Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 249: Q.3 - Chương 249: Một câu chuyện xưa (2).




“Chuyện xưa kể rằng, thuở loài người mới đặt chân đến vùng này thì biển nơi đây đã bị ngự trị bởi một con quái vật khổng lồ. Thân hình con quái vật này nhìn giống loài cá, từ đầu đến đuôi dài hơn trăm mét, vây của nó to như cánh buồm, miệng nó rộng đến mức có thể nuốt chửng hàng chục người cùng một lúc. Khi nó bơi thì sóng dậy ngất trời, mỗi lần nó quẫy mình đều khiến cho biển cả gầm thét. Khi nó quạt vây thì gió lốc cuồn cuộn, khi nó há miệng thì mặt biển xuất hiện xoáy nước.

Con quái vật này tính tình vốn hung ác, thường xuyên gây ra bão biển nhấn chìm thuyền bè qua lại, người trên thuyền cũng bị nó nuốt sống, quả thật là khổ lắm thay. Tổ tiên chúng ta ngày ấy rất sợ con quái vật này, thế nên các cụ gọi nó là ngư tinh, lại đều đặn cúng tế cho con quái vật để đổi lấy sự bình an.

Lại nói, ở giữa biển vốn có một dải đá nhô cao ngăn vùng duyên hải thành hai phần nam bắc. Bên dưới dải đá vốn có một cái hang sâu tiếp giáp với mặt nước, lại thông suốt từ đông sang tây, cũng chính là chỗ mà ngư tinh náu mình. Thường thường cứ có thuyền bè đi ngang qua hang thì sẽ bị ngư tinh đánh chìm, thành ra người ta cứ phải vòng qua đường đất liền mới có thể an toàn. Nhưng vì đường trên mặt đất vốn gập ghềnh khó đi, thế nên cũng có người đã định đục đá thông đường cho thuyền bè qua lại. Hiềm một nỗi, bề mặt đá vốn lởm chởm răng cưa, lại thêm chất đá cứng rắn vô cùng, người thường không thể nào đục đẽo được. Cuối cùng, người ta cũng chỉ còn nước bỏ qua con đường biển này mà thôi.

Thực ra cũng từng có người thỉnh được người biết phép thuật đến để thông đường, thế nhưng đa phần những người được mời đến đều bị con ngư tinh dọa chạy. Lại có đêm người tiên cũng từng hạ phàm để giúp dân phá đá mở đường, thì con ngư tinh lại hóa thành con gà trắng đậu trên mỏm đá mà gáy. Người tiên nghe được thì ngỡ rằng trời đã sáng rồi, lại lục tục kéo nhau về trời.

Con ngư tinh cứ tác oai tác quái như thế mãi, làm cho dân chài nơi đây cũng đành phải bỏ xứ đi chốn khác kiếm miếng ăn. Vùng biển này cũng suýt nữa đã bị bỏ hoang, may sao sau này Long Quân nghe được tin đồn, mới quyết tâm ra tay trừ hại cho dân…”

Ông trưởng làng kể chuyện xưa một cách hăng say, thế nhưng người nghe thì lại chẳng được hào hứng đến thế. Sự tích ngư tinh này vốn chẳng xa lạ gì với người dân Đại Việt, thành ra, Trần Duy mới nghe đến đây thì đã lên tiếng cắt ngang lời kể của trưởng làng:

“Bác ạ, chuyện bác đang kể thì cháu cũng nghe rồi. Sau khi Long Quân đến đây thì tự mình chèo thuyền ra giữa biển, lại rút đao chém vỡ dải đá ngư tinh, mở thông đường biển cho nhân dân. Con ngư tinh bị mất chỗ ở thì tức lắm, liên tục làm phép dâng bão lên hòng nhấn chìm thuyền của Long Quân. Thế nhưng, hễ thuyền của Long Quân đi đến đâu thì nơi ấy sóng yên gió lặng, phép của con ngư tinh cũng bị ngài phá tan.

Con yêu quái thấy thế thì sợ hãi mà lặn xuống biển sâu để trốn. Long Quân lúc này lại làm bộ như định nhảy xuống biển để đuổi theo ngư tinh. Ngư tinh thấy có người dám nhảy xuống biển đuổi nó thì liền quay ngược đầu lại, định nuốt chửng Long Quân. Nào ngờ Long Quân lại ném một khối sắt đã nung đỏ vào miệng con quái vật, khiến cho nó bị bỏng họng cháy miệng.

Con quái mắc mưu bị trúng phải đòn đau thì tức giận quay lại đánh nhau với Long Quân, nhưng phép thuật của nó không địch được ngài, cuối cùng bị Long Quân chém làm ba đoạn. Khúc đầu hóa thành con chó biển, định cưỡi lên sóng biển mà chạy trốn. Nào ngờ Long Quân lại dùng đá ngăn biển lại, chặn đường chém chết con chó biển, sau đem xác nó vứt lên ngọn núi cao, nay núi ấy gọi là Cẩu Đầu Sơn. Khúc thân ngư tinh trôi ra đất Mạn Cầu, nay chỗ ấy cũng thành dòng sông, gọi là Mạn Cầu Thủy. Khúc đuôi ngư tinh vốn to lớn nhất thì bị Long Quân lột da đem phủ lên một hòn đảo giữa biển khơi, giờ chỗ đảo ấy gọi là Bạch Long Vĩ.

Bác xem, cháu kể như thế đã đúng hay chưa ạ?”

Ông trưởng làng bị ngắt lời thì cũng không tỏ ra bực mình, chỉ lẳng lặng nghe Trần Duy kể hết câu chuyện. Thế rồi, ông mới nói:

“Thanh niên ngày nay thật là, chẳng biết kiên nhẫn tí nào cả! Câu chuyện cậu kể thì đúng đấy, nhưng mà còn chưa đủ. Sự tích mà mọi người từng được nghe, thực ra chỉ là một phần mở đầu mà thôi.”

Lời của trưởng làng khiến Trần Duy không khỏi sửng sốt:

“Cứ như lời bác nói thì chẳng phải là tất cả sách vở có nói đến tích ngư tinh này đều bị thiếu sót hay sao?”

“Đúng, nhưng mà cũng là sai. Sách vở nói đến tích ngư tinh thường gắn liền với truyền thuyết về Long Quân, mà truyền thuyết thì chỉ kể đến chiến công của Long Quân là đã đủ rồi. Còn như những chuyện mà tôi sắp kể với cậu đây thì lại là bí mật của riêng một vùng biển này thôi. Mà đã là bí mật, thì làm sao có thể tuyên truyền rộng rãi được? Thế nên, sách vở thường cũng không đề cập đến bí mật này, mà những người biết chuyện thì đều phải hứa sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai khác. Cậu đã hiểu rồi chứ?”

“Vâng, giờ thì cháu đã hiểu rồi. Vậy, bác có thể kể phần sau của câu chuyện cho cháu được không ạ?”

Trưởng làng nghe vậy thì thoáng gật gù, sau đó ông mới kể:

“Kỳ thực, cả ba chỗ Cẩu Đầu Sơn, Mạn Cầu Thủy và đảo Bạch Long Vĩ đều là do xác con ngư tinh biến thành. Lại nói, con ngư tinh này vốn tu hành đã lâu, phép thuật tuy không bằng được Long Quân nhưng sức sống thì vô cùng bền bỉ. Ngay khi bị Long Quân chém làm ba đoạn thì con ngư tinh đã kịp dùng phép để cho linh hồn thoát khỏi thân thể. Đồng thời, nó còn dùng phép điều khiển khúc đầu hóa thành con chó biển hòng đánh lạc hướng Long Quân. Mặc dù Long Quân phát hiện ra mưu kế của con ngư tinh, nhưng vì muốn thuần hóa con ngư tinh để nó bảo vệ cho dân chúng vùng này nên ngài cũng không đuổi giết linh hồn nó. Trái lại ngài còn truyền cho con ngư tinh phương pháp tu hành để nó trừ đi ác niệm của bản thân.

Dù rằng Long Quân tha cho linh hồn con ngư tinh, nhưng vì để trừng phạt con yêu quái, ngài vẫn sử dụng phép thuật để trấn áp ba đoạn thân thể của nó. Khối sắt nóng trước dùng để lừa con ngư tinh thì giờ bị Long Quân chia làm ba phần, lại được ngài phù phép thành vật trấn giữ ở Cẩu Đầu Sơn, dòng Mạn Cầu và đảo Bạch Long Vĩ. Sau khi làm xong những việc này, Long Quân còn căn dặn con ngư tinh, chỉ khi nào nó tu luyện thành công, linh hồn đã trở nên thanh tịnh thì mới có thể khôi phục lại được thân thể.

Con ngư tinh ban đầu cũng vâng lời Long Quân mà tu luyện, lại thường trợ giúp người dân vùng này đánh đuổi lũ yêu ma định làm hại dân chúng. Người dân vì cảm kích công lao của con ngư tinh nên cũng hàng năm vẫn làm lễ cúng tế cho nó. Nhưng nào ngờ, nó tu luyện suốt ba nghìn năm mà vẫn chưa lấy lại được thân thể, lại thêm đám yêu ma thường hay xúi giục con ngư tinh bỏ thiện làm ác, cho nên ác niệm trong lòng nó lại dần phát tác. Rút cục, con ngư tinh cũng không còn bảo vệ cho dân chúng vùng này nữa, trái lại nó còn tác oai tác quái dữ dội hơn trước kia. May mà khi ấy nó chỉ còn lại linh hồn, phép thuật cũng đã yếu hơn trước nhiều, bằng không thì người dân vùng này e rằng khó mà sống nổi.

Sau nhiều năm tác quái, con ngư tinh rút cục cũng nghĩ ra một phương pháp để đoạt lại thân thể mình, đó là mượn nhờ sự hy vọng của người dân nơi đây để đánh lừa phép thuật của Long Quân. Thế nên, cứ đến cuối năm thì con ngư tinh lại tạo ra bão biển đe dọa nhân dân nơi đây, để cho họ phải cúng tế nó, cầu khẩn nó, hy vọng nó để cho người dân được bình an trong năm tới.

Lại nói, con quái tuy có thể làm mưa làm gió, tác oai tác quái như thế nhưng thực chất trong lòng nó vẫn còn tồn tại nỗi sợ đối với những kẻ ngoại lai. Nỗi sợ này hình thành kể từ khi nó bị Long Quân đánh bại, thành ra bây giờ hễ nó cảm nhận được sự hiện diện người đến từ vùng khác thì sẽ nổi điên, dâng nước lên nhấn chìm bọn họ. Mỗi lần như thế, cả một vùng ven biển này sẽ bị sóng lớn nhấm chìm. Nhà cửa, làng mạc rồi cũng sẽ trôi theo dòng nước. Mà người dân thì lại trở thành thức ăn của con ngư tinh!”

Nghe đến đây Trần Duy rốt cục cũng hiểu được nguyên do tại sao trưởng làng lại bảo hắn rời đi. Vốn hắn định ở lại đây giúp đỡ gia đình Bảo Trung vượt qua đợt bão này, nhưng xem ra giờ hắn ở lại chỉ càng làm khổ họ mà thôi. Trầm ngâm hồi lâu, rút cục Trần Duy mới nói với trưởng làng:

“Nếu quả thật mọi chuyện đúng như lời bác nói, thì cháu đành phải rời khỏi làng mình mà thôi. Nhưng mà trước khi đi cháu còn muốn nhờ các bác một việc. Bão sắp về rồi, mà Bảo Trung đến giờ vẫn còn đang hôn mê. Trong nhà cậu ấy lúc này thật đúng là không có lấy một người đàn ông làm trụ cột, chỉ e khó chống chọi qua được đợt bão này. Cháu hy vọng các bác và mọi người trong làng có thể giúp đỡ gia đình họ một phen, cháu xin cảm ơn các bác.”

Trưởng làng nghe vậy thì khẽ gật đầu với Trần Duy mà nói:

“Bảo Trung có được người bạn như cậu thật đúng là phúc của nó. Thôi, cậu cứ yên tâm mà đi đi, chúng tôi nhất định sẽ giúp cho ba mẹ con Bảo Trung vượt qua đợt bão này. Chờ ra Giêng sóng yên bể lặng, nếu cậu có rảnh thì lại ghé qua làng này chơi.”

“Vâng thưa bác. Vậy thôi, cháu xin phép được rời đi trước đây ạ.”

Nói rồi, Trần Duy chào tạm biệt các vị bô lão một lượt, sau đó mới rời khỏi nhà trưởng làng. Nhìn lên sắc trời đã sắp tối, trưởng làng không đành lòng mà gọi với theo một câu:

“Duy này, hay là cậu cứ ở lại nhà Bảo Trung đến sáng mai rồi hãy đi.”

“Dạ, cháu biết rồi.”

Đáp lại trưởng làng một tiếng, Trần Duy lại đi thẳng về hướng nhà Bảo Trung. Nghe trong gió đã mơ hồ có tiếng sấm đì đùng, chắc cũng chỉ đến trưa mai là bão đã về rồi. Cũng may lần này hắn đến đây chỉ mang theo chút hành trang gọn nhẹ, thu dọn chẳng mất bao lâu, chờ ngày mai trời vừa sáng thì hắn sẽ rời đi luôn, sớm được lúc nào hay lúc đó vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.