Sau khi con quái hổ bị đánh cho bỏ chạy, tất cả các thế lực còn ở lại đây đều mệt mỏi rã rệt. Kiểm tra lại nhân số một lượt, không ít thủ lĩnh đều lắc đầu ngán ngẩm, trong lòng một vài tên còn sinh ra cả ý nghĩ rút lui. Quả thật, tổn thất mà con quái hổ gây ra đối với các thế lực quá lớn! Hơn một nửa số thế lực tham gia vào trận vây bắt này đã bị tiêu diệt toàn bộ, những thế lực còn trụ lại được thì cũng bị thương tích nặng nề. Về cơ bản, những kẻ thực lực dưới cấp tu luyện nhân đều đã bị thương nặng đến nỗi mất đi khả năng chiến đấu, trở thành gánh nặng cho đồng đội. Sau một hồi chỉnh đốn đội hình, các thế lực bắt đầu lục tục rút lui, quay trở về vị trí đóng trại của bọn họ.
“Văn Thái, đại ca đã bị con quái hổ đó mang đi mất rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa, chúng ta bây giờ phải đi tìm tung tích đại ca”
“Nhưng mà giữa rừng rậm mênh mông thế này thì biết tìm ở đâu? Chúng ta chỉ có mỗi bốn người, giờ mà muốn đi tìm đại ca thì biết phải tìm đến bao giờ?”
“Dù không tìm được cũng phải tìm, đại ca mà có mệnh hệ gì thì làm sao chúng ta ăn nói được với sư phụ, làm sao trả lời được với trưởng làng?”
“Các ngươi quá lo lắng rồi đó, ta thấy việc này cũng không phái quá khó khăn đâu”
“Sao? Từ Hồng, ngươi đã nghĩ ra cách gì rồi?”
“Thực ra đây cũng không phải là một cách hoàn hảo, nhưng mà hiện giờ là lúc cấp bách cho nên cũng chỉ có cách này khả thi. Các ngươi đừng quên, bị con quái hổ mang đi ngoài đại ca còn có cả gã Lý Càn Hiếu kia nữa, chúng ta có thể hợp tác cùng với đội ngũ của hắn để truy tìm tung tích của Nguyễn Phong. Ta tin là với sự hỗ trợ của Càn Nhân thì bọn họ sẽ đồng ý hợp tác mà thôi”
“Vậy thì tốt, nhưng mà dù có thêm bọn họ thì vẫn còn quá ít người, tốc độ tìm kiếm chỉ sợ vẫn không kịp. Đại ca bị con quái hổ đó mang đi có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu chúng ta không kịp tìm ra hắn thì chỉ sợ…”
“Hừ, những điều cậu nói tôi đều biết chứ, nhưng mà bây giờ chúng ta có thể làm gì hơn được chứ, chỉ có thể hy vọng rằng Nguyễn Phong sẽ vượt qua được hoàn cảnh khó khăn này mà thôi.”
Ngừng lại một chút, giọng nói của Từ Hồng đột nhiên nhỏ lại, vẻ mặt cũng trở nên cẩn trọng hơn nhiều:
“Ngoài việc hợp tác cùng người của Lý Càn Hiếu truy tìm tung tích của Nguyễn Phong, chúng ta còn có thể lợi dụng tất cả tu luyện giả ở nơi này để truy tìm họ nữa.”
“Lợi dụng bọn họ ư? Bọn họ đâu phải kẻ ngu, làm sao dễ để chúng ta lợi dụng như vậy chứ?”
“Đúng vậy, bọn họ không phải kẻ ngu, thế nhưng bọn họ đều có lòng tham. Tất cả tu luyện giả tụ tập ở đây để làm gì, chẳng phải là để truy tìm linh hỏa sao? Nếu vậy, chúng ta có thể tung ra tin đồn rằng con quái hổ kia là hồn thú bảo vệ linh hỏa, chỉ cần tìm được tung tích của nó là có thể tìm ra được linh hỏa. Các cậu nghĩ liệu sẽ có bao nhiêu người chống lại được sức hấp dẫn của tin đồn này?”
“Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là tin đồn không có cơ sở, bọn họ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể phát hiện ra manh mối ngay”
“Ha ha, ai nói với cậu rằng tin đồn này không có cơ sở? Tôi rất tin tưởng rằng đây là một tin tức chuẩn xác. Tôi trước đây cũng đã từng đọc qua các sách cổ có liên quan đến linh vật trong trời đất, rút cục cũng rút ra được một kết luận. Hễ là những linh vật có sức mạnh càng cao thì trong quá trình thai nghén càng được bảo vệ cẩn thận, mà tầng bảo vệ mạnh nhất chính là quái thú được hình thành hoàn toàn từ nguyên tố, giống như con quái hổ vừa nãy vậy. Chính vì thế nên chỉ cần tìm được vị trí của quái hổ là có thể tìm được linh hỏa.”
“Cái gì, đây là sự thực sao? Vậy chúng ta tung tin đồn này ra có khác nào đem linh hỏa giao cho bọn họ?”
“Hừ, giờ này mà cậu còn tham tiếc linh hỏa sao? Tính mạng của Nguyễn Phong quan trọng hơn hay linh hỏa quan trọng hơn? Văn Thái tôi ủng hộ kế sách này, chúng ta nên tung tin đồn ra để lợi dụng đám tu luyện giả ấy truy tìm tung tích của đại ca”
“Hừ, ai nói tôi không quan tâm đến đại ca? Tôi cũng đồng ý với kế sách này, chúng ta phải mau chóng tìm được đại ca”
Sau một hồi bàn bạc, bốn người Văn Thái, Từ Hồng, Trần Duy cùng Càn Nhân rất nhanh đã phân chia công việc. Càn Nhân tìm đến đám cấp dưới của anh trai mình, thuyết phục bọn họ hợp tác cùng nhau truy tìm tung tích của hai người Nguyễn Phong cùng Càn Hiếu. Trong lúc đó, mấy người còn lại đã đem tin đồn lan truyền đến các thế lực, lại có lập luận và chứng cứ rõ ràng mà Từ Hồng nêu ra vì vậy đã dễ dàng kích thích các thế lực sục sôi tìm kiếm tung tích của linh hỏa. Những ngày tiếp theo, cả khu rừng trở nên náo nhiệt lạ thường, đám tu luyện giả từng bước tiến sâu vào khu rừng thăm dò tung tích của linh hỏa và quái thú thế nhưng vẫn chưa có lấy một kẻ thành công.
***********
Nóng!
Nóng rát!
Nóng cháy da cháy thịt!
Trong một hang động tăm tối, cái nóng cháy bỏng đang không ngừng xâm chiếm từng tấc da thịt của Nguyễn Phong. Ngay cả không khí cũng nóng bỏng vô cùng, khiến cho mỗi khi hắn hít thở đều có cảm giác như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong phổi. Rốt cuộc Nguyễn Phong cũng tỉnh lại. Bên cạnh hắn, Lý Càn Hiếu đã tỉnh lại từ sớm. Hai người nhìn nhau một lượt, đều nhận ra sự nghi hoặc sâu đậm trong mắt đối phương.
“Càn Hiếu, anh tỉnh lại từ sớm có phát hiện ra điều gì không?”
“Có chứ, tôi phát hiện ra chúng ta đang ở trong hoàn cảnh khó khăn vô cùng.”
“Ha ha, lúc này mà anh vẫn còn có thể đùa được sao.”
“Tại sao lại không? Trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, có một người chịu cùng mình nói đùa chẳng phải là rất tốt hay sao? Anh có thấy như vậy không?”
“Anh nói cũng đúng.”
Hai người nói đùa vài câu, sau đó Nguyễn Phong liền ngồi xếp bằng, cố gắng vận chuyển nguyên lực điều hòa lại trạng thái của thân thể. Lúc trước liên tục phải chống đỡ với chiêu thức của con quái hổ, sau đó lại sử dụng đòn công kích mạnh mẽ là Hóa long thương đã khiến nguyên lực của hắn bị tiêu hao rất nhiều, chính vì vậy mà hắn cần phải bù đắp lại lượng nguyên lực đã bị hao hụt ấy. Trong hang động tăm tối này mật độ hỏa nguyên tố quá cao, lấn át hết các loại nguyên tố khác, Nguyễn Phong vì vậy cũng chỉ có thể khôi phục được hai ba phần nguyên lực. Thu lại nguyên lực, Nguyễn Phong đứng dậy đi dạo một vòng. Hang động tối tăm này thế nhưng lại rộng lớn lạ thường, hơn nữa lại có nhiều lối rẽ ngang dọc, rắc rối giống như một mê cung vậy. Sau một hồi thăm dò, Nguyễn Phong quyết định quay lại vị trí ban đầu để bàn bạc với Càn Hiếu.
“Hang động này thật sự rất rộng lớn, hơn nữa trong hoàn cảnh tăm tối thế này thì khó mà dò xét được, anh hiện giờ có ý định gì không?”
“Tôi nghĩ trước hết chúng ta cần phải tìm cách để soi đường đã. Mặc dù tôi có thể dùng lôi hệ nguyên lực để thắp lửa, thế nhưng ở đây chỉ có toàn đá là đá, không có thứ vật liệu dễ cháy nào cả. Tôi làm sao có thể thắp lửa lên đá được chứ.”
“Ồ, chuyện này thì đơn giản thôi”
Nói rồi Nguyễn Phong liền lục tìm trong túi một lát. Chiếc túi này của hắn chính là do Tiểu Yến may cho, lại được sư phụ Vũ Ngôn thiết lập một trận pháp ở bên trong vì vậy mà không gian của túi được mở rộng ra gấp nhiều lần. Sau một lát tìm kiếm, Nguyễn Phong liền rút ra một khúc gỗ sần sùi to bè đưa cho Càn Hiếu. Khúc gỗ này vốn là trước kia hắn dùng để tập luyện chế tạo nghiên mực, lúc này đã không còn nhiều tác dụng cho lắm, sử dụng làm đuốc cũng không lãng phí. Trong không gian tràn ngập hỏa nguyên tố cho nên việc thắp lửa cũng rất dễ dàng. Càn Hiếu điều động nguyên lực hình thành ra một tia sét nho nhỏ đánh lên khúc gỗ khiến cho nó lập tức bốc cháy. Ánh lửa bập bùng soi rọi cả hang động, tình cảnh hiện ra trước mắt khiến cho hai người không khỏi kinh ngạc. Hang động này không ngờ lại to lớn vô cùng, hơn nữa mặt đất rất bằng phẳng, bốn phía vách đá đều trơn láng không có một chút gồ ghề. Tổng thể hang động so ra không khác gì một quảng trường rộng lớn, có chăng chỉ là thiếu đi bóng người mà thôi. Bốn phía vách tường đều có lối đi thông đến nơi khác khiến cho Nguyễn Phong và Càn Hiếu cảm thấy lưỡng lự, không biết nên chọn lối đi nào. Đúng lúc này, Nguyễn Phong bỗng thấy cảnh vật phía trước thay đổi, tất cả đều chìm đắm trong một màu đỏ rực như lửa. Trong tai hắn chỉ còn lại tiếng lửa cháy bập bùng, kèm theo đó là một giọng nói nữ tính bình tĩnh vô cùng.
“Người lạ, hãy tiến về phía trước.”
Nguyễn Phong giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh một hồi lại phát hiện ra mình vẫn ở tại vị trí cũ. Hắn quay sang hỏi Càn Hiếu:
“Anh có nghe thấy gì không?”
Lý Càn Hiếu nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của Nguyễn Phong thì cảm thấy khó hiểu vô cùng, cẩn thận quan sát hắn một hồi rồi mới trả lời:
“Không có, tôi chẳng nghe thấy gì lạ cả.”
“Vậy thì lạ nhỉ. Anh đã chọn được đường đi chưa? Tôi nghĩ bốn phía đối với chúng ta đều xa lạ, không bằng cứ tiến thẳng về phía trước là hay hơn cả. Anh nghĩ sao?”
“Ừm, anh nói cũng hợp lý. Thôi cứ tiến thẳng về phía trước đi”
Hai người sau khi đã thống nhất ý kiến liền chọn lấy con đường trước mặt mà đi. Không ngờ rằng sau khi bước qua cửa thì cảnh vật phía trước vẫn chẳng có gì thay đổi, trước mặt bọn họ lại xuất hiện ba con đường khác biệt. Ngay khi bọn họ định tiến lên phía trước thì trong đầu Nguyễn Phong lại xuất hiện âm thanh nữ tính kia, chỉ dẫn cho hắn chọn một con đường khác. Nguyễn Phong cứ thế bước đi theo sự chỉ dẫn, sau bảy lần lựa chọn như vậy, hai người đột nhiên bước vào một nơi tối tăm không chút ánh sáng, ngay cả lối đi vừa nãy của hai người cũng đã biến mất. Thế rồi trước mắt bọn họ đột nhiên bừng sáng lên một màu đỏ rực. Xung quanh hai người không biết từ bao giờ đã biến thành một biển lửa cháy hừng hực, cảm giác nóng bỏng nhanh chóng ập đến xâm chiếm thân thể mỗi người. Cả hai vội vã vận dụng nguyên lực chống chọi lại với cái nóng kinh người này, đồng thời cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cả không gian nơi đây chỉ có duy nhất một thứ là lửa, một ngọn lửa điên cuồng nhưng cũng rất bình lặng. Không xa phía trước hai người, hàng nghìn đốm lửa tụ tập lại dày đặc, nhốn nháo thiêu đốt nhưng đồng thời cũng trật tự xếp hàng. Ở chính giữa một rừng đốm lửa ấy nổi bật lên một bông hoa hình thành từ lửa. Cuống hoa vô cùng mềm mại tinh tế nhưng không thiếu đi nét dã tính nóng bỏng; đài hoa thuần túy một màu đỏ bình tĩnh tự nhiên thế nhưng lại xen lẫn vào đó từng đốm lửa bập bùng nhảy múa. Trên đài hoa đặc biệt xuất hiện cùng lúc hai nụ hoa hình dáng nhìn qua giống như hoa sen, mỗi nụ hoa lúc này đều đã chớm nở, biểu lộ ra hai vẻ đẹp trái ngược nhau hoàn toàn. Một nụ hoa mang trên mình vẻ đẹp tĩnh lặng bình yên, giống như một nàng công chúa cao quý thanh nhã; mà nụ hoa còn lại lại khiến người ta hình dung đến một thiếu nữ cá tính tràn ngập nóng bỏng, dễ dàng khiến cho người ta lầm đường lạc bước. Nguyễn Phong ngây ngẩn ngắm nhìn bông hoa trước mắt, thế rồi hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng:
“Đây là… Tịnh đế hỏa liên!”
Chương 116: Tịnh Đế Hỏa Liên
Sau khi con quái hổ bị đánh cho bỏ chạy, tất cả các thế lực còn ở lại đây đều mệt mỏi rã rệt. Kiểm tra lại nhân số một lượt, không ít thủ lĩnh đều lắc đầu ngán ngẩm, trong lòng một vài tên còn sinh ra cả ý nghĩ rút lui. Quả thật, tổn thất mà con quái hổ gây ra đối với các thế lực quá lớn! Hơn một nửa số thế lực tham gia vào trận vây bắt này đã bị tiêu diệt toàn bộ, những thế lực còn trụ lại được thì cũng bị thương tích nặng nề. Về cơ bản, những kẻ thực lực dưới cấp tu luyện nhân đều đã bị thương nặng đến nỗi mất đi khả năng chiến đấu, trở thành gánh nặng cho đồng đội. Sau một hồi chỉnh đốn đội hình, các thế lực bắt đầu lục tục rút lui, quay trở về vị trí đóng trại của bọn họ.
“Văn Thái, đại ca đã bị con quái hổ đó mang đi mất rồi, giờ chúng ta phải làm sao đây?”
“Còn làm sao nữa, chúng ta bây giờ phải đi tìm tung tích đại ca”
“Nhưng mà giữa rừng rậm mênh mông thế này thì biết tìm ở đâu? Chúng ta chỉ có mỗi bốn người, giờ mà muốn đi tìm đại ca thì biết phải tìm đến bao giờ?”
“Dù không tìm được cũng phải tìm, đại ca mà có mệnh hệ gì thì làm sao chúng ta ăn nói được với sư phụ, làm sao trả lời được với trưởng làng?”
“Các ngươi quá lo lắng rồi đó, ta thấy việc này cũng không phái quá khó khăn đâu”
“Sao? Từ Hồng, ngươi đã nghĩ ra cách gì rồi?”
“Thực ra đây cũng không phải là một cách hoàn hảo, nhưng mà hiện giờ là lúc cấp bách cho nên cũng chỉ có cách này khả thi. Các ngươi đừng quên, bị con quái hổ mang đi ngoài đại ca còn có cả gã Lý Càn Hiếu kia nữa, chúng ta có thể hợp tác cùng với đội ngũ của hắn để truy tìm tung tích của Nguyễn Phong. Ta tin là với sự hỗ trợ của Càn Nhân thì bọn họ sẽ đồng ý hợp tác mà thôi”
“Vậy thì tốt, nhưng mà dù có thêm bọn họ thì vẫn còn quá ít người, tốc độ tìm kiếm chỉ sợ vẫn không kịp. Đại ca bị con quái hổ đó mang đi có thể sẽ lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, nếu chúng ta không kịp tìm ra hắn thì chỉ sợ…”
“Hừ, những điều cậu nói tôi đều biết chứ, nhưng mà bây giờ chúng ta có thể làm gì hơn được chứ, chỉ có thể hy vọng rằng Nguyễn Phong sẽ vượt qua được hoàn cảnh khó khăn này mà thôi.”
Ngừng lại một chút, giọng nói của Từ Hồng đột nhiên nhỏ lại, vẻ mặt cũng trở nên cẩn trọng hơn nhiều:
“Ngoài việc hợp tác cùng người của Lý Càn Hiếu truy tìm tung tích của Nguyễn Phong, chúng ta còn có thể lợi dụng tất cả tu luyện giả ở nơi này để truy tìm họ nữa.”
“Lợi dụng bọn họ ư? Bọn họ đâu phải kẻ ngu, làm sao dễ để chúng ta lợi dụng như vậy chứ?”
“Đúng vậy, bọn họ không phải kẻ ngu, thế nhưng bọn họ đều có lòng tham. Tất cả tu luyện giả tụ tập ở đây để làm gì, chẳng phải là để truy tìm linh hỏa sao? Nếu vậy, chúng ta có thể tung ra tin đồn rằng con quái hổ kia là hồn thú bảo vệ linh hỏa, chỉ cần tìm được tung tích của nó là có thể tìm ra được linh hỏa. Các cậu nghĩ liệu sẽ có bao nhiêu người chống lại được sức hấp dẫn của tin đồn này?”
“Nhưng mà dù sao đây cũng chỉ là tin đồn không có cơ sở, bọn họ chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể phát hiện ra manh mối ngay”
“Ha ha, ai nói với cậu rằng tin đồn này không có cơ sở? Tôi rất tin tưởng rằng đây là một tin tức chuẩn xác. Tôi trước đây cũng đã từng đọc qua các sách cổ có liên quan đến linh vật trong trời đất, rút cục cũng rút ra được một kết luận. Hễ là những linh vật có sức mạnh càng cao thì trong quá trình thai nghén càng được bảo vệ cẩn thận, mà tầng bảo vệ mạnh nhất chính là quái thú được hình thành hoàn toàn từ nguyên tố, giống như con quái hổ vừa nãy vậy. Chính vì thế nên chỉ cần tìm được vị trí của quái hổ là có thể tìm được linh hỏa.”
“Cái gì, đây là sự thực sao? Vậy chúng ta tung tin đồn này ra có khác nào đem linh hỏa giao cho bọn họ?”
“Hừ, giờ này mà cậu còn tham tiếc linh hỏa sao? Tính mạng của Nguyễn Phong quan trọng hơn hay linh hỏa quan trọng hơn? Văn Thái tôi ủng hộ kế sách này, chúng ta nên tung tin đồn ra để lợi dụng đám tu luyện giả ấy truy tìm tung tích của đại ca”
“Hừ, ai nói tôi không quan tâm đến đại ca? Tôi cũng đồng ý với kế sách này, chúng ta phải mau chóng tìm được đại ca”
Sau một hồi bàn bạc, bốn người Văn Thái, Từ Hồng, Trần Duy cùng Càn Nhân rất nhanh đã phân chia công việc. Càn Nhân tìm đến đám cấp dưới của anh trai mình, thuyết phục bọn họ hợp tác cùng nhau truy tìm tung tích của hai người Nguyễn Phong cùng Càn Hiếu. Trong lúc đó, mấy người còn lại đã đem tin đồn lan truyền đến các thế lực, lại có lập luận và chứng cứ rõ ràng mà Từ Hồng nêu ra vì vậy đã dễ dàng kích thích các thế lực sục sôi tìm kiếm tung tích của linh hỏa. Những ngày tiếp theo, cả khu rừng trở nên náo nhiệt lạ thường, đám tu luyện giả từng bước tiến sâu vào khu rừng thăm dò tung tích của linh hỏa và quái thú thế nhưng vẫn chưa có lấy một kẻ thành công.
***********
Nóng!
Nóng rát!
Nóng cháy da cháy thịt!
Trong một hang động tăm tối, cái nóng cháy bỏng đang không ngừng xâm chiếm từng tấc da thịt của Nguyễn Phong. Không khí cũng nóng bỏng vô cùng, khiến cho mỗi khi hắn hít thở đều có cảm giác như có một ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt trong phổi. Rốt cuộc Nguyễn Phong cũng tỉnh lại. Bên cạnh hắn, Lý Càn Hiếu đã tỉnh lại từ sớm. Hai người nhìn nhau một lượt, đều nhận ra sự nghi hoặc sâu đậm trong mắt đối phương.
“Càn Hiếu, anh tỉnh lại từ sớm có phát hiện ra điều gì không?”
“Có chứ, tôi phát hiện ra chúng ta đang ở trong hoàn cảnh khó khăn vô cùng.”
“Ha ha, lúc này mà anh vẫn còn có thể đùa được sao.”
“Tại sao lại không? Trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, có một người chịu cùng mình nói đùa chẳng phải là rất tốt hay sao? Anh có thấy như vậy không?”
“Anh nói cũng đúng.”
Hai người nói đùa vài câu, sau đó Nguyễn Phong liền ngồi xếp bằng, cố gắng vận chuyển nguyên lực điều hòa lại trạng thái của thân thể. Lúc trước liên tục phải chống đỡ với chiêu thức của con quái hổ, sau đó lại sử dụng đòn công kích mạnh mẽ là Hóa long thương đã khiến nguyên lực của hắn bị tiêu hao rất nhiều, chính vì vậy mà hắn cần phải bù đắp lại lượng nguyên lực đã bị hao hụt ấy. Trong hang động tăm tối này mật độ hỏa nguyên tố quá cao, lấn át hết các loại nguyên tố khác, Nguyễn Phong vì vậy cũng chỉ có thể khôi phục được hai ba phần nguyên lực. Thu lại nguyên lực, Nguyễn Phong đứng dậy đi dạo một vòng. Hang động tối tăm này thế nhưng lại rộng lớn lạ thường, hơn nữa lại có nhiều lối rẽ ngang dọc, rắc rối giống như một mê cung vậy. Sau một hồi thăm dò, Nguyễn Phong quyết định quay lại vị trí ban đầu để bàn bạc với Càn Hiếu.
“Hang động này thật sự rất rộng lớn, hơn nữa trong hoàn cảnh tăm tối thế này thì khó mà dò xét được, anh hiện giờ có ý định gì không?”
“Tôi nghĩ trước hết chúng ta cần phải tìm cách để soi đường đã. Mặc dù tôi có thể dùng lôi hệ nguyên lực để thắp lửa, thế nhưng ở đây chỉ có toàn đá là đá, không có thứ vật liệu dễ cháy nào cả. Tôi làm sao có thể thắp lửa lên đá được chứ.”
“Ồ, chuyện này thì đơn giản thôi”
Nói rồi Nguyễn Phong liền lục tìm trong túi một lát. Chiếc túi này của hắn chính là do Tiểu Yến may cho, lại được sư phụ Vũ Ngôn thiết lập một trận pháp ở bên trong vì vậy mà không gian của túi được mở rộng ra gấp nhiều lần. Sau một lát tìm kiếm, Nguyễn Phong liền rút ra một khúc gỗ sần sùi to bè đưa cho Càn Hiếu. Khúc gỗ này vốn là trước kia hắn dùng để tập luyện chế tạo nghiên mực, lúc này đã không còn nhiều tác dụng cho lắm, sử dụng làm đuốc cũng không lãng phí. Trong không gian tràn ngập hỏa nguyên tố cho nên việc thắp lửa cũng rất dễ dàng. Càn Hiếu điều động nguyên lực hình thành ra một tia sét nho nhỏ đánh lên khúc gỗ khiến cho nó lập tức bốc cháy. Ánh lửa bập bùng soi rọi cả hang động, tình cảnh hiện ra trước mắt khiến cho hai người không khỏi kinh ngạc. Hang động này không ngờ lại to lớn vô cùng, hơn nữa mặt đất rất bằng phẳng, bốn phía vách đá đều trơn láng không có một chút gồ ghề. Tổng thể hang động so ra không khác gì một quảng trường rộng lớn, có chăng chỉ là thiếu đi bóng người mà thôi. Bốn phía vách tường đều có lối đi thông đến nơi khác khiến cho Nguyễn Phong và Càn Hiếu cảm thấy lưỡng lự, không biết nên chọn lối đi nào. Đúng lúc này, Nguyễn Phong bỗng thấy cảnh vật phía trước thay đổi, tất cả đều chìm đắm trong một màu đỏ rực như lửa. Trong tai hắn chỉ còn lại tiếng lửa cháy bập bùng, kèm theo đó là một giọng nói nữ tính bình tĩnh vô cùng.
“Người lạ, hãy tiến về phía trước.”
Nguyễn Phong giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh một hồi lại phát hiện ra mình vẫn ở tại vị trí cũ. Hắn quay sang hỏi Càn Hiếu:
“Anh có nghe thấy gì không?”
Lý Càn Hiếu nhìn thấy biểu hiện lạ lùng của Nguyễn Phong thì cảm thấy khó hiểu vô cùng, cẩn thận quan sát hắn một hồi rồi mới trả lời:
“Không có, tôi chẳng nghe thấy gì lạ cả.”
“Vậy thì lạ nhỉ. Anh đã chọn được đường đi chưa? Tôi nghĩ bốn phía đối với chúng ta đều xa lạ, không bằng cứ tiến thẳng về phía trước là hay hơn cả. Anh nghĩ sao?”
“Ừm, anh nói cũng hợp lý. Thôi cứ tiến thẳng về phía trước đi”
Hai người sau khi đã thống nhất ý kiến liền chọn lấy con đường trước mặt mà đi. Không ngờ rằng sau khi bước qua cửa thì cảnh vật phía trước vẫn chẳng có gì thay đổi, trước mặt bọn họ lại xuất hiện ba con đường khác biệt. Ngay khi bọn họ định tiến lên phía trước thì trong đầu Nguyễn Phong lại xuất hiện âm thanh nữ tính kia, chỉ dẫn cho hắn chọn một con đường khác. Nguyễn Phong cứ thế bước đi theo sự chỉ dẫn, sau bảy lần lựa chọn như vậy, hai người đột nhiên bước vào một nơi tối tăm không chút ánh sáng, ngay cả lối đi vừa nãy của hai người cũng đã biến mất. Thế rồi trước mắt bọn họ đột nhiên bừng sáng lên một màu đỏ rực. Xung quanh hai người không biết từ bao giờ đã biến thành một biển lửa cháy hừng hực, cảm giác nóng bỏng nhanh chóng ập đến xâm chiếm thân thể mỗi người. Cả hai vội vã vận dụng nguyên lực chống chọi lại với cái nóng kinh người này, đồng thời cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Cả không gian nơi đây chỉ có duy nhất một thứ là lửa, một ngọn lửa điên cuồng nhưng cũng rất bình lặng. Không xa phía trước hai người, hàng nghìn đốm lửa tụ tập lại dày đặc, nhốn nháo thiêu đốt nhưng đồng thời cũng trật tự xếp hàng. Ở chính giữa một rừng đốm lửa ấy nổi bật lên một bông hoa hình thành từ lửa. Cuống hoa vô cùng mềm mại tinh tế nhưng không thiếu đi nét dã tính nóng bỏng; đài hoa thuần túy một màu đỏ bình tĩnh tự nhiên thế nhưng lại xen lẫn vào đó từng đốm lửa bập bùng nhảy múa. Trên đài hoa đặc biệt xuất hiện cùng lúc hai nụ hoa hình dáng nhìn qua giống như hoa sen, mỗi nụ hoa lúc này đều đã chớm nở, biểu lộ ra hai vẻ đẹp trái ngược nhau hoàn toàn. Một nụ hoa mang trên mình vẻ đẹp tĩnh lặng bình yên, giống như một nàng công chúa cao quý thanh nhã; mà nụ hoa còn lại lại khiến người ta hình dung đến một thiếu nữ cá tính tràn ngập nóng bỏng, dễ dàng khiến cho người ta lầm đường lạc bước. Nguyễn Phong ngây ngẩn ngắm nhìn bông hoa trước mắt, thế rồi hắn kinh ngạc kêu lên một tiếng:
“Đây là… Tịnh đế hỏa liên!”