Bưu Hãn Dân Quê

Chương 15: Chương 15: Chia thịt lợn rừng.




Sáng hôm sau Hắc Muội thức dậy trễ một chút, đầu tiên đi đến dòng suối nhỏ giặt quần áo cả nhà, rồi về nhà làm điểm tâm.

Phùng Quý đi ruộng đã trở lại, ông đem đậu xanh và đậu nành trồng trên bờ ruộng toàn bộ thu về nhà.

Ông là người không chịu ngồi yên , hôm nay muốn hái toàn bộ đậu xanh cùng đậu nành, ngày mai liền muốn đi núi nhổ đậu phộng .

Ăn qua điểm tâm, cho gà và lợn ăn xong, theo lệ cũ Hắc Muội mang theo Béo Nha đi xử lý vườn rau.

Hiện tại rau cải trong vườn chính là nguồn tài nguyên cuồn cuộn của nàng, nàng cần phải tốn nhiều thời gian công sức để chăm sóc.

Béo Nha nhổ cỏ, Hắc Muội bón phân.

Buồng vệ sinh ở cổ đại không có bệ xí như hiện đại, dân quê khẳng định sẽ không chú ý như vậy, trực tiếp đặt thùng phân ở phía sau phòng, để buổi tối đi vệ sinh .

Tựa như phòng của ba tỷ muội Hắc Muội ở phía tây, phía sau cửa có một thùng đen nhỏ dùng làm thùng phân, buổi tối trên cơ bản các nàng đều đi tiểu trong thùng phân này.

Thời điểm mùa đông bình thường dăm ba bữa đổ một lần, lúc này là mùa hè, thời tiết nóng dễ có mùi bình thường hai ngày đổ một lần, nhưng Hắc Muội kiên trì một ngày đổ một lần, bởi vì vườn rau ngay ở cửa phòng cũng thuận tiện, mỗi ngày hắt một lần, đã sạch sẽ vườn rau cũng tươi tốt.

Cho nên Hắc Muội rất để ý vườn rau này, chỉ có bốn mét vuông nhưng sản lượng rất cao .

Hơn nữa Hắc Muội đem ít tri thức kiếp trước xem trong sách áp dụng , ví dụ như các loại đậu sừng đậu đũa, đều là dây leo, chỉ cần dựng một sào trúc và gậy gỗ sẽ trực tiếp leo lên chỗ cao, phía dưới có thể trồng hạt tiêu cùng cà tím, mà tất cả qua quả, giống bí đỏ, mướp, bầu, khổ qua các loại Hắc Muội đều trồng bên cạnh rào trúc, theo rào trúc chúng nó có thể leo lên cũng đủ nơi sinh trưởng.

Hai tỷ muội ở trong vườn rau bận việc đến giữa trưa phải làm cơm mới về nhà.

Trong nhà chính Phùng Quý đã lột đậu nành, đặt vào xệ phơi nắng.

Giờ phút này đã bắt đầu lột đậu xanh , bởi vì vỏ đậu xanh cứng hơn chút lại phơi nắng vừa lên ngọ, lúc này lấy vào nhà lột không khó như đậu nành.

Phùng Quý trực tiếp đem xệ phơi nắng đặt trên mặt đất, đậu xanh sau khi cắt xuống phải đập lấy hạt đậu phía trên, sau đó cỡi giầy giẫm lên, Tứ Nha vốn chính là đi chân trần , thấy cha dùng chân giẫm giẫm vọt tới giẫm theo, đợi Hắc Muội làm xong cơm trưa đậu xanh trên cơ bản đã đập ra.

Năm nay đậu xanh so với năm trước nhiều hơn rất nhiều, nhìn hạt đậu xanh mượt vô cùng đáng yêu.

Phùng Quý lại đem đậu đỏ, đậu xanh, lúa ra bên ngoài phơi nắng.

Giữa trưa đồ ăn tự nhiên là tốt, tối hôm qua thịt chính là lưu cho trưa nay ăn, canh xương đã sớm hầm xong, trước khi ăn cơm Hắc Muội bưng cơm cho nương .

Buổi trưa vẫn là một nữa cơm khô một nửa khoai lang , nhưng đồ ăn tốt, bí đao hầm thịt , một mâm lớn, cả nhà lại ăn một bữa mỹ vị.

Ngủ qua một chút đến buổi chiều Phùng Quý kêu Hắc Muội cùng đi lên núi xem đậu phộng , để chuẩn bị sáng mai nhổ đậu phộng.

Hắc Muội vừa nghe lập tức lấy cung tên mang theo dây thừng, Phùng Quý còn cười nàng, “Con mang mấy thứ này làm gì, xem đậu phộng còn có thể bắt được con mồi sao.”

Hắc Muội cũng không lên tiếng ở phía trước đi tới, nàng không muốn dọa cha nàng, trong núi lợn rừng rất nhiều, xuống núi ăn cây nông nghiệp không phải thường có chuyện này, nàng cùng Lâm thúc ở nhà làm vài cái bẫy cha nàng còn không biết đâu.

Đậu phộng nhà nàng trồng cùng đậu phộng nhà Cúc Trân thẩm lần lượt , nhưng mảnh đất nhà nàng gần bên núi nhất , năm trước cũng gặp nạn nhiều nhất , đậu phộng khoai lang đều bị động vật trên núi ăn một mảnh thật lớn.

Cho nên hôm trồng đậu phộng nàng đã nhờ Lâm thúc ở trong mảnh đậu phộng nhà nàng thiết kế vài cái bẫy, lần trước đi lên núi tìm gia vị làm rau trộn nàng có ghé qua nhìn một chút, lúc ấy cũng không có bắt được con mồi gì, tính đến cũng có bảy tám ngày không tới xem xét .

nhưng hôm nay vừa thấy dọa nhảy dựng, trong cái bẫy lớn nhất thế nhưng có một con lợn rừng, sợ là có đến hai trăm cân .

cái bẫy này thiết lập ở cửa vào đậu phộng, là cái hố to, dưới hố có chôn mấy cây sào trúc nhọn, cho nên con lợn rừng này vừa lọt hố chân và bụng đã bị đâm bị thương , nếu không đến sớm đã chạy trốn, phỏng chừng bởi vì bị thương lại chưa ăn gì , hiện tại bộ dạng hấp hối, nếu không con lợn rừng lớn thế này thật đúng khó đối phó.

Hắc Muội mừng rỡ, có con lợn rừng này, kế tiếp tới tháng chín tháng mười ngay lúc mùa thu hoạch có đồ ăn rồi .

Phùng Quý cũng cao hứng hỏng rồi, bắt được con lợn rừng này sẽ có thật nhiều thịt ăn nha.

Hắc Muội lại xem xét vài cái bẫy khác, trên cơ bản đều không có thu hoạch, xem ra ăn đậu phộng chủ yếu là lợn rừng.

Hai người vốn đang định nhổ ít đậu phộng về nhà buổi tối nấu cơm ăn, hiện tại có lợn rừng cũng không cần nữa , bây giờ phải biện pháp đem lợn rừng về nhà a.

Hắc Muội lôi dây thừng ra đem lợn rừng cột chắc, rút trong đống củi bên cạnh ra hai cây gỗ lớn, lợi dụng nguyên lý đòn bẩy cùng cha thực nhẹ nhàng đem lợn rừng nâng lên.

Con lợn rừng này tuy rằng chưa tắt thở nhưng cũng chỉ còn chút hơi tàn , trên người lợn rừng đều bị đâm.

Hắc Muội vừa nghĩ cách làm thế nào tha về, vừa lại không muốn đem nó về .

Phùng Quý nhặt vài nhánh cây tùng ở bên cạnh, vẫn ẩm ướt , lá thông còn màu xanh, phỏng chừng bị gió thổi ngã .

“Cha, cha muốn cột đem về nhà?”Hắc Muội hỏi.

Phùng Quý gật đầu, trên tay nhanh chóng đem nhánh tùng cột vào hai cây củi kê ở phía trước, đem lợn rừng nhắc lên một chút đẩy đi.

Như vậy lợn rừng giống như nằm ở trên cáng, chẳng qua cái cáng này là một mình Phùng Quý ở phía trước kéo.

Trên đường về đi ngang qua người khác, có số người đã bắt đầu nhổ đậu phộng hoặc là hái đậu xanh , nhìn thấy cha con hai người kéo con lợn rừng lớn đều hâm mộ.

“Vẫn là Hắc Muội nhà ngươi có bản lĩnh a, không cần bán thịt lỡn cũng có thịt lợn ăn.”

“Phùng Quý này, Hắc Muội nhà ngươi cũng không kém tiểu tử a!”

Mỗi người đều cho là Hắc Muội bắt được, khen không dứt miệng, Phùng Quý cũng không giải thích, nghe cười hì hì hướng về phía người khác cười.

“Đi mau, cha.”Hắc Muội thúc giục, nàng cũng không muốn chuyện mình săn được lợn rừng bị nhiều người biết, đến lúc đó lại chọc cho người ta đỏ mắt nóng lên .

Phùng Quý kéo ở phía trước, Hắc Muội ở phía sau trông chừng, hai người ở thời điểm mặt trời xuống núi rốt cục đem lợn rừng tha về nhà .

Béo Nha và Tứ Nha đều là lần đầu tiên nhìn thấy lợn rừng sống vô cùng hiếu kỳ vây quanh quan sát.

Phùng Quý sợ Tú Cô đi ra thấy lợn rừng kinh động thai khí, chạy nhanh trở về phòng dặn bà không cần đi ra.

Hắc Muội tắc vội vàng đi đến nhà Lâm thúc xem hắn có nhà không, vừa vặn Lâm thúc hôm nay từ trấn trở về, vì thế cầm dao cùng Hắc Muội đến nhà nàng, chuẩn bị suốt đêm giết lợn rừng.

Lâm thúc cả đời nhờ săn thú mà sống, giết lợn rừng vô cùng lưu loát, dặn Béo Nha nấu một nồi nước sôi, hắn cầm dao dài một dao đâm thẳng cổ họng lợn rừng, ở trong rừng trúc lấy máu rửa sạch sẽ .

Hắc Muội sợ rất nhiều máu tanh làm Béo Nha cùng Tứ Nha sợ, kêu các nàng vào bếp nấu nước sôi.

Đợi cho chảy hết máu, mới đem lợn rừng ngâm vào nước nóng .

Chỉ chốc lát sau, lớp lông thật cứng trên người lợn rừng dần dần mềm xuống, Lâm thúc dùng dao một cạo xuống toàn bộ .

Sau khi cạo sạch sẽ mới bắt đầu mổ bụng, Phùng Quý cầm chậu đựng đầy ruột gan lợn.

Cuối cùng lại xẻ bốn giò lợn, đầu lợn, thân lợn lại chia thành sáu khối.

Lúc nhà người khác đã bắt đầu khói bếp lượn lờ bọn họ rốt cục làm xong.

Hắc Muội trực tiếp muốn đem thịt lợn rừng chia cho Lâm thúc một nửa, Lâm thúc từ chối không cần.

“Lâm lão ca, lợn rừng này vốn có một nửa của huynh, mau cầm.”Phùng Quý khuyên.

Nhưng Lâm thúc chết sống không nhận, hắn hướng đến nhà Hắc Muội thập phần chiếu cố.

Cuối cùng Hắc Muội nói, “Lâm thúc, nếu thúc không nhận về sau con sẽ không dám gọi thúc hỗ trợ .”

Dưới sự kiên trì của Hắc Muội thế này mới cầm hai cái giò lợn.

Lâm thúc chân trước đi, Hắc Muội nhanh chóng đem thịt lợn ướp rồi dùng dây thừng treo ở sau phòng nơi thông gió, vừa đem hai giò lợn giấu đi, Phùng bà bà đã dẫn theo hai tỷ đệ nhà nhị thúc Hắc Muội đến.

“Nương”, Phùng Quý chạy nhanh gọi vào.

Phùng bà bà chỉ nhìn thấy hai chậu nội tạng có chút sửng sốt, “Thịt lợn rừng đâu?”

Phùng Quý vừa muốn đáp, Hắc Muội đã nhanh chóng ra miệng, “Bà nội, con đã đem thịt lợn nhờ Lâm thúc bán rồi.”

Nàng đã nói ra miệng Phùng Quý cũng không thể nói cái gì nữa, cầm một chậu nội tạng nói, “Nương, mang chậu này về cho Hương Thảo và Tiểu Phúc ăn đi!”

Phùng bà bà thế này mới không tình nguyện bưng đi, lúc gần đi còn mắng một câu, “Đã đem bán, thật sự là điên rồ , không có con trai, bán bao nhiêu tiền cũng không tốt.”

Hắc Muội tức giận cắn răng.

Nàng vừa định xoay người vào bếp nấu cơm lại một người đến nhà nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.