Tám tháng trời rạng
sáng là thập phần thoải mái, gió lạnh quất vào mặt, không khí tươi mát
hợp lòng người, mang theo hơi thở hoa cỏ cây cối, hít sâu một hơi làm
cho người ta chỉ cảm thấy cả người sảng khoái,
Thời điểm trời tờ mờ sáng Phùng Quý đã thức dậy.
Ông vác cuốc muốn đến ruộng nước thăm dò một phen, vừa định xuất môn nhìn thấy Hắc Muội đã thức dậy.
Nàng và Béo Nha mặc quần áo rộng thùng mỗi người mang theo một lồng sắt.
Phùng Quý cũng mặc kệ các nàng, dù sao hiện tại lúc này nước sông cũng không
sâu, huống chi Hắc Muội ở trong nước tựa như cá chạch sống.
Sông của thôn Đại Diệp nằm ở phía Nam, nay là mùa khô cho nên trong sông mực nước vừa tới đầu gối Hắc Muội.
Nàng ném mấy con giun vào lồng sắt từ từ đem lồng sắt ghìm xuống khúc song
hơi sâu, đem dây kéo cột trên một khúc cây, như vậy cá tôm sẽ theo dòng
nước bị mồi nhử tiến vào lồng sắt.
Nàng đặt xong lồng lại chuyến sang bên kia giặt quần áo với Béo Nha.
Cái lồng sắt này nếu tìm người làm phải cần mười văn tiền, Hắc Muội luyến
tiếc số tiền đó liền chiếu theo trí nhớ kiếp trước làm đại, cũng may có
thể dùng.
“Nhị tỷ, nước ít như vậy chúng ta có thể bắt được cá sao?”Béo Nha hỏi.
“Nước cạn thì đặt lồng xuống thấp chút, đừng lo lắng, một hồi sẽ biết , mau giặt quần áo.”
Hắc Muội nói xong phân vài món quần áo khá sạch cho Béo Nha giặt, chính
mình cầm lấy quần của cha dính đầy bùn đất bắt đầu ở trên phiến đá chà
xát tẩy rửa.
Trong chốc lát, có người ra sông chào hỏi hai nàng.
“Hắc Muội, Béo Nha.”
Hai người quay đầu nhìn về phía trên song vừa thấy là Thuỷ Sinh ca mang
theo con trai sáu tuổi Đại Thụ của hắn cũng đến sông mò cá tôm .
Thuỷ Sinh dùng một loại lưới khác để bắt cá tôm, mặt trên dùng hai khúc trúc gấp lại hình cung giao nhau, bốn đầu đối ứng ở bốn góc, hai khúc trúc
khép lại liền thu lưới, hai bên phiến trúc mở liền mở lưới ra , đáy lưới có mồi, dùng sào trúc đảo qua đảo lại trong nước.
Nhưng loại lưới này ở trong nước lấy lên phải rất cố sức, nam tử trưởng thành mới có thể kéo dậy nổi.
“Thuỷ Sinh ca, huynh hôm nay cũng sớm như vậy a!”
“Đúng vậy, trong nhà tiểu tử đều la hét muốn ăn cá tôm.”Hắn một bên hạ lưới
một bên giải thích, hắn cùng Hắc Muội thuộc loại đồng vai vế , nhưng hắn sắp ba mươi tuổi , thành thân cũng đã gần sáu bảy năm , đứa nhỏ đều có
hai cái .
“Đại Thụ nhà huynh bộ dạng thật tốt!”Hắc Muội
nhìn con trai Thuỷ Sinh ca nói, Thuỷ Sinh nghe được có người khen con
trai nhà mình tự nhiên càng cao hứng , mang theo đứa nhỏ ngồi ở bờ sông
một bên chờ đợi một bên cùng Hắc Muội có một chút chuyện phiếm.
“Đại Thụ nhà ta cùng tuổi với Tứ Nha đi!”
“Đúng vậy, Tứ Nha thường xuyên nói Đại Thụ nhà huynh mang nó đi chơi. Bất quá Đại Thụ cao lớn hơn, Tứ Nha còn thấp hơn Đại Thụ một cái đầu!”
“Con gái sẽ chậm lớn một chút, chờ thêm hai năm sẽ cao vọt lên, muội xem hiện tại muội cũng sắp cao bằng cha muội rồi .”
“Hắc hắc.”Hắc Muội nghe được hắn khen bộ dạng nàng cao cũng vui vẻ, thân thể nàng đời này tố chất cũng khoẻ mạnh .
“Nói sau Tứ Nha tuy rằng nhìn nhỏ chút nhưng so với Đại Thụ nhà ta hiểu biết hơn.”Thuỷ Sinh nói.
“Ừm, Béo Nha Tứ Nha nhà muội đều hiểu biết .”
“Có rảnh để Tứ Nha tới chơi với Đại Thụ, ta và Đại Bàn tẩu muội bận việc
nhà nông nó với hắn đệ đệ ở nhà cũng không có người chơi.”
“Được!”
Đợi cho giọt sương trên cỏ ở bờ sông sắp tan, Hắc Muội Béo Nha cũng sắp
giặt xong quần áo, sắc trời đã sáng, phía Đông hiện ra ánh sáng đỏ rực,
tiếp qua nửa nén hương mặt trời liền nhô lên .
Thuỷ Sinh bắt đầu thu lưới , tổng cộng sáu lưới, thu lên mọi người nhìn cá nhỏ
tiểu tôm trong lưới vui vẻ, Đại Thụ ở bên cạnh hắn cao hứng nhảy dựng
lên.
Béo Nha cũng thúc giục Hắc Muội đi lấy lưới của các nàng, kết quả lấy ra cũng có chút cá tôm, hẳn là có hơn phân nửa bát ,
nhưng so với Thuỷ Sinh thì ít đến đáng thương.
Thuỷ Sinh là một nam nhân vô cùng hào phóng nhìn thấy cá hơn nửa thùng , Hắc Muội bên kia chỉ có chút ít như vậy, chạy nhanh nói, “Hắc Muội, lại đây ta
cho các ngươi một ít.”
Hắc Muội vội vàng nói cảm ơn đi qua, Thuỷ Sinh từ trong thùng hốt một nắm cho nàng, Béo Nha vui vẻ như điên.
Đại Thụ ở bên cạnh cũng không phản đối, tựa hồ còn thật cao hứng, Hắc Muội sờ sờ đầu của hắn, “Cám ơn Đại Thụ a!”
Đại Thụ ngước mặt, kháu khỉnh nói, “Cho Tứ Nha ăn!”
Hắc Muội nghe xong cười đến càng vui vẻ , “Ừm, ta thay Tứ Nha cám ơn ngươi nha.”
Hai người về nhà, Tứ Nha đã thức dậy, nhìn thấy hai tỷ tỷ thu hoạch nhiều cá tôm như vậy rất vui vẻ, vây quanh lưới nhìn cá tôm.
“Tứ Nha, buổi sáng tỷ làm bánh tôm cho muội ăn!”
Tứ Nha vừa nghe liếm liếm đầu lưỡi, cảm giác nước miếng đều sắp chảy ra, lại vừa nghe là Đại Thụ cho , nói, “Đại Thụ thật tốt!”
Béo Nha cầm giỏ ra sau núi cắt hoa ngũ vị , Tứ Nha liền hỗ trợ nhóm lửa.
Hắc Muội bắt đầu làm cơm , trước tiên nấu cháo ngô, sau đó lấy một cái nồi nhỏ khác thả một nắm gạo vào nấu cháo.
Nàng lấy một ít bột ngô năm ngoái đặt ở trong chậu cho vào một cái nồi nhỏ
rồi đổ nước ấm bắt đầu nhào bột, nặn ra hơn mười cái bánh.
Đợi cho cháo nở ra, nàng bỏ vào một thìa nhỏ tôm cá vào nồi cháo gạo.
Kỳ thực Hắc Muội nấu chính là kiểu cháo hải sản, rất có dinh dưỡng, nàng đặc biệt làm cho nương nàng.
Đợi cho hai nồi nở đều liền đặt một cái nồi khác lên cho vào chút dầu thả
cá tôm vào xào, tôm lập tức trở nên đỏ rực , cá thì chuyển sang màu vàng , hương vị của tôm cá phá lệ mê người, khiến Tứ Nha hướng phòng bếp
duỗi dài cổ.
Hắc Muội đem hai miếng bột bánh chồng lên nhau, ở giữa cho vào chút tôm, lại thả vào nồi bắt đầu chiên.
Bột ngô cùng với tôm cá hương vị thơm ngon xông vào mũi, rất nhanh toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập mùi vị đồ ăn mê người.
Qua một hồi, Phùng Quý từ bên ngoài về, ngửi được hương vị cũng chạy tới nói, “Hắc Muội, hôm nay mò được cá tôm .”
“Đúng vậy, cha, Thuỷ Sinh đại ca hôm nay cũng đi mò, còn cho chúng ta một ít!”
“Vậy buổi chiều con hái hai trái dưa đưa tới nhà hắn cho hai huynh đệ Đại
Thụ ăn, ta không thể lấy không này nọ của người khác.”Phùng Quý là một
nông dân thành thật, người khác đối với ông tốt, ông sẽ đối với người
khác càng tốt.
“Đã biết, cha.”
“Làm cái gì cho nương con ăn chưa?”Phùng Quý lại hỏi.
“Chúng ta ăn ngô cháo và bánh tôm, còn nương thì ăn cháo cá.”Hắc Muội vừa dọn bát đũa vừa nói.
Phùng Quý gật đầu, trước kia Hắc Muội cũng làm qua vài lần cháo cá, nương nàng thực thích.
Béo Nha đã trở lại, chạy nhanh đem hoa ngũ vị bỏ vào chuồng lợn.
Nhà nàng nuôi lợn hết năm nay có lẽ sẽ kiếm được năm mươi văn tiền, ngay
tại trong rừng trúc ở phía sau phòng bếp kế bên tường dựng lều, một bên
là chuồng gà một bên chuồng lợn.
Lợn này đến bây giờ
phỏng chừng hẳn là một trăm năm sáu mươi cân , này cũng nhờ Hắc Muội
cùng Béo Nha, một ngày đúng giờ cho ăn ba bốn lần .
Sáng sớm hái hoa ngũ vị trở về cho ăn một lần, giữa trưa nấu hỗn hợp gồm nhiều thứ nào là rau cải, cám cùng với thức ăn thừa.
Chiếu theo như vậy hẳn là qua năm sẽ gần ba trăm cân, bán ít nhất cũng có thể được hai lượng bạc , đối với nhà quê mà nói xem như một thu nhập rất
lớn.
Cho nên Phùng Quý nhìn lợn ăn nhiều vui mừng trên mặt cũng lộ ra mỉm cười.
Phía sau Tú Cô đi ra , cũng tiến vào rừng trúc nhìn xem, Phùng Quý thấy vội
vàng đỡ bà đi ra ngoài không cho bà tiến vào. Trong rừng trúc gập ghềnh , dễ bị ngã.
Lại lôi kéo ngồi ở trên bàn cơm, đem chén cháo tôm cá đưa cho bà, muốn bà thừa dịp còn nóng ăn.
Hắc Muội nấu nồi cháo này cho nương vô cùng nhừ, đều thành mơ hồ, cá tôm
bên trong cũng sắp rã ra , hương vị đặc sệt, cho vào miện lập tức tan
ra.
Tú Cô vốn ăn rất ít, nhưng hôm nay trọn một đêm đều uống hết , người nhà nhìn thấy rất vui vẻ.
Hắc Muội trong lòng may mắn chính mình tối nay nấu nhiều cháo.
Nương nàng thân thể không tốt đã vài năm , hiện tại lại mang thai, không bổ sung dinh dưỡng khẳng định không được .
Bữa cơm hôm nay tất nhiên không còn gì để nói , cháo ngô nấu hương vị rất ngọt ngào thơm ngon.
Bình thường bánh nướng áp chảo kỳ thực vị rất thô , nhưng bởi vì có thêm tôm cá nên bánh liền trở nên có mùi vị thơm ngon.
Béo Nha và Tứ Nha ăn được mùi ngon.
Hắc Muội nghĩ đến Tứ Nha ốm yếu, liền đem hai cái bánh còn thừa lại một cái cho cha nàng, một cái cho Tứ Nha.
Béo Nha tròng mắt quay tròn nhìn cái bánh trong bát Tứ Nha, nhưng không nói gì, Tứ Nha nhìn ánh mắt tam tỷ, rất hiểu biết đem bánh trong bát bẽ ra
một nửa cho Béo Nha.
Được Phùng Quý cùng Tú Cô khen có chút ngượng ngùng hé miệng cười cười, nhanh chóng cúi đầu uống cháo.
Đang ăn cơm thì nhìn thấy ngoài tường có người trong thôn đi qua, khiêng một giỏ nặng về nhà, ép tới đầu đều không động đậy được.
Phùng Quý ăn xong đang đứng bên cạnh hàng rào chuồng heo lấy phân, chuẩn bị lưu trữ qua hai tháng dùng.
Đến lúc đó đã là mùa thu , lúa trong ruộng chín, phải bắt đầu trồng rau xà lách, cần đất phì.
Cho nên ông cách hang rào liền thấy được người nọ gánh một giỏ đậu phộng
nặng trịch, vừa thấy chính là đậu phộng mới nhổ sáng này, còn rất ẩm
ướt, trách không được nặng như vậy.
Phùng Quý chào hỏi thế nào sớm như vậy đã nhổ đậu phộng .
“Không nhổ không được, hàng năm nhổ chậm, lợn rừng trên núi sẽ ăn sạch sẽ ,
làm uổng phí một năm bận rộn .”Người nọ một bên thở dốc một bên đáp, đảo mắt đã đi mấy thước.
“Cha, cha đừng lo lắng, đậu phộng
nhà ta và Lâm thúc có làm cạm bẫy, lợn rừng đến chúng ta vừa vặn ăn thịt lợn rừng a!”Hắc Muội ở bên cạnh rừng trúc vừa rửa nồi vừa nói.
“Vậy thì tốt rồi!”Phùng Quý thế này mới an tâm, đậu phộng ông nhổ chậm, ruộng nước và ngô làm ông rất bận.
“Thu hoạch đậu phộng xong phải cho Lâm thúc con một giỏ!”Phùng Quý nói.
“Dạ.”
—–
Hoa ngũ vị còn được gọi là cây cứt lợn – một loài cây thuộc họ Cúc, thường được dùng như một loại thuốc.