng tuyên bố của quan giám khảo, Nguyễn Phong nhẹ nhàng bước xuống khỏi sân đấu. Trên đường đi, từng tràng tiếng cổ vũ vang dội không ngừng vang lên, xen lẫn là lời chúc mừng từ bạn bè thân thuộc. Nhận được sự cổ vũ của khán giả, Nguyễn Phong trong lòng cũng cảm thấy rạo rực không thôi. Đã trải qua hai kiếp, thế nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhận được sự cổ vũ nồng nhiệt đến thế. Bước nhanh về phía hàng chờ, mấy người Trần Duy, Văn Thái đã sớm tiến lên đón chào hắn.

“Đại ca, chúc mừng anh đã chiến thắng. Cứ phát huy như thế thì chức võ trạng nguyên chỉ e là sẽ bị anh lấy được rồi.”

“Ha ha, Trần Duy, đây mới là vòng đầu tiên thôi, đấu thủ mạnh vẫn còn nhiều lắm. Trận đấu của các cậu sắp tới rồi, cố gắng lên nhé.”

“Được võ trạng nguyên tương lai cổ vũ thế này, không muốn thắng là không được mà, ha ha.”

“Bớt ba hoa đi, tập trung tinh thần cho trận đấu tiếp theo đi.”

Nhóm ba người Nguyễn Phong vui vẻ nói đùa với nhau mấy câu, vừa là để chúc mừng cho kẻ chiến thắng, vừa là để cổ vũ cho người sắp thi đấu. Mấy câu nói đùa đơn giản, thế nhưng tâm tình ai cũng hừng hực khí thế, mong chờ đạt được một vị trí cao trong cuộc thi.

Trên đài cao, bốn viên quan cửu phẩm đang hợp sức sửa chữa lại sân đấu đã bị tàn phá. Chỉ thấy bốn quầng sáng màu vàng nâu toát lên từ thân thể bốn người, theo sự khống chế của bọn họ mà thẩm thấu vào trong nền đất. Sân đấu vốn đã bị tàn phá nghiêm trọng, trên mặt sân vết nứt vỡ loang lổ, vết rạch chằng chịt, thế nhưng vừa được quầng sáng vàng thẩm thấu vào liền nhanh chóng biến đổi. Từ những khe nứt trên mặt sân không ngừng trồi lên một tầng đất đá mới, rất nhanh đã phủ kín bề mặt sân đấu, khiến cho cả sân đấu trở lại tình trạng nguyên vẹn như chưa từng bị phá hủy, thậm chí còn chắc chắn hơn vài phần.

Chờ cho công tác khôi phục sân đấu hoàn tất, bốn viên quan lần lượt lui về hậu trường, nhường lại sân khấu cho một vị quan giám khảo duy nhất. Vị giám khảo trên đài khẽ hắng giọng mấy tiếng, âm thang không lớn nhưng lại rõ ràng truyền đến tai từng người có mặt tại nơi này. Cả khán đài vốn đang sôi sục vì kết quả của trận thi đấu trước, lúc này lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Chờ cho bốn phía không còn một âm thanh nào nữa, vị giám khảo lại dõng dạc tuyên bố cặp thi đấu tiếp theo:

“Cặp thi đấu thứ hai của ngày hôm nay, xin mời thí sinh Phạm Văn Thái và thí sinh Phương Thanh Mộc lên sân đấu.”

Tiếng hô vừa dứt, hai thí sinh từ hai phía sân khấu lần lượt bước ra. Từ xa nhìn lại, đối thủ của Văn Thái lần này lại là một kẻ mang dáng vẻ thư sinh, thậm chí hơi gầy gò một chút, nước da trắng trẻo lạ thường không giống như một kẻ luyện võ, hơn nữa lại thêm vào khuôn mặt non choẹt hơi có phần “xinh đẹp” giống như nữ nhân khiến cho Trần Duy vừa nhìn thấy đã cảm thấy khinh thường. Dù sao thì người luyện võ thân thể chính là căn bản, nếu như thân thể quá yếu đuối thì sẽ khó có thể tiến xa được trên con đường tu luyện. Mà đối phương nhìn qua lại gầy gò như vậy, ngay nền tảng cơ sở đã kém cỏi thì có thể đạt được đến cấp bậc nào? Chỉ e là ngay cả tân thủ cũng không đạt được. Người như vậy mà cũng bày đặt tham dự khoa thi võ, Trần Duy nghĩ thế thì không khỏi cảm thấy khinh thường đối phương thêm vài phần.

“Này Văn Thái, đối thủ của anh chỉ là một tên gầy còm ốm yếu, cố gắng giải quyết hắn nhanh gọn một chút nhé, đỡ mất thời gian của mọi người.”

“Trần Duy, cậu lại khinh địch rồi. Chớ có trông mặt mà bắt hình dong, đối phương bề ngoài gày gò nhưng biết đâu thân lại mang tuyệt kỹ, khinh thường hắn thì chỉ e người chịu thiệt sẽ là Văn Thái đấy.”

Vào lúc này Nguyễn Phong lại lên tiếng nhắc nhở Trần Duy, đồng thời cũng là nhắc nhở Văn Thái phải cẩn thận. Văn Thái khẽ gật đầu đáp lại lời nói của hai người, bước chân đều đều tiến về phía sân đấu. Ở phía đối diện, đối thủ của Văn Thái không vội vàng cũng chẳng khoa trương, vẫn đều đặn nhịp bước tiến lên lôi đài. Nếu nói trận đấu trước của Nguyễn Phong chưa bắt đầu đã đặc sắc hấp dẫn thì trận đấu này của Văn Thái lại khiến người xem không khỏi sốt ruột. Từ khu vực xếp hàng của thí sinh cho đến sân đấu chỉ cách nhau có năm mươi mét, tốc độ của hai thí sinh cũng không hề chậm chạp, thế nhưng khán giả lại sốt ruột thay cho họ. Đến lúc hai thí sinh bước lên đài không thờ cả khán đài lại vang lên từng tràng tiếng thở dài, giống như bọn họ vừa vứt bỏ được một gánh nặng nào đó vậy. Viên quan giám khảo dường như hiểu được tâm tình của khán giả, rất nhanh đã hoàn tất thủ tục kiểm tra danh tính, sau đó liền nhường chỗ cho hai thí sinh biểu diễn.

“Phạm Văn Thái…”

Còn chưa chờ cho Văn Thái hoàn tất thủ tục chào hỏi, đối phương đã lao vút lên tấn công. Không thể không nói, thân pháp của Phương Thanh Mộc thật sự rất tốt, cả thân thể hắn nhìn qua giống như đạp lên sóng nước mà lướt tới, nháy mắt đã tiến đến gần Văn Thái. Phản ứng của Văn Thái cũng không chậm, đối phương phát động tấn công vội vã nhưng hắn lại vẫn bình tĩnh thu tay về thủ thế chuẩn bị. Văn Thái bước chân thành mã tấn, một tay thu lại ngang hông, một tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, nhằm thẳng về phía đối phương. Nhìn qua thì thế tấn này chẳng có gì đặc biệt, thế nhưng Phương Thanh Mộc đang lao đến tấn công lại phát hiện ra đối phương phòng thủ chắc chắn không có một sơ hở, nắm đấm giơ về phía trước kia chẳng khác nào một bức tường sắt, dù cho hắn có phát động công kích thế nào thì cũng sẽ bị bức tường này cản lại. Thế nhưng bản thân đã tiến sát về phía đối phương, nếu bây giờ lại thu lực mà dừng lại thì chắc chắn sẽ để lộ ra sơ hở cho đối phương tấn công, hơn nữa đó còn là sơ hở cực kỳ nghiêm trọng.

Trong lòng đã quyết, Phương Thanh Mộc hét to một tiếng, hai lòng bàn tay mở rộng thành chưởng hướng về phía Văn Thái mà đánh tới. Chưởng lực của Phương Thanh Mộc ầm ầm gào thét như sóng dữ đánh về phía Văn Thái, hết lớp này đến lớp khác cuồn cuộn không ngừng, lực lượng bên trong chưởng pháp càng lúc càng lớn. Đối diện với chưởng lực đáng sợ như vậy, Văn Thái lại chẳng hề nhíu mày lấy một cái. Chỉ thấy nắm tay đang giơ ra phía trước của Văn Thái bỗng mở rộng, cả cánh tay theo đó vẻ thành một vòng tròn giữa không trung. Thổ hệ nguyên tố dày đặc nháy mắt đã ngưng tụ lại thành một bức tường che chắn trước mặt Văn Thái, dễ dàng cản lại từng đợt chưởng lực của Phương Thanh Mộc.

Đối với phòng thủ của đối phương, Phương Thanh Mộc thế nhưng lại không hề e ngại. Chưởng lực của hắn càng lúc càng công kích dữ dội lên bức tường phòng ngự của Văn Thái, lực lượng mỗi lớp lại càng mạnh hơn, chỉ qua hơn hai chục lớp chưởng đã khiến cho bức tường bắt đầu xuất hiện vết nứt. Phương Thanh Mộc thấy vậy thì trong lòng cười thầm, thế nhưng động tác vẫn không chút dừng lại. Theo chưởng lực va chạm mạnh lên bức tường, từng tầng bọt nước trắng xóa không ngừng vỡ tan, thẩm thấu vào lòng đất. Bức tường vốn đã rạn nứt, kết cấu đất bên dưới lại bị nước làm cho mất ổn định, rút cục bức tường không chịu nổi mà vỡ tan. Phương Thanh Mộc lúc này đột nhiên quát to một tiếng, chưởng lực ầm ầm lướt qua đống đá vụn phủ lên đầu đối phương. Thế nhưng, chưởng lực tràng giang như sóng biển của hắn không ngờ lại đánh vào không khí, đằng sau bức tường nào có bóng hình đối thủ?

“Hây!”

Đúng lúc ấy, một tiếng quát trầm nặng nề mà vang dội như tiếng sấm bùng nổ giữa sân đấu. Theo tiếng quát to, khán giả nhìn lại chỉ thấy Văn Thái đã ngưng tụ đầy đủ nguyên lực từ bao giờ, nắm tay hắn tỏa ra ánh vàng óng như mật ong đấm mạnh xuống mặt đất. Trên nền sân đấu mới vừa được tu sửa xong lúc này lại nứt toác ra một cái rãnh lớn. Thổ nguyên tố màu vàng uốn lượn chạy dọc theo khe rãnh, nhìn qua tưởng như có một con rồng đất đang ngụp lặn lao tới phía Phương Thanh Mộc. Đang đứng giữa sân, Phương Thanh Mộc sắc mặt lúc này tối lại, trong lòng không khỏi luống cuống một phen. Vừa mới đánh trượt đối phương, thế công hiện giờ chưa thể thu lại khiến cho hắn lộ rõ sơ hở, muốn tránh chiêu thức mạnh mẽ của đối phương cũng không tránh được. Đã không tránh được thì cứng rắn đón đỡ vậy! Phương Thanh Mộc cắn răng chuyển hướng công kích đánh thẳng về phía đòn công kích của Văn Thái, thế nhưng chưởng lực đã suy yếu lại thêm biến đổi giữa chừng của hắn làm sao đủ để chống lại đòn tấn công mạnh mẽ của đối phương?

“Bụp!”

Âm thah bọt nước vỡ tan giữa không trung liên tục vang lên, dường như đang đếm lớp lớp chưởng lực của Phương Thanh Mộc bị một chiêu của đối phương phá vỡ. Phương Thanh Mộc rên khẽ một tiếng, trên khóe miệng còn chảy xuống một tia máu, thân thể cũng bật ngược về phía sau nhưng rất nhanh đã bị hắn trụ lại được. Văn Thái lại không hề lưu tình một chút nào, thân pháp cuồng bạo như núi lở ầm ầm lao về phía đối phương, trên tay cũng đã sớm ngưng tụ nguyên lực chuẩn bị đánh cho đối phương bay thẳng xuống đài. Nháy mắt đã áp sát đối phương, nắm tay Văn Thái đánh thẳng về phía ngực Phương Thanh Mộc. Thế nhưng khi còn cách ngực đối phương chỉ một phân, đột nhiên Văn Thái thu lực về, trong mắt cũng dâng lên một trận kinh ngạc. Phương Thanh Mộc thấy cơ hội liền không hề bỏ qua, dùng toàn bộ sức lực còn lại hình thành một trận sóng nước dày đặc cuốn lấy nắm tay Văn Thái, sau đó lại mượn lực đánh lực, thuận đà đẩy Văn Thái lao thẳng xuống đài.

Văn Thái bất ngờ bị đối phương phản công thì trợn trừng hai mắt, chân dậm thẳng xuống đài hòng trụ lại nhưng cả cơ thể vẫn cứ trượt đi không cách nào kìm lại được. Tức giận hét to một tiếng, Văn Thái vung chân đá mạnh xuống sàn đấu. Cả sàn đấu ầm ầm rung động, một trận sóng đất cuồn cuộn nổi lên cuốn thẳng về phía đối phương. Phương Thanh Mộc lúc này đã cạn kiệt sức lực, nào còn đủ khả năng chống lại một chiêu chứa đầy tức giận của Văn Thái. Cả thân thể hắn bị cơn sóng đất mãnh liệt ập vào, hất văng xuống khỏi sàn đấu. Dường như cùng lúc, cả hai thí sinh đều rơi ra ngoài sàn đấu, khán giả không khỏi ồ lên một tiếng kinh ngạc vì kết quả của trận đấu này. Viên quan giám khảo lúc này đã bước lên đài, cất tiếng dõng dạc tuyên bố:

“Trận đấu thứ hai của ngày thứ tư, kết quả: hòa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.