Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 218: Q.2 - Chương 218: Kịch độc.




Thủy và hỏa vốn là hai hệ nguyên tố tương khắc, một khi hai loại nguyên tố này tiếp xúc sẽ tự triệt tiêu lẫn nhau. Đây vốn là một loại kiến thức phổ thông mà hầu như tất cả mọi người trên đại lục Hồng Bàng đều biết. Thế nhưng trên đời vốn chẳng có gì là tuyệt đối, hai loại nguyên tố tương khắc cũng có thể phối hợp với nhau để tạo ra một thứ sức mạnh còn vượt qua bản thân chúng. Mà giờ này, tất cả những người đang có mặt tại sân rồng đều có thể cảm thụ được một cách rõ ràng nhất về uy lực của hai hệ nguyên tố này khi chúng phối hợp với nhau, thật chỉ có thể thốt lên rằng: quá mạnh mẽ!

Chính giữa sân rồng lúc này là một cột lửa khổng lồ bốc cao đến ba bốn mét, sóng nhiệt nóng rực không ngừng tỏa ra xung quanh khiến cho lớp gạch lát nơi đây cũng phải nứt nẻ. Mà xung quanh cột lửa ấy lại là một tầng hơi nước mịt mù, mặc cho ngọn lửa nóng bỏng có thiêu đốt ra sao cũng không thể xua tan đi được. Mười phút đã trôi qua thế nhưng ngọn lửa vẫn chưa có chút dấu hiệu lụi tắt, trái lại thế lửa còn càng thêm mãnh liệt. Cũng trong khoảng thời gian ấy, tầng sương mù đã trở nên dày đặc, khiến cho người ta khó có thể quan sát được cảnh tượng cụ thể ẩn giấu đằng sau bức màn.

“Bùm bùm bùm!”

Từng tràng tiếng nổ vẫn liên tục vang lên, kéo theo từng trận chấn động khủng khiếp khiến cả sân rồng cũng phải rung chuyển. Trần Kiến Quốc lúc này đã lùi xa khỏi phạm vi của vụ nổ, thế nhưng ánh mắt ông vẫn nhìn chằm chằm vào cột lửa khổng lồ, mặc cho ánh lửa chói lòa cũng không chớp mắt lấy một cái, chỉ bởi vì ông đang tìm kiếm một đáp án!

Lại qua thêm năm phút nữa, thế lửa mới trở nên yếu bớt rồi dần dần lụi tắt. Sau khi ánh lửa đã tàn, hơi nước mịt mù cũng chậm rãi tan đi, để lộ ra từng dấu tích của một trận tàn phá kinh khủng. Sau vụ nổ, trên nền sân rồng lúc này đã xuất hiện một miệng hố có đường kính lên đến hai mươi mét. Trong lòng hố, các loại nguyên tố đang dao động một cách hỗn loạn vô cùng, thi thoảng lại có vài loại nguyên tố tương khắc va chạm vào nhau mà nổ tung khiến cho không gian nơi đó cũng phải vặn vẹo một hồi.

Dưới lòng hố sâu thẳm lúc này vẫn có một bóng “người”: gã ma tướng. Thân thể gã lúc này tàn tạ vô cùng, cả người đều đã bị lửa thiêu cháy đen. Trước ngực hắn lỗ chỗ từng vết thương sâu hoắm, một cánh tay tiếp xúc trực tiếp với thanh đao cũng đã bị nổ tan tành, mà hai chân lại càng bị đánh đến lộ rõ nguyên hình, hóa thành một chiếc đuôi rắn loang lổ vết phồng rộp. Khuôn mặt của gã ma tướng mới thật là thảm hại, toàn bộ ngũ quan như bị lửa thiêu đến xoắn vào nhau, khiến cho “dung nhan” vốn đã chẳng lấy gì làm đẹp của gã lại càng thêm dữ tợn và đáng sợ.

Đúng lúc này, gã ma tướng chợt mở bừng mắt, ánh mắt đỏ ngầu đầy vẻ dữ tợn. Chỉ thấy hắn quát to một tiếng, thân thể tàn tạ cũng theo đó mà vọt mạnh lên, chớp mắt đã nhảy ra khỏi hố sâu. Thân thể còn đang ở trên không, gã ma tướng lại quẫy mạnh cái đuôi rắn mà chuyển mình, sà về phía một binh sĩ Kim Long đứng gần nhất.

Binh sĩ Kim Long kia đối mặt với gã ma tướng nhưng lại chẳng tỏ ra chút sợ hãi, vẫn liều mình đâm giáo về phía đối phương. Chẳng qua, tên ma tướng động tác thật quá nhanh, chỉ uốn mình vài cái đã né được mũi giáo mà tốc độ vẫn chẳng hề suy giảm. Cánh tay độc nhất của hắn khẽ vung lên, thoáng cái đã bắt lấy cổ binh sĩ Kim Long nọ. Sắc mặt của người lính xấu số chớp mắt đã biến xám, cơ thể cũng nhanh chóng quắt lại không còn chút sức sống nào. Mà thân thể của gã ma tướng lúc này lại thoáng căng lên một chút, trước ngực lại rụng đi một mảng da cũ, để lộ ra lớp da mới trơn láng.

Gã ma tướng lại một lần nữa chuyển mình, vọt về phía một đội binh sĩ gần nhất. Mấy binh sĩ kia thấy vậy liền bày ra trận hình phòng ngự hòng ngăn cản đối phương, nhưng đáng tiếc rằng cố gắng của bọn họ lại chẳng thể đem đến kết quả như ý. Sau khi gã ma tướng sử dụng tốc độ nhanh đến mức khó tin hút hết sức sống trong thân thể những binh sĩ này, thương thế trên mình hắn cũng đã khôi phục được bảy tám phần, thậm ngay cả cánh tay tàn phế cũng đã được chữa lành.

“Vút!”

Đúng lúc gã ma tướng định tấn công một đội binh sĩ khác thì một đòn công kích mãnh liệt đã ập đến sau lưng hắn. Người ra tay chính là Trần Kiến Quốc! Đối mặt với đòn công kích ấy, gã ma tướng lại chỉ cười lạnh, mặc kệ cho đối phương đánh lên thân thể mình.

“Bịch!”

Đòn công kích của Trần thái phó giáng mạnh lên mình gã ma tướng khiến cho hắn phải lui lại phía sau mấy bước. Dù vậy gã ma tướng vẫn thản nhiên mỉm cười, bộ dáng còn có vẻ vô cùng hả hê. Mà sắc mặt Trần Kiến Quốc lúc này lại đột nhiên biến đổi, trên tay ông chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một vết bớt hình rắn màu xanh. Lớp da tay xung quanh vết bớt nhanh chóng hoại tử, để lộ ra từng thớ thịt đang không ngừng héo rũ đi, trông kinh tởm vô cùng.

“Hừ!”

Trần Kiến Quốc cắn răng nén đau, vận chuyển nguyên lực hỏa hệ tập trung về phía cánh tay nhằm hóa giải chất kịch độc. Nào ngờ, chất độc đáng sợ này vừa gặp nguyên lực lại càng phát tác mạnh hơn, nọc độc theo nguyên lực tiến sâu vào trong kinh mạch, nháy mắt đã khiến cả cánh tay ông khô quắt lại. Trần thái phó cũng là người cứng rắn quyết đoán, lập tức vung đao chém đứt cánh tay này, ngăn không cho chất độc tiến sâu hơn vào trong cơ thể. Nhanh chóng sử dụng nguyên lực cầm máu tại miệng vết thương, sắc mặt Trần Kiến Quốc lúc này cũng đã tái nhợt vì đau đớn.

“Khà khà khà, ngươi bây giờ hẳn phải cảm thấy dễ chịu lắm nhỉ? Đừng lo, đây mới là bắt đầu thôi, hậu quả của việc sử dụng ám chiêu với ta ngươi vẫn chưa hiểu rõ đâu.”

Nói rồi, gã ma tướng lại tung mình lao về phía Trần Kiến Quốc, hai tay gã lại hợp cùng một chỗ tựa như miệng rắn há rộng để đớp mồi. Tốc độ của tên ma tướng cực nhanh, nháy mắt đã áp sát đối thủ. Trần Kiến Quốc vốn định xoay mình tránh đòn công kích của đối phương, nào ngờ ngay lúc này lại chợt cảm thấy toàn thân đau nhói khiến cho hành động cũng cũng chậm lại một nhịp. Nhìn thấy đòn công kích của gã ma tướng đã tới, trong lòng ông lúc này chỉ kịp nảy ra một suy nghĩ: ông đã quá coi thường chất độc kia rồi!

“Vút, vút, vút!”

Đúng lúc đòn công kích của gã ma tướng tưởng như đã đánh trúng đối phương đến nơi, không biết từ đâu lại đột nhiên xuất hiện liên tiếp bốn mũi tên mang theo nguyên lực lôi hệ bắn thẳng đến những điểu yếu hại của hắn. Nguyên lực lôi hệ trên thân tên mơ hồ lộ ra một chút sắc vàng, dù vậy cũng đã đủ để gã ma tướng không dám xem thường. Không đành lòng buông tha cho Trần Kiến Quốc đã trọng thương, thế nhưng thương thế còn chưa hoàn toàn hồi phục lại buộc gã phải tránh né những mũi tên đang bắn đến. Rút cục, gã ma tướng đành lựa chọn rút lui, chẳng qua gã vẫn kịp phóng một trận ma khí mang theo nọc độc về phía Trần thái phó.

Đúng lúc này, một mũi tên quấn đầy tia sét lại bắn đến, vừa vặn xuyên thấu qua đám ma khí kia. Lý Càn Hiếu chẳng biết đã đến bên Trần Kiến Quốc từ bao giờ, lúc này lại đang truyền nguyên lực giúp vị thái phó này hóa giải chất độc còn sót lại trong cơ thể. Thứ chất độc kia vốn vô cùng hiểm ác, gặp nguyên lực lại càng phát tác mạnh, nào ngờ khi vừa chạm phải nguyên lực của Càn Hiếu lại lập tức bị đánh tan. Sắc mặt Trần Kiến Quốc lúc này đã dần khôi phục như thường, trên mặt mang theo vẻ cảm tạ sâu sắc.

“Trần thái phó, ngài đã bị thương rồi!”

“Cảm tạ hoàng tử đã chiếu cố, vài vết thương nhỏ này nào đã đáng là gì. Thỉnh hoàng tử lui về phía sau, chớ để ma tộc có cơ hội làm tổn thương mình.”

“Ngài nói lời ấy là sai rồi, ta thân là hoàng tử Đại Việt, đối mặt với kẻ thù chung của dân tộc há có thể lùi bước? Mà ngài là quan lớn đầu triều, trên mình còn mang nhiều trọng trách, vậy nên ngài hãy lui về phía sau điều trị cho thật tốt, đặng sau này còn tiếp tục cống hiến vì quốc gia.”

“Xem ra hoàng tử thật sự đã trưởng thành rồi! Đã thế lão đây cũng nguyện nghe theo ý hoàng tử, đành lui về phía sau làm người quan sát vậy.”

Cảm thán thở dài một tiếng, Trần Kiến Quốc đành bước về vị trí của mình trong hàng ngũ quan viên, ngay lập tức đã có thái y tiến đến xem xét thương thế của ông. Mà Lý Càn Hiếu lúc này lại đang đối mặt với gã ma tướng, chẳng nói một lời đã lập tức giương cung kéo tên nhắm thẳng vào đối phương.

“Khà khà, ta nói này tên nhóc, trình độ của ngươi chưa đủ để làm đối thủ của ta đâu, mau mau quay về gọi người lớn đi, khà khà khà.”

Gã ma tướng thản nhiên bật cười, giọng điêu bắt chước bộ dáng của kẻ lớn tuổi mà châm chọc Càn Hiếu. Tuy ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng hắn lại đã sớm vận hành ma khi lên đến mức tối đa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. Lý Càn Hiếu chẳng buồn đáp lại lời gã ma tướng, nguyên lực lôi hệ trong cơ thể nháy mắt đã bao trùm toàn bộ mũi tên. Chỉ thấy cánh tay hắn khẽ động, mũi tên lập tức phóng vút đi. Vừa lúc tên rời cung, gã ma tướng cũng lập tức chuyển mình. Thân hình hắn vặn vẹo như rắn độc lách qua mũi tên mà vồ đến Càn Hiếu, hai tay gã lại nắm lại thành trảo, ma khí ngưng tụ trên tay đã chuyển sang màu xanh đen kịch độc.

Bất chợt, tiếng dây cung đột nhiên vang lên liên tiếp, hơn mười mũi tên dường như được bắn ra cùng một lúc đã khóa chặt mọi đường rút lui của gã ma tướng. Thân mình gã ma tướng linh hoạt chuyển động liên hồi hòng tránh thoát trận mưa tên kia, thế nhưng hắn lại chẳng thể ngờ được rằng: mũi tên đầu tiên vốn đã bay xa còn có thể quay ngược lại mà bắn thẳng đến sau lưng hắn. Đòn tấn công hiểm hóc ấy lập tức bắn trúng lưng gã ma tướng, chẳng qua phản ứng của hắn cũng rất nhanh, đã kịp thời nghiêng mình khiến mũi tên chỉ có thể găm vào một vị trí không trọng yếu.

May mắn tránh được đòn hiểm, ánh mắt gã ma tướng khi nhìn về phía Càn Hiếu đã nhiều thêm vài phần cẩn trọng. Đúng lúc này, một binh sĩ thủ thành hộc tốc chạy vào sân rồng, miệng vẫn còn la lớn:

“Cấp báo! Tướng quân Lương Văn đã không thể ngăn cản nổi của quân địch, hiện giờ chỉ có thể vừa đánh vừa rút hòng cầm chân chúng trong giây lát. Thỉnh xin hoàng thượng và các vị tướng quân hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu với địch.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.