Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 147: Q.2 - Chương 147: Rồng không đuôi!




“Cái gì, một lượng lớn sao!”

Thông tin mà người bán hàng vừa đưa ra lập tức khiến tất cả sĩ tử đều sửng sốt. Bút lông thỏ tuyết là một loại mặt hàng hiếm, số lượng sản xuất mỗi năm đều rất hãn hữu cho nên giá trị của loại bút này mới tăng cao. Cửa hàng này nhìn qua cũng không có gì nổi bật, nhưng nếu họ thật sự có được một lượng lớn bút lông thỏ tuyết thì đúng là không thể xem thường, mà đối với các sĩ tử thì đây cũng là một cơ hội đáng quý để sở hữu loại bút lông cao cấp này.

“Ông chủ, tôi muốn mua hai chiếc bút lông thỏ tuyết.”

“Tôi muốn mua ba chiếc!”

“Tôi mua năm chiếc!”

Sau giây phút kinh ngạc, các sĩ tử lập tức sôi nổi đặt mua bút lông thỏ tuyết. Mấy người phục vụ tại cửa hàng vội vội vàng vàng chạy qua chạy lại phục vụ nhu cầu của khách hàng, mà ông chủ cửa hàng cũng luôn tay ghi chép sổ sách. Cả người mua lẫn người bán đều chẳng quản mệt nhọc, bất cứ ai lúc này trên mặt đều nở một nụ cười.

Đám sĩ tử ra vào cửa hàng tấp nập, cứ vừa có kẻ ra thì đã có người chen vào, mà những sĩ tử đã đi ra khỏi cửa hàng cũng chẳng quản đến những mặt hàng khác trên chợ, hấp ta hấp tấp chạy đi lôi kéo bạn bè đến mua hàng. Không ít sĩ tử còn mua một lúc vài chiếc bút thậm, chí là cả chục chiếc để đem về bán cho đồng bạn hòng kiếm một chút lợi nhuận.

“Ồ, đến lượt chúng ta vào rồi kìa.”

Vừa lúc ấy, Sĩ Tấn đột nhiên hô lên một tiếng báo cho năm người còn lại, cả nhóm liền nhanh chóng bước vào trong cửa hàng. Đánh giá mọi vật quả thật không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cửa hàng này nhìn qua tưởng như bình thường, thế nhưng bố cục bên trong lại cực kỳ tinh tế. Bên trong cửa hàng bố trí chủ yếu là những giá sách lớn, mỗi chiếc đều được làm từ loại gỗ đặc biệt tỏa ra hương thơm thanh nhã. Trên giá sách, từng loại mặt hàng đều được sắp đặt một cách ngăn nắp và thuận mắt. Giấy, bút, nghiên, mực, bốn loại mặt hàng chính của cửa hàng lại càng được bày tại những vị trí thuận tiện, khiến cho khách hàng dễ dàng tìm thấy.

Sáu người Nguyễn Phong bước vào trong cửa hàng lập tức bị các mặt hàng được bày bán ở đây hấp dẫn. Giấy thì có giấy Lãnh Kim Tiên, Tạ Công Tiên, Bạch Ngọc Chỉ, Đan Hoàng Chỉ…. Mực cũng không kém phần đa dạng, bao gồm Tùng Yên Mặc, Đình Khuê Mặc, Du Yên Mặc, U Tuyền Mặc (*)… Từng loại từng loại văn phòng tứ bảo nổi tiếng đều được bày bán tại nơi đây khiến cho các sĩ tử đi từ hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, niềm hứng thú của đám sĩ tử cũng bị khơi dậy một cách mãnh liệt. Mà Nguyễn Phong là một thư pháp nên niềm đam mê của hắn đối với bút nghiên giấy mực lại càng mãnh liệt hơn người khác.

Sau một hồi ngẩn ngơ “tham quan” hết các loại mặt hàng được bày bán tại nơi đây, rút cục nhóm Nguyễn Phong cũng đến xem thứ mặt hàng mà bọn họ muốn mua lúc này: bút lông thỏ tuyết. So sánh với các loại bút được bày bán trong cửa hàng, bút lông thỏ tuyết cũng chưa phải là loại bút tốt nhất. Thế nhưng loại bút này lại được nhiều người ưa chuộng không chỉ vì chất lượng của bút mà còn bởi vì số lượng bút mỗi năm được bán ra đều rất ít, mà hàng hiếm thì thường quý.

“Ông chủ, có thể cho chúng tôi xem thử bút lông thỏ tuyết được hay không?”

“Điều này là tất nhiên rồi, quý khách xin mời tự nhiên.”

Nói đến đây, ông chủ của cửa hàng liền lấy từ trên giá sau lưng mình xuống mấy chiếc bút lông giống y hệt nhau đưa cho sáu người Nguyễn Phong xem thử.

“Ồ, không hổ là bút lông thỏ tuyết, ngòi bút vừa mềm vừa bông nhưng vẫn không kém phần đàn hồi. Mà ngay cả cán bút cũng được chế tác từ gỗ Thanh Yên, nắm vào tay không có chút cảm giác khó chịu nào. Đúng là hàng tốt.”

Phúc Cơ cầm một cây bút trong tay vừa xem vừa đánh giá, xem ra kiến thức của hắn về phương diện này không kém chút nào. Bốn người còn lại cũng gật gù đồng ý với ý kiến của hắn. Chỉ riêng Nguyễn Phong lại có vẻ suy ngẫm, dường như bút lông này có điều gì đó thu hút sự chú ý của hắn. Sau một hồi kiểm tra, cuối cùng Nguyễn Phong cũng bỏ cây bút trong tay xuống.

“Đại ca, bút này có vấn đề gì hay sao?”

“Không, không có vấn đề gì cả. Đây đúng là bút lông thỏ tuyết, chỉ có điều không phải là loại thỏ tuyết thuần chủng mà thôi.”

“Cậu thanh niên, cậu có thể nhận xét chất lượng bút thoải mái, nhưng xin đừng bôi xấu uy tín của cửa hàng chúng tôi. Bút lông này tôi dám đảm bảo với cậu là bút lông thỏ tuyết chính hiệu, không có chút nhầm lẫn nào.”

Người chủ quán khuôn mặt vốn niềm nở vô cùng, nhưng vừa nghe thấy lời nhận xét của Nguyễn Phong thì lập tức sầm mặt xuống, có vẻ rất tức giận.

“Ồ, vậy tôi xin mạn phép hỏi, năm nay ông có phải là nhập được một lượng hàng lớn bút lông thỏ tuyết phải không?”

“Đúng thế.”

“Vậy giá nhập vào của năm nay so với năm ngoái thế nào?”

“Cái này, cái này cậu hỏi làm gì?”

“Ông chủ cứ trả lời tôi thẳng thắn đi, có phải giá năm nay nhập vào thấp hơn so với năm ngoái không?”

“Đúng vậy.”

“Xem ra tôi đoán không sai. Đây đúng là bút lông thỏ tuyết, nhưng mà loại thỏ tuyết dùng để lấy lông có lẽ đã không phải là thỏ tuyết thuần chủng nữa rồi. Thỏ tuyết vốn sinh sống trên đỉnh núi cao hoặc những nơi có khí hậu lạnh giá, bộ lông của chúng có tác dụng rất lớn là để giữ ấm và chống gió cho nên thường lông của thỏ tuyết rất ấm, thậm chí sau khi được cắt đi thì lông thỏ tuyết vẫn giữ được một lượng nhiệt nhất định. Cũng chính nhờ lượng nhiệt này mà bút lông thỏ tuyết có thể khiến cho màu mực đẹp hơn, nét mực cũng có một độ đều cao hơn so với các loại lông khác. Đây chính là một loại đặc tính đặc biệt mà chỉ có lông thỏ tuyết mới có.”

Nói đến đây, Nguyễn Phong lại đưa chiếc bút trong tay cho người chủ cửa hàng xem.

“Ngài xem, ngòi của chiếc bút này được làm từ lông thỏ có độ mềm và đàn hồi không kém gì lông thỏ tuyết, chỉ có điều khi nắm vào ngòi bút lại không cảm nhận được một chút nhiệt lượng đặc biệt của lông thỏ tuyết. Ngài hẳn biết rằng thỏ tuyết sinh nở khó khăn cho nên số lượng rất khan hiếm, cũng vì thế mà bút lông thỏ tuyết mới trở nên quý hiếm như vậy. Thế nhưng nếu như có người lai thỏ tuyết và thỏ thường giúp tạo ra một loại thỏ có khả năng sinh sản tốt và bộ lông kế thừa ưu điểm của thỏ tuyết thì lợi nhuận kiếm được hẳn sẽ tăng cao. Chỉ tiếc rằng loại thỏ mới này lại không thể kế thừa toàn bộ đặc điểm của thỏ tuyết, vậy nên tôi mới nói rằng đây không phải là bút lông thỏ tuyết thuần chủng.”

“Vậy… Vậy, chẳng lẽ hàng của tôi là hàng giả sao?”

“Cũng không hẳn, loại bút này cũng có những ưu điểm nhất định, so với bút lông thỏ tuyết thuần chủng cũng chỉ kém hơn một chút mà thôi. Tôi nghĩ nếu ông giảm giá xuống một chút thì có lẽ sẽ tốt hơn đấy.”

“Chuyện này…”

Nói đến đây, khuôn mặt của ông chủ cửa hàng hiện rõ vẻ lưỡng lự, cuối cùng ông ta thở dài một tiếng.

“Ồ, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ.”

“Ông chủ, tôi muốn mua một chiếc bút lông thỏ tuyết.”

“Tôi cũng mua một chiếc.”

Đúng lúc ấy, mấy người Phúc Cơ, Tấn Sĩ lại lên tiếng. Ông chủ cửa hàng cũng nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt niềm nở, bán cho bọn họ bút lông với giá rẻ hơn một chút. Sáu sĩ tử sau đó liền rời khỏi cửa hàng, tiếp tục đi tham quan khu chợ.

“Này chàng thanh niên, vào đây xem bói giùm lão một quẻ được không?”

Nguyễn Phong vừa bước ra khỏi cửa hàng bán bút thì liền có người gọi hắn. Nhìn kỹ lại mới thấy người vừa gọi Nguyễn Phong là một lão thầy bói mở quán ngay gần cửa hàng. Lão thầy bói này bộ dáng già nua vô cùng, ít nhất cũng hơn bảy mươi tuổi. Mái tóc cùng bộ râu dài bạc trắng khiến ông lão nhìn qua dường như có chút khí chất của bậc thần tiên, chỉ tiếc là cái lưng còng của ông lão lại phá hỏng thứ cảm giác này. Nhìn ông lão có vẻ già nưa mà vẫn phải giãi nắng dầm sương kiếm sống, Nguyễn Phong cũng chẳng ngại ngần gì mà tiến đến bói một quẻ, coi như là giúp cho ông lão chút tiền.

“Ông xem bói gì thế, bói cho cháu một quẻ nhé.”

“Ha ha, lão đây cũng coi như biết chút nghề, xem tướng số, xem chỉ tay, xem ngày sinh đều được, thế nhưng nếu cậu muốn hỏi chi tiết về vấn đề gì thì có lẽ xem bói chữ là chuẩn nhất.”

“Vậy cháu sẽ xem bói chữ nhé”

Nguyễn Phong vừa đưa ra yêu cầu thì ông lão đã lấy đầy đủ giấy bút nghiên mực bày lên bàn. Thế rồi ông lão chỉ tay vào những đồ dùng ấy rồi nói với Nguyễn Phong:

“Cậu muốn xem bói về cái gì thì nghĩ một chữ liên quan đến điều ấy rồi viết ra đây. Lão sẽ cố gắng xem cho cậu.”

Nguyễn Phong nghe nói vậy thì liền ngẫm nghĩ một chút rồi cầm lấy bút bắt đầu viết. Lần này hắn muốn xem thử về kết quả thi cử của mình, chính vì vậy hắn liền chọn viết hai chữ “khoa cử”. Khoa cử, vốn là hình thức để vua chúa tuyển chọn người tài giúp mình trị quốc. Chính vì cái ý nghĩa như vậy mà chữ “khoa cử” bao gồm hai bộ phận, phía trên là một chữ “long” ám chỉ vua, mà phía dưới là một chữ “sĩ” chỉ những sĩ tử dự thi. Nguyễn Phong đặt bút bắt đầu viết, ngay khi sắp hoàn thành chữ “long” thì ngọn bút trong tay hắn đột nhiên gãy làm đôi. Nguyễn Phong nhìn thấy vậy thì đầu mày nhíu lại, tay liền lật sang một tờ giấy khác định viết lại. Đúng lúc này thì ông lão thầy bói đã giơ tay ra cản hắn lại.

“Ha ha, cậu trai trẻ, mọi sự đều có ý nghĩa của nó, cậu cứ viết tiếp đi.”

Ông lão đưa cho Nguyễn Phong một cây bút mới để hắn viết tiếp. Sau khi đặt nét bút cuối cùng xong, Nguyễn Phong liền dừng tay. Ông lão nhìn chữ mà hắn viết trên giấy thì kinh ngạc kêu lên một tiếng:

“Rồng không đuôi! Không ngờ, thật không ngờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.