Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 86: Q.2 - Chương 86: Nguy hiểm




An Tĩnh, mỗi khi nhắc đến hai tiếng này, nhân dân Đại Việt đều không khỏi liên tưởng đến một vùng đất đầy dã tính, khắc nghiệt vô cùng, nhưng lại không thiếu người tài. Địa hình vùng An Tĩnh này, theo một cách nào đó mà nói, thì vô cùng hòa hợp với thiên nhiên; mà nếu cẩn thận suy xét thì người ta sẽ không khỏi trầm trồ vì vẻ ban sơ của nơi này. Người ta vẫn hay lưu truyền câu nói “rừng vàng biển bạc”, ngụ ý chính là để nói về đặc điểm của vùng An Tĩnh này. Phía tây vùng An Tĩnh tiếp giáp với nước láng giềng, là một vùng rừng rậm nhiệt đới đầy vẻ nguyên sơ và dã tính. Rừng cây nơi này nổi tiếng khắp cả nước Đại Việt bởi những loại cổ thụ trân quý, đồng thời cũng là những loại tài liệu quý giá vô cùng.

Đồng thời, rừng cây ở đây cũng nổi tiếng bởi sự tồn tại của một số lượng lớn hồn thú mạnh mẽ và táo bạo vô cùng. Có lẽ vì ảnh hưởng do nồng độ hỏa nguyên tố cao ở nơi đây, các loài hồn thú cũng vô cùng hung mãnh, hoàn toàn không kiêng kỵ tu luyện giả nhân loại, thậm chí còn có những loài liều lĩnh tấn công cả vào khu vực dân cư để kiếm ăn. Chính vì vậy mà lân cận rừng rậm cũng không có nhiều thôn làng của nhân dân, chủ yếu chỉ có một vài khu vực dân cư do các tu luyện giả xây dựng thành, mục đích chính là để thuận tiện vào rừng tìm kiếm bảo vật.

Phía đông vùng An Tĩnh tiếp giáp với biển, được hưởng những ưu đãi vô cùng lớn lao, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với không ít thách thức đến từ thiên nhiên. Vùng biển tiếp giáp với An Tĩnh, có khá nhiều dòng hải lưu chảy qua, cũng tập trung không ít các loài tôm cá hải sản. Đối với dân vùng biển ở nơi này, đây quả thực là một ưu đãi đặc biệt của thiên nhiên, cung cấp cho họ một nguồn sinh sống phong phú.

Mà đồng thời,vùng biển nơi này cũng có không ít các loại bảo vật quý giá như san hô, trân châu, các loài thảo dược mọc dưới biển…. Tất nhiên, đi kèm với ưu đãi còn có không ít thách thức. Vùng An Tĩnh hàng năm đều phải gánh chịu không ít bão tố đến từ biển, còn có cả những cơn sóng dữ cao hàng chục mét ập vào bờ, đe dọa không nhỏ đến cuộc sống của nhân dân vùng biển. Chỉ là trải qua hàng nghìn năm thích ứng và chung sống với thiên tai, nhân dân nơi này cũng đã thích ứng được với sự khắc nghiệt của thiên nhiên, không còn bị hạn chế quá nhiều nữa.

Lúc này, tại một mảnh rừng cách thành An Tĩnh không đến một trăm cây số, một nhóm người đang không ngừng tiến tới. Bốn người này bao gồm ba sĩ tử chuẩn bị đi thi, cùng với một vị thầy đồ dẫn đầu, chính là nhóm người Nguyễn Phong. Đã hơn nửa tháng kể từ khi Nguyễn Phong giúp đỡ cho ngân long thành công vượt qua thiên kiếp, đồng thời cũng thu được kim quy linh giáp.

Trong vòng nửa tháng này, hành trình của bốn người Nguyễn Phong có thể nói là khá náo nhiệt. Không ít lần bốn người bọn họ đã gặp phải những kẻ tham tài đến chặn đường cướp bóc, chỉ là chưa có một kẻ nào có thể thành công. Người ta vẫn nói, thực tiễn là phương pháp rèn luyện tốt nhất, điều này quả không sai. Ba người Nguyễn Phong, Văn Thái và Trần Duy trong hơn nửa tháng liên tục chiến đấu này, không ngờ trình độ tăng nhanh đến chóng mặt. Bất kể là khả năng ứng biến, phối hợp chiến đấu, hay là trình độ tu luyện đều có những bước tăng tiến ổn định. Văn Thái và Trần Duy trải qua nửa tháng này, không ngờ cấp bậc tăng vọt. Vốn hai người đã có căn bản rất ổn định, lại trải qua thời gian dài tích lũy rèn luyện, nay có cơ hội chiến đấu thực tế liền kích phát hết tiềm năng của bản thân, cấp bậc vốn chỉ là tân thủ cấp năm, liên tiếp đột phát thăng cấp đến tân thủ cấp bảy, tám.

Mà Nguyễn Phong so với hai người bọn họ cũng không hề thua kém. Trình độ của hắn vốn không thể dùng lẽ thường để hình dung, cảnh giới chân hồn có lẽ đã đạt đến cấp bậc bát quái, mà nguyên lực cô đọng thành dạng lỏng, tương đương với cấp bậc thư nhân, lúc này đây trải qua chiến đấu thực tế không ít, lại phát hiện ra rằng nê hoàn cung của hắn vẫn có thể mở rộng, mà nguyên lực lại càng lúc càng cô đọng hơn. Vũ Ngôn sau khi biết được điều này, cũng không khỏi kỳ quái bó tay, thật không biết dùng cách nào để đánh giá trình độ tu luyện của Nguyễn Phong. Mà bản thân Nguyễn Phong đối với việc này, cũng không có thái độ lo lắng hay chán ghét gì cả, dù sao hắn từ khi tái sinh ở thế giới này, đã gặp quá nhiều việc kì lạ rồi, huống chi thêm một việc lạ nữa cũng không phải là quá bất thường.

“Sư phụ, chúng ta còn bao lâu nữa thì đến thành An Tĩnh”

“Ừm, nếu duy trì tốc độ như bây giờ, và không gặp phải bất cứ ngăn cản nào, thì có lẽ chúng ta đến tối nay sẽ đến được ngoại ô thành An Tĩnh”

“Ha ha, sư phụ còn nói đến những thứ ngăn trở kia sao? Chỉ cần ba người chúng con phối hợp thì dù kẻ địch có là tu luyện giả cấp bậc tu tinh cũng chỉ có thể bỏ chạy mà thôi. Mà nếu có cường giả cấp bậc cao hơn thì đã sao? Có sư phụ đi cùng, còn có kẻ nào có thể uy hiếp đến chúng ta nữa”

Trần Duy vẻ mặt đắc chí nói. Hơn nửa tháng nay liên tiếp đánh lui những tu luyện giả hơn cấp, hắn không khỏi có chút kiêu ngạo.

“Dù vậy thì cũng không thể bất cẩn được. Lòng người hiểm ác, thực lực cao siêu cũng không nhất định có thể thắng được mưu kế âm hiểm, chúng ta hiện giờ còn chưa thể nơi lỏng cảnh giác được”

“Sư phụ chỉ dạy chí phải, đệ tử đã nhận ra được sai lầm của bản thân rồi ạ”

Trần Duy nghe Vũ Ngôn nói, trong lòng cũng không khỏi lo lắng một phen. Lòng người hiểm ác, ai biết được liệu có hay không âm mưu quỷ kế chờ bọn họ bước vào.

“Sư phụ, chúng ta từ lúc khởi hành đến nay cũng đã nửa năm rồi, mà ngày triều đình mở khoa thi cũng không xa nữa. Chúng ta cứ đi về phương nam thế này, liệu có kịp quay lại đúng dịp khoa thi hay không?”

Văn Thái suy nghĩ chu đáo, lại có chút lo lắng hỏi. Nếu cứ đi theo xu thế hiện giờ, có lẽ bọn họ sẽ không kịp quay về kinh đô đúng dịp khoa thi, như vậy thì cũng thật là đáng tiếc.

“Không vội. Lần này ta dẫn các con đi đến vùng An Tĩnh này, cũng là có mục tiêu cụ thể. Sau đó chúng ta sẽ lên đường quay về kinh thành để kịp khoa thi. Mà nếu thời gian gấp gáp, ta cũng có thể cho các con sử dụng hồn thú phi hành để nhanh chóng đến được mục tiêu cơ mà”

“Thì ra sư phụ đã suy nghĩ chu toàn cả rồi, vậy con cũng không có gì phải lo lắng. Sư phụ, lần này mục tiêu của chúng ta là gì vậy?”

“Thực ra thì mục tiêu lần này của ta chủ yếu nhằm vào Phong nhi. Cảnh giới của hắn có sự đột biến bất ngờ, vì vậy ta muốn cho Phong nhi tranh thủ thời gian đi tìm thêm một chân hồn, đạt được ưu thế càng lớn hơn trong kì thi sắp tới”

Nguyễn Phong nghe thấy vậy, trong lòng khẽ động. Thì ra sư phụ lần này kéo dài hành trình là vì lo lắng cho hắn.

“Sư phụ, lần này người muốn con tìm chân hồn gì? Bất kể là loại nào con cũng sẽ cố gắng hết sức để không phụ sự kỳ vọng của sư phụ”

“Ha ha, không cần nghiêm trọng như vậy. Lần này ta đến vùng An Tĩnh, chính là muốn giúp con tìm một chân hồn hệ Hỏa hoặc hệ Thủy. Chân hồn đầu tiên của con là Phong hệ, nếu kết hợp với Hỏa hệ thì có thể gia tăng uy lực của các chiêu thức thêm mạnh. Mà nếu con kết hợp với Thủy hệ, vậy chiêu thức của con còn có thể hình thành lên bão tố, có khả năng dẫn động cả sấm sét tấn công địch nhân. Bất kể là hệ nào trong hai hệ kể trên, đều có thể kết hợp hiệu quả với Phong hệ chân hồn của con. Tất nhiên, nếu muốn triển khai được chiêu thức mạnh mẽ thì con còn cần phải tu luyện nhiều hơn nữa”

“Đa tạ sư phụ chỉ điểm, con nhất định sẽ cố gắng rèn luyện hết sức”

“Ha ha, vậy con đã có quyết định lựa chọn chân hồn tiếp theo là hệ nào chưa?”

“Dạ, sư phụ. Chân hồn tiếp theo con muốn lựa chọn là chân hồn….”

Nguyễn Phong còn chưa dứt lời, chợt trong túi hắn xuất hiện một trận rung động. Chiếc túi này vốn là sư phụ Vũ Ngôn của hắn sử dụng thần thông cấp cao, hình thành lên một khoảng không gian bên trong chiếc túi, có khả năng cất chứa đồ rất tốt, hơn nữa còn bảo quản được đồ đạc ở nguyên trạng. Về lý mà nói, đồ vật để ở trong túi tuyệt đối không thể rung động được, vì vậy trận rung động này không khỏi thu hút sự chú ý của Nguyễn Phong.

“Phong nhi, có chuyện gì vậy?”

“Thưa sư phụ, cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là trong túi của con đột nhiên có một trận rung động”

“Cái gì? Làm sao có thể? Con mau mở ra xem là thứ gì gây ra rung động. Vật có thể ở trong túi không gian mà vẫn rung động được, tuyệt đối không thể xem thường”

Vũ Ngôn nhanh chóng thúc giục Nguyễn Phong kiểm tra, chỉ là trong lòng hắn cũng lờ mờ đoán được phần nào về sự việc này. Nguyễn Phong mở túi ra kiểm tra, phát hiện ra thứ rung động chính là bộ kim quy linh giáp mà hắn đoạt được.

“Sư phụ, chính là do bộ kim quy linh giáp rung động”

“Ồ, quả nhiên là vậy. Chuyện này tuyệt đối không thể coi thường được, các con hãy đề cao cảnh giác, cẩn thận lưu ý xung quanh”

Vũ Ngôn nghe được đáp án, không khỏi ồ lên một tiếng, giống như đã đoán trước được điều gì đó. Ba người Nguyễn Phong nghe vậy, vẻ mặt có chút khó hiểu, nhưng vẫn cẩn thận đề cao cảnh giác, không dám lơ là.

“Sư phụ, chỉ là một trận rung động của cái mai rùa thôi mà, có cần phải nghiêm trọng như vậy không ạ?”

“Không được coi thường. Kim quy linh giáp là bảo vật cận thân của kim quy, có khả năng nhìn thấu bản thể sự vật, cũng có thể giúp cho chủ nhân dự báo trước được nguy hiểm cận kề. Nay bộ giáp này tự nhiên rung động, vậy có nghĩa là gần đây có nguy hiểm, các con phải cẩn thận đó”

“Hừ, đúng là bảo vật trân quý, không ngờ lại phát hiện ra được manh mối của chúng ta. Nhưng kể cả thế thì các ngươi cũng không thoát được vận mệnh đâu. Nếu khôn hồn để lại bộ kim quy linh giáp kia thì ta còn có thể tha cho một đường sống”

Đúng lúc này một giọng nói lạnh lùng dữ tợn truyền ra từ trong rừng cây, không hề che dấu mục đích cũng như ý niệm tham lam của bản thân hắn.

“Kẻ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.