“Không nên hoảng loạn. Mặc dù thực lực của hắn đạt đến cấp Bát quái nhưng cũng không thể đột phá được vòng vây của sáu người chúng ta trong thời gian ngắn. Chúng ta tốt nhất nên kéo dài thời gian càng lâu càng tốt để cho người của mình có thể an toàn rút lui. Đây là phương pháp duy nhất có thể áp dụng được trong lúc này. Các vị, chúng ta cùng cố hết sức nào!”
Một vị trưởng lão cấp bậc tu tinh của dòng họ Lê lên tiếng trấn an mọi người, năm vị tu luyện giả còn lại đều gật đầu hưởng ứng. Cả sáu người cùng lúc tung ra những đòn công kích mạnh mẽ ngăn chặn chưởng lực đang đánh đến của ác ma. Chưởng lực, đao ánh, kiếm quang… các đòn công kích va chạm mãnh liệt giữa không trung, tạo ra chấn động mạnh mẽ đẩy lùi cả người và ma về phía sau. Sáu vị cao thủ cấp tu tinh nhanh chóng tỏa ra xung quanh ác ma, hình thành thế trận bao vây đối phương khiến cho hắn không thể lộng hành. Ác ma đứng thẳng giữa trận thế của sáu vị cao thủ, khuôn mặt xấu xí ghê tởm hé lộ ra một nụ cười tàn ác, từng âm thanh chát chúa đập vào lòng người khiến các tu luyện giả không khỏi cảm thấy tâm thần khó chịu.
“Khặc khặc khặc, ta khuyên các ngươi tốt nhất không nên cố gắng chống cự làm gì, đằng nào cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi. Loài người các ngươi không sớm thì muộn cũng sẽ trở thành thức ăn cho ma tộc chúng ta, khặc khặc khặc”
“Ác ma, đừng có mơ mộng hão huyền. Loài ma quỷ các ngươi hàng vạn năm nay đã gây ra biết bao tội ác, thế nhưng các ngươi vẫn chẳng thể nào chiến thắng được nhân loại. Nhân nghĩa rồi sẽ vượt qua hung tàn, lẽ phải sẽ luôn chiến thắng cái ác.”
“Ha ha, nói hay lắm. Nhân nghĩa sẽ vượt qua hung tàn, lẽ phải sẽ chiến thắng cái ác. Các vị, chúng tôi cũng muốn giúp một tay để tiêu diệt tên ác ma này.”
Đáp lại lời của ác ma là sự chung sức đồng lòng của tất cả các thế lực. Sáu vị cao thủ đối diện với tình thế nguy hiểm lúc này lại càng thêm vững tâm bền chí, quyết chiến đấu với ác ma đến hơi thở cuối cùng. Con người ta kể cũng lạ, có khi vì lợi ích mà có thể nhẫn tâm tiêu diệt lẫn nhau, thế nhưng lại có những lúc đoàn kết bền chặt vô cùng để đối phó với ngoại xâm. Không ít tu luyện giả đều dũng cảm ở lại đối diện với ác ma, chỉ có một bộ phận nhỏ những tu luyện giả trẻ tuổi bị ép buộc phải trở về môn phái để bảo toàn lực lượng cho tương lai. Ác ma đối diện với sự đoàn kết của tất cả tu luyện giả không khỏi cảm thấy bất ngờ, hắn không thể hiểu nổi vì sao đám người này chỉ mới lúc trước còn đang điên cuồng tranh đoạt linh hỏa, giờ phút này lại sẵn sàng chung sức đối phó với hắn. Thế nhưng vấn đề này hắn cũng chẳng quan tâm nhiều làm gì, bản tính hung bạo của loài ma quỷ rất nhanh đã chiếm lĩnh tâm trí hắn. Ác ma xông lên nhanh như chớp, chưởng lực đen kịt tràn đầy khí thế tà ác bổ thẳng xuống vị trí của một vị tu tinh. Vị cao thủ đối mặt với đòn tấn công của ác ma thì không dám chậm trễ, ngay lập tức vận chuyển nguyên lực tới mức tối đa tung ra một kiếm ảnh để đối kháng lại. Cùng lúc đó, hàng chục đòn công kích của các tu luyện giả cấp thấp cũng được tung ra đổ ập xuống đầu ác ma. Chỉ thấy hắn ta đứng sừng sững giữa cơn mưa công kích ấy, mặc cho tất cả các đòn công kích đánh lên thân thể mà vẫn chẳng hề hấn gì. Loạt mưa công kích đầu tiên qua đi, ác ma vẫn đứng yên tại vị trí, miệng cười tàn độc vô cùng. Thế nhưng không chờ cho hắn tiếp tục ra tay, sáu vị tu tinh lại liên tiếp đánh về phía hắn những đòn công kích cực kỳ dữ dội. Sáu đòn công kích này mang theo uy lực mạnh mẽ đủ để chém sông phá núi, vậy mà khi đánh lên thân thể hắn cũng chỉ để lại được vài vết xước mờ mờ. Ác ma lại xông lên, hai tay hắn liên tiếp phát ra từng luồng chưởng lực đen tối, dồn dập tấn công tới sáu vị tu tinh. Sáu vị cao thủ đón đỡ chưởng lực của hắn lại vất vả vô cùng, dường như đều phải cố gắng hết sức mới chống đỡ được. Nếu tình hình này tiếp diễn, chỉ e toàn bộ số tu luyện giả có mặt tại đây đều sẽ phải chết.
Đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng sấm đi đùng. Trong sự ngạc nhiên của mọi người, một vệt sét dài ngoằng xuất hiện trong không trung, sau khi vẽ lên một hình vẽ kì lạ xung quanh ác ma thì luồng sét ấy cũng dần dừng lại. Lý Càn Nhân nhắm thẳng về phía ác ma tung ra một quyền tập trung sức mạnh lớn nhất của hắn. Nguyên lực lôi hệ tụ tập đến mức tối đa tại trên nắm tay, trong màu trắng xanh của sét lại xen lẫn một lớp ánh sáng màu vàng kim tỏa ra khí tức đế vương bá đạo vô cùng. Ác ma vốn tỏ vẻ khinh thường đối với một tu luyện giả cấp bậc tu tinh như Càn Nhân, ngay khi thấy được một tầng nguyên lực màu vàng kim ấy thì cũng phải biến sắc. Chỉ thấy nắm đấm của Lý Càn Nhân sau khi tiếp xúc với tầng vảy giáp của ác ma liền bùng nổ ra vô số tia sét thô bạo đến cùng cực. Từng luồng sét to bằng cổ tay giống như những con lôi long không ngừng uốn lượn xuyên phá qua tầng vảy giáp đánh lên thân thể ác ma khiến cả người hắn bốc mùi cháy khét lẹt. Lớp vảy giáp sau khi bị những luồng sét công phá thì cũng trở nên mờ nhạt hơn nhiều. Từ ngoài nhìn vào vẫn thấy một màu đen tăm tối, thế nhưng cái vẻ bóng loáng như lúc trước thì đã biến mất, thay vào đó là hàng trăm vết rạn chằng chịt đan xen vào nhau. Ác ma sau khi phải chịu một đòn đau thì hung tính bùng phát. Càn Nhân còn chưa kịp rút lui thì đã bị hắn vung tay đánh bay đi, mãi đến khi va vào một tảng núi rắn chắc khiến nó vỡ vụn ra thì mới có thể dừng lại được. Trên khóe miệng Càn Nhân máu không ngừng rỉ ra, thế nhưng hắn vẫn cố gắng đứng vững nhìn thẳng về phía ác ma, dáng vẻ ngạo nghễ quyết không gục ngã!
Ác ma đối với tư thế bất khuất của Càn Nhân thì cực kỳ căm ghét, hắn ta quyết định xông lên tiêu diệt kẻ có khả năng uy hiếp đến mình trước tiên. Ác ma đánh ra một trảo đen sì, nhắm thẳng về phía Càn Nhân mà bóp tới, dường như muốn bóp nát đối phương ra thành bã thì mới hả dạ. Thế nhưng trảo của ác ma còn chưa đi được bao xa thì giữa không trung vùn vụt bay đến hàng chục thanh kiếm vàng xuyên phá trảo ảnh. Ánh sáng vàng kim chói lòa tỏa ra từ kiếm vàng dần dần lấn át ma khí đen nhánh, cuối cùng phá tan trảo ảnh của ác ma rồi mới quay về. Từ Hồng đạp gió bay trên không trung, hai tay không ngừng tạo thành các dạng ấn pháp đặc biệt để điều khiển mấy chục thanh kiếm đang bay giữa trời kia. Hơn năm mươi thanh kiếm không ngừng xoay tròn giữa không trung, sắp xếp thành một kiếm trận kín mít, dày đặc không có một kẽ hở. Từng thanh kiếm theo động tác tay của Từ Hồng biến hóa cũng trở nên linh hoạt vô cùng, hóa thành hàng chục đòn công kích bổ về phía ác ma. Đám kim kiếm này thuận theo những vết nứt trên lớp vảy giáp của ác ma mà không ngừng công kích tới, từ từ tạo ra những lỗ hổng trên lớp phòng ngự vững chắc nhất của hắn. Ác ma gầm lên một tiếng điên cuồng, ma khí quanh người bùng phát bốc lên rừng rực. Cả thân thể ác ma nhanh chóng được bao trùm bởi một ngọn lửa đen tối, âm u vô cùng. Đám kim kiếm của Từ Hồng lao tới công kích ác ma ngay khi gặp phải loại ma hỏa này liền bị ăn mòn, cuối cùng vỡ tan thành mấy mảnh. Ngay sau đó, cả thân thể ác ma hóa thành một quầng lửa đen nhánh phóng vụt lên không trung, đâm thẳng về phía Từ Hồng. Từ Hồng đối mặt với thế tấn công hung dữ của ác ma cũng không chút nao núng, quanh thân thể hắn nhanh chóng ngưng tụ ra một tầng gió xoáy. Tất cả gió xoáy quanh cơ thể Từ Hồng được hắn tụ tập về hai lòng bàn tay, trong nháy mắt hình thành hai luồng lốc xoáy cuồn cuộn. Vừa lúc này thì đòn tấn công của ác ma đã đến nơi, Từ Hồng không chút do dự mà tung hai luồng lốc xoáy ra đối kháng với ác ma. Hai đòn công kích va chạm mãnh liệt, từng luồng gió rít điên cuồng thổi tung ra xung quanh, cuốn theo vô số tàn lửa đen nhánh. Thế nhưng thực lực của Từ Hồng so với ác ma vẫn còn kém một khoảng, hai luồng lốc xoáy cuối cùng bị đánh tan, ác ma theo đó đấm một quyền nặng nề lên ngực Từ Hồng khiến hắn hộc máu rơi thẳng xuống đất. Ác ma ngạo nghễ đứng trên không, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống tất cả tu luyện giả phía dưới.
“Loài người, các ngươi rồi cũng sẽ bị ma tộc chúng ta giẫm dưới chân mà thôi, khặc khặc khặc”
Tiếng cười chát chúa điên cuồng của ác ma vang vọng khắp đỉnh núi, dường như cả ngọn núi cũng rung chuyển theo tiến cười của hắn. Tất cả tu luyện giả nhân loại trong lòng đều cảm thấy một chút tuyệt vọng, bọn họ dù đã cố hết sức nhưng cũng không có cách nào đối phó lại với ác ma. Các cao thủ cấp bậc tu tinh nhìn nhau thở dài, sau đó bọn họ ra lệnh cho thế lực của mình nhanh chóng rút đi, chỉ còn lại sáu người bọn họ chiến đấu với ác ma để kéo dài thời gian cho mọi người. Đoàn người dần rút đi khiến cho cả đỉnh núi cũng trở nên thoáng đãng. Ánh mắt ác ma quét khắp đỉnh núi một vòng, cuối cùng dừng lại tại vị trí của Văn Thái và Trần Duy. Ác ma cười vang một tiếng, giọng nói của hắn tràn đầy vẻ hưng phấn:
“Loài người, các ngươi có biết ma tộc chúng ta thích nhất thứ gì ở các ngươi hay không?”
Đáp lại hắn chỉ là sự lặng im. Tất cả những tu luyện giả còn ở lại trên đỉnh núi sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng, nhìn chằm chằm về phía ác ma.
“Khặc khặc, để ta giải đáp cho các ngươi nhé. Ma tộc chúng ta thích nhất ở loài người các ngươi chính là cảm xúc. Căm phẫn, giận dữ, vui vẻ, lo lắng, sợ hãi… Tất cả mọi loại cảm xúc của các ngươi đều là thứ gia vị ngon nhất cho món ăn của chúng ta. Mà đối với ta, thứ cảm xúc mà ta yêu thích nhất chính là tuyệt vọng, khặc khặc khặc”
Nói đến đây, ác ma xăm xăm bước tới phía Văn Thái, ánh mắt lóe lên từng tia độc ác và hưng phấn lạ thường. Văn Thái lúc này cũng đã phát hiện ra ánh mắt khác lạ của ác ma, hắn cố gắng đứng thẳng dậy, giơ thanh đại đao hướng thẳng về phía đối phương. Sau lưng Văn Thái là Trần Duy đã bị thương nặng, chính vì vậy Văn Thái lúc này không thể bỏ chạy hay lùi bước, ánh mắt hắn dần dần trở nên quyết tâm vô cùng, dù có phải hy sinh tính mạng thì hắn cũng phải bảo vệ người anh em kết nghĩa này.
“A, sự hy sinh! Khặc khặc, lại là một thứ ta thích nữa. Khặc khặc, sự tuyệt vọng trộn lẫn với quyết tâm hy sinh vì đồng loại, ta thật chờ mong được thưởng thức thứ hương vị tuyệt vời này!”
Ác ma vung tay tung ra một trảo nhằm thẳng đến Văn Thái. Trảo ảnh đen sì bay vun vút trong không trung, nháy mắt đã đến trước mặt Văn Thái. Đúng lúc này, từ sau lưng hắn bùng lên một quầng lửa sáng chói, một mũi thương rừng rực lửa cháy đâm thẳng về phía ma trảo, nhanh chóng đánh tan đòn công kích của ác ma.
“Muốn động đến anh em của ta, trước hết ngươi phải hỏi ý kiến của ta đã!”