Một cuộc đời có khi dài khi ngắn, nhưng bất kể như thế nào cuộc đời cũng sẽ có điểm kết thúc. Một đời người, một đời hoa, cuối cùng cũng sẽ đi đến điểm dừng của mình. Bông sen cô độc giữa đầm nước kia, có lẽ sẽ tàn lụi đi trong sự cô độc vô tận; những cánh hoa thanh cao rồi cũng sẽ phai úa đi, tan biến vào trời đất mà chẳng để lại chút dấu ấn. Thế nhưng sự đời lại thường khó đoán! Một ngày kia, tại khu vực trung tâm của đầm nước ấy lại đột nhiên mọc lên một bông hoa sen, một bông hoa sen bình thường nhất, quen thuộc nhất, nhưng cũng là độc đáo nhất. Cánh hoa mảnh khảnh, sắc hồng nhàn nhạt, nụ hoa thon dài tràn đầy vẻ cao quý thanh nhã. Hai bông hoa duy nhất tại nơi cô đơn ấy nhanh chóng trở nên thân thuộc, nương tựa vào nhau cùng đi qua những ngày tháng dài đằng đẵng.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang! Bông sen đặc biệt kia vẫn cứ tươi tắn dài lâu, mặc cho ngày tháng vô tình trôi qua cũng chẳng thể hủy hoại đi vẻ đẹp cô độc ấy. Trong khi đó, người bạn duy nhất của bông sen ấy lại héo tàn dần theo thời gian, cuối cùng tan biến đi trong sự tiếc nuối cùng cực của bông hoa đặc biệt. Thế gian vốn là vô tình, hoa nở hoa tàn là lẽ tự nhiên, bông sen cô độc lại một lần nữa trở nên cô độc! Sự ra đi của người bạn duy nhất đã khiến cho bông sen ấy mất đi hoàn toàn niềm tin vào cuộc sống, nó chỉ muốn bản thân mau chóng tàn lụi đi để có thể thoát khỏi kiếp sống cô độc này. Thế nhưng cuộc đời lại chẳng theo ý ai, bông sen ấy lại vẫn cứ tươi tắn, vẫn cứ thanh cao, vẫn cứ cô độc!
Một ngày kia, một ngày mà tâm tình của bông sen tưởng như đã hoàn toàn bị thời gian làm cho chai sạn lại, biến cố lại một lần nữa xảy ra với cuộc đời của nó.
“Này hoa sen nhỏ bé, ngươi có muốn thoát khỏi kiếp sống cô độc này không?”
Một giọng nói vang vọng trong tâm hồn của bông sen, một giọng nói mang theo đầy sức mê hoặc khiến cho bông sen khó có thể từ chối.
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì ta?”
“Ha ha, ta là ai có quan trọng đến thế sao? Ta chẳng là ai cả, thế nhưng ta biết trong lòng ngươi lúc này lại rất cô độc. Một mình cô độc tồn tại qua cả ngàn năm, cảm giác ấy chẳng dễ chịu chút nào phải không? Cái cảm giác ấy ta cũng đã từng trải qua rồi, thế nên ta rất thông cảm với ngươi. Hôm nay có thể gặp được ta có thể nói chính là điều may mắn nhất trong cuộc đời ngươi. Chỉ cần ngươi đồng ý với điều kiện của ta, ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi cái kiếp sống lẻ loi này. Ý ngươi thế nào?”
“Thật sao? Nếu ngươi có thể thật sự giúp ta thoát khỏi kiếp sống lẻ loi này, vậy ta đồng ý với bất cứ điều kiện nào của ngươi”
“Tốt! Nếu vậy ngươi hãy vươn rễ của ngươi cắm sâu vào trong lòng đất đi, ta sẽ giúp ngươi được như ý muốn”
Bông sen răm rắp làm theo giọng nói chỉ dẫn, rễ hoa kéo dài ra, đâm thật sâu vào lòng đất. Rễ cây cứ vươn mãi, vươn mãi cho đến khi bất chợt chạm phải một thứ cực nóng. Thế nhưng không đợi cho rễ cây kịp rút về thì cảm giác nóng bỏng ấy đã theo rễ cây tiến lên thật nhanh, cuối cùng xâm chiếm toàn bộ bông hoa. Cả bông hoa đột ngột bừng cháy, thân hoa, đế hoa, nụ hoa, cánh hoa… tất cả đều lần lượt biến thành lửa.
“Ngươi, tại sao ngươi lại thiêu đốt toàn bộ thân thể ta?”
“Ngươi nói sai rồi, thân thể ngươi vẫn còn tồn tại đấy chứ, chỉ là nó đã chuyển sang một dạng tồn tại khác mà thôi. Từ nay trở đi ngươi đã không còn bị hạn chế bởi những quy tắc thông thường của một loài thực vật nữa, ngươi đã hoàn toàn thoát khỏi kiếp sống cô độc rồi đó thôi.”
“Thật vậy sao, nếu vậy thì tốt quá!”
Bông sen ấy cảm thấy rất vui mừng khi biết được tin tức này mà không biết rằng nó đã bị lừa bước lên một con đường không thể quay lại. Những ngày tiếp theo, bông sen ấy tự do đi khắp nơi, khu rừng rộng lớn nhanh chóng bị nó khám phá hết, sau đó bông sen ấy bắt đầu hướng đến những nơi xa xôi hơn. Một quãng thời gian này có lẽ là những ngày tháng hạnh phúc nhất của hoa sen kể từ khi nó mất đi người bạn duy nhất. Thế nhưng thân thể mới của hoa sen càng lúc càng trở nên khó điều khiển, cho đến một ngày nó đã không thể điều khiển được thân thể của mình như ý muốn nữa. Trong khi bông sen còn đang hoảng loạn vô cùng, giọng nói thần bí lúc trước lại vang lên:
“Ha ha, cảm ơn ngươi nhé! Cảm ơn ngươi đã tặng cho ta một thân thể mới”
**************
Giọng kể của cô bé cứ càng lúc càng nhỏ dần đi, ánh mắt của cô bé cũng nhạt nhòa đi trong làn nước mắt. Tâm trí của cô bé dường như đã hòa cùng vào câu chuyện, tiến về một nơi xa xăm trong miền ký ức cô độc. Nguyễn Phong khi nhìn vào trong đôi mắt đẫm nước mắt của cô bé thì không kìm được mà nảy sinh sự cảm thông sâu sắc. Hắn tiến lên vài bước, nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng, đôi tay khe khẽ vỗ vào lưng cô bé cố gắng giúp xoa dịu đi nỗi buồn sâu thẳm trong tâm trí của cô bé.
“Cảm ơn anh! Trong chút thời gian ít ỏi của đời mình, em có thể tìm được một người chia sẻ cảm xúc với em quả thực khiến em rất vui mừng. Lúc này em đã không còn gì tiếc nuối nữa rồi”
“Chẳng nhẽ em không tiếc nuối chút nào vì quyết định khi xưa sao? Nếu như em không chấp nhận lời đề nghị ấy thì em vẫn có thể tiếp tục tu luyện, rồi sẽ đến một ngày em có thể thoát khỏi những trói buộc để tìm lấy sự tự do của mình.”
“Đối với quyết định khi xưa em không hề thấy hối hận một chút nào. Quãng thời gian được tự do du ngoạn khắp nơi ấy đối với em thật sự rất hạnh phúc. Nếu như cứ tiếp tục cuộc sống tu luyện cô đơn khi trước, vậy đến khi có thể tìm được sự tự do của bản thân chỉ sợ tâm tình của em cũng đã hoàn toàn khô cứng mất rồi”.
Nguyễn Phong nhìn vào đôi mắt của cô bé, phát hiện ra tất cả những lời mà nàng nói đều là thật lòng. Thở dài một hơi đầy cảm thán, Nguyễn Phong cảm thấy thật sự rất thất vọng và mất mát. Hắn lúc này lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn sự sống của cô bé ấy dần dần đi đến hồi kết mà không thể làm gì khác hơn được. Đúng lúc này trong tâm trí Nguyễn Phong đột nhiên vang lên một giọng nói:
“Anh Phong, em thấy chị ấy thật đáng thương, chúng ta có thể đưa chị ấy vào trong này được không?”
Nguyễn Phong khi nghe thấy giọng nói này thì kinh ngạc không thôi. Đây rõ ràng là giọng nói của Lục Phong, thế nhưng hắn chỉ có thể cùng đứa nhóc này nói chuyện trong mộng cảnh của mình thôi mà! Hiện giờ rõ ràng hắn không tiến vào mộng cảnh, tại sao đứa nhóc này lại vẫn có thể giao tiếp với hắn?
“Này nhóc, lúc này anh đã tiến vào mộng cảnh đâu, làm sao em lại có thể nói chuyện với anh được?”
“Em cũng không biết nữa, bình thường chỉ có lúc nào anh xuất hiện thì em mới có thể nói chuyện với anh, còn những lúc khác thì em không có cách nào để liên hệ với anh cả. Thế nhưng từ lúc anh gặp chị ấy, em đột nhiên lại có thể liên hệ với anh được.”
Nguyễn Phong nghe đến đây thì đột nhiên hiểu ra được điều gì đó. Hắn chỉ có thể gặp cô bé này khi hắn tiến vào không gian tinh thần của nàng, mà Lục Phong lại bắt đầu có thể liên hệ được với hắn khi hắn gặp cô bé. Điều này dường như có liên quan đến không gian tinh thần, thế nhưng mấu chốt ở đâu thì Nguyễn Phong lại vẫn chưa thể tìm ra được.
“Ồ, không ngờ trong không gian tinh thần của anh lại có một cậu nhóc đáng yêu như vậy. Em có thể gặp cậu nhóc ấy được không?”
“Cái gì, không gian tinh thần của anh ư? Cậu nhóc? Đó chẳng phải là mộng cảnh của anh sao, làm sao em có thể thấy được ở trong đó có gì?”
“Thực ra em cũng không biết ở đó có gì, thế nhưng khi vừa nãy khi cậu nhóc nói chuyện với anh thì em có thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu bé. Dù sao anh cũng đang ở trong không gian tinh thần của em mà, nếu tinh thần của anh có sự thay đổi gì thì em cũng có thể cảm nhận được một phần.”
“Thì ra là vậy, thế nhưng anh lại không biết làm sao để đưa em vào đó cả.”
“À, chuyện này thì em làm được.”
Nói rồi cô bé khẽ vẫy tay một cái, không gian vốn tràn ngập sắc đỏ rực của lửa đột nhiên tách ra một phần, tại nơi vừa mới tách ra ấy lại xuất hiện một khung cảnh mới. Một mái đình, một vầng trăng sáng, vài cây trúc khẽ lay động theo gió… cảnh sắc vừa mới hiện ra lại chính là mộng cảnh của Nguyễn Phong, hoặc nói đúng hơn là không gian tinh thần của hắn.
“Làm sao em lại có thể làm được vậy?”
“Anh ốn đang ở trong không gian tinh thần của em mà, hơn nữa không gian tinh thần của anh lại không hề đóng lại, vì vậy chỉ cần em muốn là có thể liên kết được hai không gian tinh thần này với nhau.”
Giải thích với Nguyễn Phong xong, cô bé lại quay sang nói chuyện với nhóc Lục Phong. Nguyễn Phong trầm ngâm đứng một bên suy nghĩ về những vấn đề liên quan đến không gian tinh thần, thế nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không thể tìm ra được một đáp án chuẩn xác. Không thể nghĩ ra thì cũng không nghĩ nữa, Nguyễn Phong tạm thời gác những vấn đề khó hiểu sang một bên chờ sau này sẽ tìm hiểu tiếp. Nhìn thấy cô bé vui đùa cùng Lục Phong rất vui vẻ, Nguyễn Phong liền nảy ra một suy nghĩ.
“Anh vừa nghĩ ra được một phương pháp có thể giúp em thoát khỏi tình trạng hiện giờ đấy”
“Anh nghĩ ra ý tưởng gì thế? Có thể nói ra cho em nghe không?”
“Ừ, anh nghĩ là tại sao em không ở lại trong không gian tinh thần của anh, như vậy em có thể rời xa khỏi kẻ đã chiếm mất thể xác của em, đồng thời cũng không cần phải lo lắng cuộc sống của em sẽ hoàn toàn tàn lụi nữa. Em thấy thế nào?”
“Cảm ơn anh đã suy nghĩ cho em, nhưng phương pháp này không có hiệu quả đâu. Mặc dù lúc này em không thể điều khiển được cơ thể mình nhưng linh hồn của em vẫn bị liên kết với thân thể, cho dù linh hồn của em có tiến vào một không gian tinh thần khác thì đến cuối cùng vẫn sẽ tan biến khi thể xác hoàn toàn bị chiếm mất thôi.”
“Vậy chẳng nhẽ không có cách nào để giúp em hay sao?”
“Thực ra là có, nhưng mà cách này khó khăn vô cùng. Trừ khi em và kẻ kia hoàn toàn tách rời nếu không thì kết cục của em không thể nào tránh được.”
“Hoàn toàn tách rời à?”
Nguyễn Phong suy nghĩ một chút rồi dường như đã nảy ra được suy nghĩ gì đó, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên kiên định vô cùng.
“Anh nghĩ có lẽ cũng đã đến lúc rời khỏi đây rồi, nếu như em muốn thì cứ ở lại làm bạn với nhóc Lục Phong nhé. À đúng rồi, anh vẫn chưa kịp hỏi tên của em, anh tên là Nguyễn Phong,”
“Em… anh có thể gọi em là Tịnh Liên”
“Ồ, Tịnh Liên à, anh nhớ rồi. Em hãy cứ yên tâm nhé, anh nhất định sẽ giúp em thoát khỏi bàn tay của kẻ kia.”
Nói dứt lời, Nguyễn Phong liền quay lưng rời đi. Tịnh Liên nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng không biết vì sao đột nhiên nổi lên một niềm hy vọng không gì có thể dập tắt.