Bút Vẽ Giang Sơn Mực Tô Xã Tắc

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Tiểu sư muội




Khi Nguyễn Phong tỉnh lại, toàn thân hắn có cảm giác khó chịu vô cùng. Sức lực trong cơ thể giống như đã hoàn toàn biến mất, cả người vô lực, cử động cũng khó khăn. Vũ Ngôn vẫn luôn chú ý quan sát Nguyễn Phong, thấy hắn đã mở mắt cũng không trách mắng gì, chỉ đưa cho hắn một bát canh

“Mau uống bát canh này vào đi, đây là do sư mẫu của con nấu đó. Tuy rằng chỉ nấu từ các loại thực vật dân dã, nhưng khả năng hồi phục sức lực rất tốt. Đừng phụ một phen tâm ý của bà ấy”

Nguyễn Phong cũng không giả bộ thanh cao gì cả, thậm chí uống bát canh có chút vội vàng. Bụng hắn hiện giờ rất đói, lại gặp được bát canh này, thật chẳng khác nào nắng hạn gặp mưa rào. Sau khi đã uống hết bát canh, Nguyễn Phong liếm môi như để tận hưởng nốt chút hương vị còn đọng lại, có vẻ như vẫn còn thòm thèm. Vũ Ngôn thấy vậy cũng chỉ cười, nhẹ nhàng bảo hắn

“Không cần phải vội vàng như vậy chứ, dưới nhà vẫn còn cả một nồi canh, nếu con muốn uống thêm, để ta bảo Tiểu Yến đi lấy. Con cứ nằm nghỉ đi, có gì cần thì nhờ Tiểu Yến. Đến khi nào con đã hồi phục sức khỏe, ta sẽ tiếp tục dạy con cách khống chế các nguyên tố”

Nói rồi, Vũ Ngôn cầm cái bát quay ra ngoài, Nguyễn Phong nằm trên giường, ngẩn ngơ nhìn trần nhà. Một cảnh lúc trước hắn nhìn được bằng tâm nhãn thật sự rung động. Con người không ngờ có thể tiếp xúc trực tiếp và gần gũi với các nguyên tố đến thế. Không biết nếu các nhà khoa học gia ở thế giới của hắn biết được điều này, thì họ sẽ có phản ứng như thế nào. Điều đó không ai đoán biết được, nhưng chắc chắn rằng nếu phương pháp tâm nhãn này được công bố ra ngoài, toàn thế giới khi ấy sẽ rúng động mạnh mẽ. Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, Nguyễn Phong lại quyết định thử sử dụng tâm nhãn một lần nữa. Thế nhưng lần này, dù hắn cố gắng thế nào cũng không vào lại được không gian tâm thần kia. Có chút thất vọng, Nguyễn Phong đành để việc này lại, chờ khi đã hồi phục thì lại thỉnh giáo sư phụ.

Khi hắn mở mắt ra, thì đã thấy bên giường có một cô bé đang chăm chú quan sát hắn. Cô bé này khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt ngây thơ khả ái, đôi mắt to tròn đen láy, trong veo, có chút tinh nghịch. Hai lúm đồng tiên trên má cô bé tạo cho người khác cảm giác thật đáng yêu, chỉ muốn tiến lên véo má một cái. Cái mũi thẳng tắp, đôi môi hồng hào, thật sự là một tiểu mỹ nhân. Dám chắc khi cô bé lớn lên, sẽ trở thành một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Nguyễn Phong đã nhận ra, cô bé này chính là Vũ Tiểu Yến, con gái của sư phụ Vũ Ngôn.

Trong khi hắn đang ngắm nhìn Tiểu Yến, thì cô bé đã lên tiếng trước:

“Đại ca, đây là canh mà cha bảo em đưa lên cho anh, em để trên bàn nhé. Có gì cần thì anh cứ gọi, em sẽ giúp anh”

Giọng nói của cô bé tuy có vẻ non nớt, nhưng lại rất chân thành, khiến người nghe không thể không sinh ra cảm giác quý mến. Nguyễn Phong cũng không thể thoát khỏi “mị lực” của cô bé, chỉ cười hiền hòa, gật đầu nói một tiếng cảm ơn.

Uống hết bát canh thứ hai, thể lực của Nguyễn Phong cũng đã khôi phục lại được năm, sáu phần. Không thể không nói tác dụng của bát canh quả thực rất tốt, hương vị lại rất ngon, người nấu quả thực là một đầu bếp giỏi. Nguyễn Phong ra khỏi giường, vận động chân tay một chút. Cảm giác khó chịu trong người đã tiêu tan từ lâu, lúc này hắn mới cảm thấy tinh thần phấn chấn lạ thường. Có lẽ là do tác dụng của việc hấp thụ những đám mây nguyên tố kia. Nhưng nghĩ đến cảm giác thống khổ phải chịu đựng khi hấp thụ chúng, Nguyễn Phong không khỏi rùng mình. Nếu lần nào hấp thụ nguyên tố cũng phải trải qua quá trình thống khổ như vậy, không bị loạn trí thì cũng thành vô cảm mất.

Bước ra khỏi phòng, Nguyễn Phong thấy được Tiểu Yến đang ngồi ngẩn ngơ trên cái ghế mây ngoài cửa. Nhìn vẻ mặt có vẻ cô đơn của cô bé, Nguyễn Phong không khỏi mủi lòng, lên tiếng hỏi han

“Tiểu muội à, sao em lại ngồi đây một mình vậy?”

Có chút bất ngờ khi nghe thấy câu hỏi của Nguyễn Phong, Tiểu Yến ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngây thơ có chút buồn rầu

“Em không có bạn chơi cùng, cho nên chỉ có thể ở nhà suốt ngày. Bọn con trai trong làng thì không thích chơi với con gái, chúng nó bảo con gái chỉ vướng tay vướng chân, không chơi được các trò của con trai. Mà mấy bạn nữ khác, lại ít chịu ra ngoài chơi, vì bố mẹ họ không cho. Em chẳng có ai chơi cùng, buồn lắm”.

Nghe cô bé kể ra hoàn cảnh của mình, Nguyễn Phong không khỏi cảm thấy buồn thay cho cô bé. Tuổi nhi đồng đáng nhẹ phải được thoải mái chơi đùa với bạn bè, nhưng sự phân biệt trọng nam khinh nữ, cùng với tư tưởng bảo thủ ở nơi này lại làm cho cô bé không có bạn chơi cùng, thật đáng buồn. Nghĩ vậy, Nguyễn Phong lại quyết định sẽ làm bạn cùng cô bé, giúp cho Tiểu Yến có thể vui vẻ hơn.

“Vậy nếu anh chịu làm bạn với em, em có đồng ý không?”

Tiểu Yến nghe được câu hỏi của Nguyễn Phong, đầu tiên là ngây ra, tưởng như mình nghe nhầm, sau đó là sự vui vẻ dâng trào trong lòng. Cô bé gật mạnh đầu, cười vui đồng ý

“Thật sao. Nếu vậy thì tốt quá, cảm ơn anh nha”

“Tất nhiên là thật rồi. Từ giờ trở đi, mỗi buổi chiều sau khi học xong, anh sẽ bày trò chơi cho em. Đảm bảo là sau này em sẽ có thể có càng nhiều bạn hơn nữa. Giờ anh đi vào gặp sư phụ đã. Hẹn em chiều nay nhé”

Nguyễn Phong quay đi, tiến đến phòng học, Tiểu Yến vẫn dõi theo bóng lưng hắn, ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng và cảm kích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.