Bưu Hãn Dân Quê

Chương 66: Chương 66: Người này thật sự là càng ngày càng




Hắc Muội cảm thấy ý nghĩ của mình quá mức nhảy vọt , có thể nói ra những lời này sau đó suy nghĩ cẩn thận lại, Lâm Tam Mộc quả thật là trượng phu lý tưởng.

Đầu tiên hắn không có hộ tịch, lại không quá rêu rao, nếu không sẽ bị quan binh kiểm tra, ở quê nhà cuộc sống khiêm tốn là không còn gì tốt hơn . Ở rể nhà nàng hắn sẽ có thân phận chính thức, quá khứ tất cả sẽ bị vùi lấp.

Thứ hai, đối với Hắc Muội mà nói, nàng cần nhanh chóng tìm được người ở rể, vô luận là đối với Bạch gia hay đối với bà nội nàng chán ghét, con rể này càng sớm định ra càng tốt, miễn cho đêm dài lắm mộng, ruộng vườn nhà cửa nhà nàng bị người nào đó mơ ước thật lâu .

Lại nói, người này lớn lên rất thuận mắt .

Không chỉ là thuận mắt, kỳ thực rất đẹp mắt , hô hô —– cùng hắn cũng rất có duyên , được rồi, nàng thừa nhận cảm thấy hắn làm vị hôn phu của mình là chính mình diễm phúc không cạn , nhưng nghĩ lại, nàng cũng không kém a, rất biết làm việc, ở nông thôn cày cấy, có tài năng so với đẹp mặt mạnh hơn.

Nghĩ đến đây, Hắc Muội không hề do dự , “Có được hay không?”

“Ngươi đây là đang cưỡng bức ta sao?”Lâm Tam Mộc vẻ mặt cười như không cười nhìn nàng nghiêm trang.

“Ta bức ngươi? Ngươi cũng không nhìn xem ngươi là ai, lai lịch không rõ, đao tùy thời đặt trên cổ, ta không chê ngươi ngươi nên cảm thấy may mắn —— “Hắc Muội trừng mắt đối với hắn một trận sét đánh rầm rầm.

“Ngươi gấp cái gì, ta chưa nói không đồng ý!”Lâm Tam Mộc nở nụ cười, “Sờ đều đã sờ, ta vẫn nên nhận !”

Lời này khiến Hắc Muội lập tức thẹn quá thành giận nàng ba hai bước chạy đến trước giường hận không thể đánh hắn hai cái, nhìn hắn một bộ dạng mặc nàng xuống tay cuối cùng hung hăng vỗ xuống giường một cái.

“Ngươi đừng vui mừng quá sớm, ta là có điều kiện !”

“Còn có điều kiện?”Lâm Tam Mộc vẫn một bộ dáng đáng đánh đòn.

“Thứ nhất, ngươi cũng biết, ta bây giờ còn đang giữ đạo hiếu kỳ, chúng ta thành thân xong sang năm mới viên phòng, hai, vào nhà của ta không cho phép lộ ra bất luận võ công gì, phải làm một người an phận làm ruộng, ba, đã là ở rể về sau sinh đứa nhỏ phải lấy họ Phùng.”

“Thành giao!”

Hắn đáp thật sự sảng khoái.

Nhưng sảng khoái như vậy làm cho Hắc Muội có chút nghi hoặc , “Ngươi, ngươi có điều kiện gì, thừa dịp hiện tại nói rõ ra luôn đi —– “

“Kỳ thực ta chỉ muốn một điều kiện nhỏ.”

“Nói.”

“Ngươi có thể đừng dữ dằn với ta hay không!”

“Ta nào có!”

“Nha, tựa như bây giờ —— “

——-

Trong phòng hai người dưới ánh trăng liền ấn định chung thân.

Hai người rửa mặt xong, Hắc Muội mới phát hiện một vấn đề, trong nhà chỉ có một cái giường, mặc dù ở Bạch phủ hai người cũng ngủ chung một giường, nhưng khi đó Lâm Tam Mộc đang mê man, như bây giờ thanh tỉnh , lại nghĩ tới hôn sự của hai người, lại có chút ngượng ngùng .

“Mau lên đây ngủ đi, ngươi đừng chiếm tiện nghi ta là được!”

Hắn nói một câu khiến Hắc Muội mắt trợn trắng, nàng còn có cái gì để cố kỵ , kéo chăn liền lên giường.

Hắc Muội cũng không phải người kiểu cách, đói thì ăn, mệt thì ngủ.

Ngồi trên xe ngựa mệt mỏi, đêm nay hai người ngủ phá lệ hương vị ngọt ngào, vừa cảm giác ngủ sắc trời sáng dần.

Dân quê đều quen dậy sớm, nói sau tuy rằng là buổi sáng tháng Năm nhưng vẫn có hơi sương có cảm giác mát lạnh, nhưng coi như là đầu hạ , sắc trời mau sáng.

Cho nên thời điểm Lâm Tam Mộc thức dậy Hắc Muội đã muốn dọn dẹp nhà cửa xong, hoa hoa cỏ cỏ đều tưới nước .

Hắn bởi vì trên đùi bị thương, lại không muốn để người ta trông thấy nói nhảm , dù sao hiện tại hắn cùng Hắc Muội còn chưa chính thức thành vợ chồng , cho nên Hắc Muội trực tiếp bưng nước vào phòng cho hắn rửa mặt.

Tiểu viện ở trấn so với nhà ở nông thôn xây dựng tinh xảo hơn, trong phòng đều có phòng tối , Lâm Tam Mộc ẩn nấp cũng rất tiện .

Cho nên khi hắn rửa mặt xong từ phòng tối đi ra liền nhìn thấy trên bàn đã đặt sẵn sữa đậu nành còn nóng hổi, bánh quẩy cùng màn thầu.

“Nhanh ăn đi, ăn xong rồi, ta phải ra ngoài.”

“Đi đâu?”

Hắc Muội xem Lâm Tam Mộc đi đường hoàn toàn nhìn không ra trên đùi bị thương trong lòng nghĩ phỏng chừng người này lại cắn răng chịu đựng, vội vàng đi qua dìu hắn.

“Đi mua ít quần áo cho ngươi thay, qua hai ngày chờ chân ngươi đỡ chút , chúng ta trở về thôn.”

Hắc Muội cảm thấy Lâm Tam Mộc làm trượng phu của nàng khẳng định là ở trong nhà nàng , quần áo mấy thứ này nọ vẫn nên sớm chuẩn bị tốt.

Lâm Tam Mộc ngồi ở trước bàn uống sữa đậu nành, thấy Hắc Muội không ăn, đánh giá nàng nhất định đã sớm ăn qua , cũng không nói, uống sữa đậu nành ăn màn thầu.

Hắc Muội bỗng nhiên nói, “Ngươi thế nào không ăn bánh quẩy?” Bánh quẩy xem như bữa sáng quý nhất, tuy rằng cũng làm bằng bột mì , nhưng được chiên qua dầu, cho nên giá so với sữa đậu nành và màn thầu đắt hơn , giòn giòn cũng ăn ngon.

“Bánh quẩy?”

“Chẳng lẽ ngay cả bánh quẩy ngươi cũng chưa ăn qua!”

“Rất nhiều dầu mỡ!”Lâm Tam Mộc thản nhiên nói, Hắc Muội liếc mắt xem thường.

Dân quê có dầu ăn đã xem như rất quý , hắn còn ngại đầy mỡ, thật sự là đang ở trong phúc mà không biết phúc.

Nếu không thấy hắn bị thương nàng còn luyến tiếc mua.

Nàng đi qua đem bánh quẩy trực tiếp xé thành từng đoạn , quăng vào trong chén hắn, “Ăn, rất đắt!”

Lâm Tam Mộc phát hiện từ lúc ở Bạch phủ gặp lại cứu hắn về sau, Hắc Muội cùng trước kia đối với hắn có chút bất đồng , nói không rõ ràng là bất đồng chỗ nào. Nhưng hiển nhiên trong lòng hắn cũng ấm áp vui vẻ hớn hở , nhìn nàng nghiêm mặt kêu hắn ăn lại cảm thấy nàng hết sức đáng yêu .

Cơ hồ là không hề nghĩ ngợi tay hắn đã đặt lên mặt nàng, khẽ nhéo mặt trứng ngỗng không buông tay.

Hắc Muội cơ hồ là nháy mắt trợn tròn mắt nhìn hắn, người này thật sự là càng ngày càng —— nhưng hai tay nàng bởi vì xé bánh quẩy nên đều đầy dầu , nếu cọ lên người hắn cuối cùng giặt quần áo vẫn là nàng.

Cho nên lần này, nàng chỉ có thể dùng mắt trừng hắn, miệng nói, “Buông tay!”

Đợi cho nàng sắp đứng dậy hắn mới buông tay , ngược lại bộ dáng không có chuyện gì thuận theo cúi đầu ăn, cũng không xem Hắc Muội buồn bực.

Hắc Muội trong lòng thật sự là ——-

Nghĩ người này về sau còn phải cùng chính mình qua cả đời bỗng nhiên cảm thấy chính mình có phải hay không làm quá.

Mặt trời dâng lên trấn dần dần càng náo nhiệt lên, Hắc Muội đem Lâm Tam Mộc khóa ở trong phòng.

Tới trước cửa hàng Lâm thúc vừa thấy, chỉ có một mình Lâm thúc, hắn nhìn thấy Hắc Muội cũng rất kinh ngạc, “Hắc Muội, về khi nào thế ?”

“Vừa trở về, Lâm thúc, tiểu nhị trong tiệm đâu, thế nào chỉ có một mình thúc bận rộn.”

“Ngươi còn không biết a, tiểu nhị đã về phương Bắc cưới vợ , đi được hai tháng rồi, trong khoảng thời gian này đều là cha ngươi đến giúp ta phơi nắng da thú.”

“Hả, cha con?”

“Đúng vậy, cha ngươi vẫn giúp ta, mấy ngày nay chúng ta đều cùng nhau uống rượu làm việc, hôm kia cha ngươi mới về thôn .”

“Cha con đồng ý cùng thúc làm việc? Vậy cũng tốt, có việc làm so với ngẩn người buồn rầu vẫn tốt hơn, cám ơn Lâm thúc.”

Hắc Muội nghe xong thật tình cao hứng , có chuyện làm cũng sẽ làm cho trong lòng thanh thản một ít, huống chi cùng Lâm thúc cũng chơi thân, khó được cha nàng nguyện ý làm chút chuyện trừ làm ruộng.

“Nói cám ơn gì chứ, ta còn chưa trả tiền công cho cha ngươi.”Lâm thúc nói đùa.

“Này không cần khách khí, thúc chỉ cần làm cho cha con đừng buồn nữa con trả tiền công ngược lại cho thúc cũng được.”

“Được rồi, ta biết các ngươi cũng sẽ không nhận tiền công của ta, ta lo chuyện ăn uống cho cha ngươi là được, qua hai ngày ta cũng về thôn một chuyến, thừa dịp thời tiết tôt chuẩn bị này nọ trở về, cha ngươi có lẽ cũng hết bận, ta sẽ mời hắn trở về hỗ trợ cho ta!”

“Rất tốt!”Hắc Muội vui vẻ , lòng nghĩ người không có quan hệ huyết thống còn thân thiết hơn, xem Lâm thúc cùng nhà nàng một chút quan hệ thân thích cũng không có , nhưng so với nhị thúc bà nội ruột của nàng tốt hơn nhiều, thật tri kỷ a.

Đi trên đường, rất nhiều cửa hàng vải dệt đều buôn bán náo nhiệt .

Cũng khó trách, vào mùa này, đúng là thời điểm đặt mua trang phục hè.

Phỏng chừng chờ qua một thời gian, dân quê bận thu hạt cải dầu xong cũng đến trấn cắt vải làm quần áo mùa hè .

“Hắc Muội!”

Bỗng nhiên có người kêu nàng.

Hắc Muội theo âm thanh nhìn lại, đó không phải là má Ngô sao?

Nàng còn đang nghĩ tới ai kêu nàng, ở trấn này ngoại trừ Vương đại phu và Lâm thúc ra có lẽ không còn ai biết nàng.

“Má Ngô.”

Hắc Muội vội vàng thân thiết kêu, từ khi Thanh Thủy thi đậu tú tài mẹ con má Ngô không ở thôn Đại Diệp nữa, nói là về trấn làm chút mua bán nhỏ .

Bởi vì Thanh Thủy là tú tài, các nàng buôn bán cũng không cần nộp thuế, hơn nữa Thanh Thủy nếu muốn thi tiến sĩ còn phải tìm tiên sinh tốt để học tập.

“Hắc Muội, đã lâu không gặp , hôm nay lên trấn mua gì à? Nhanh đến nhà của ta ngồi đi.”Nói xong liền kéo Hắc Muội hướng một gian hàng nhỏ, má Ngô cũng không biết Hắc Muội ở trấn có nhà.

Hắc Muội nhìn cửa hàng phía sau má Ngô, ban đầu còn không có chủ ý, lúc này vừa thấy, đây là một cửa hàng may mặc, cửa hàng cũng không lớn, bên ngoài phỏng chừng chỉ bằng một phần ba cửa hàng may mặc của người khác, nhưng cũng may mặt sau thông thoáng , tiến vào chỉ có hai bên tường treo ít vải dệt thương phẩm , cũng coi như sáng sủa.

“Má Ngô, cửa hàng này của má mở à ?”

“Đúng vậy, phía sau chính là nhà ta , lúc trước vẫn cho người khác thuê, hiện tại ta đã trở lại, nghĩ ở phía trước mở một cửa hàng, cuộc sống cũng tốt hơn, nói sau Thanh Thủy còn phải học a.” Má Ngô giải thích, lập tức bưng nước trà lên cho Hắc Muội.

Hắc Muội cũng không khách khí một hơi uống xong , thời tiết này vốn rất dễ khát.

Vừa uống xong, Hắc Muội liền để ý vải dệt này nọ, bởi vì tay nghề may vá của má Ngô nổi danh , cho nên bà đối với vải dệt cũng thập phần tinh thông , thực sự không kém mấy cửa hàng lớn kia.

Má Ngô cũng là người khôn khéo , thấy Hắc Muội xem vật liệu may mặc vội vàng giới thiệu, “Hắc Muội, chúng ta đều là từ thôn Đại Diệp đến mua gì ta cũng ưu đãi, huống chi còn là ngươi, đều là hàng xóm lâu năm, yên tâm, tuyệt đối bán rẻ cho ngươi .”

“Má Ngô, con vốn định mua quần áo may sẵn , má đã mở cửa hàng con đương nhiên phải ủng hộ, nhưng vải dệt này còn phải phiền má nhanh chóng trong hai ngày may xong cho con.”

Thấy Hắc Muội thực sự mua, má Ngô cười càng thân thiết hơn, “Không thành vấn đề, tay nghề của ta ngươi yên tâm.”

Hắc Muội chọn ba khúc vải bông xanh, một khúc vải bông trắng nhạt , suy nghĩ lại chọn một khúc màu lam nhạt có hoa.

Má Ngô thấy Hắc Muội chọn nhiều như vậy, trong lòng như nở hoa, xem như buôn bán lớn a.

Vải dệt với nhau ba lượng bạc , riêng khúc vải màu lam gần một lượng, hơn nữa tiền công bốn bộ cũng có một lượng bạc .

“Má Ngô, vải xanh này làm một bộ cho cha con, cho Lâm thúc một bộ, hai bộ này làm sau, trễ vài ngày không sao, làm xong trực tiếp đưa đến cửa hàng Lâm thúc là được, còn lại ba bộ má tranh thủ làm trong hai ngày, vóc người cứ dựa theo vóc dáng Lâm thúc, nhưng so với Lâm thúc cao hơn một cái đầu.”

Má Ngô cũng không hỏi nhiều, nói thẳng, “Được, yên tâm đi, sáng sớm ngày kia tới lấy, bảo dảm làm ngươi vừa lòng.”Nói xong định giữ Hắc Muội lại ăn cơm, Hắc Muội đương nhiên biết là khách sáo , thanh toán bạc muốn đi.

Ngay lúc này Thanh Thủy đã trở lại.

“Hắc Muội!”Hắn vẻ mặt kinh hỉ, thật xa liền kêu lên, hận không thể ba bước thành hai đến trước mặt Hắc Muội.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.